Thập Niên 60 Mang Không Gian Vật Tư Gả Tiểu Bá Vương Sĩ Quan Quân Đội


Một bà cô thân với Lưu mẹ trêu chọc.


Ở nông thôn chẳng có bí mật nào giấu được.


Chuyện Lưu Dao và Giang Yến đăng ký kết hôn hôm qua đã lan khắp làng.


Vừa nhận được kẹo sữa “Đại Bạch Thỏ” của Giang Nguyệt Vinh, bà cô càng thấy Giang Yến vừa mắt.


"Đúng đấy, phải gọi mẹ chứ.

"

Giang Nguyệt Vinh cũng hùa theo.


"Con cảm ơn mẹ.

"

Giang Yến gọi một tiếng "mẹ" mà Lưu mẹ nghe thấy vui tận đáy lòng.


"Đây là tiền đổi cách xưng hô.

"

Lưu mẹ đưa cho Giang Yến một phong bao lì xì mà bà đã chuẩn bị từ trước.


"Cảm ơn mẹ.

"

Giang Yến liền gọi thêm một tiếng "mẹ" rất tự nhiên.



Tôn Bưu đứng bên cạnh mà trố mắt ngạc nhiên.


Phải biết rằng, Dương Huệ Kiều đã về làm vợ kế ở nhà họ Giang hơn chục năm rồi, vậy mà Giang Yến chưa từng gọi bà ta một tiếng "mẹ".


"Đây, cái này là của cậu.

"

Lưu mẹ đưa cho Tôn Bưu và Giang Nguyệt Vinh mỗi người một phong bao lì xì.


"Con cũng có à?"

Tôn Bưu kinh ngạc.


"Thôi, không cần đâu.

"

Giang Nguyệt Vinh từ chối.


"Đây là lần đầu tiên đến nhà, phải nhận chứ.

"

Lưu mẹ nhất quyết đưa phong bao lì xì lại cho Giang Nguyệt Vinh.


"Thật sự không cần mà.

"

Hai người đùn đẩy qua lại một lúc.


Tôn Bưu cầm phong bao lì xì mà cảm thấy hơi nóng tay, trả lại không được, bỏ túi cũng không xong.


Giang Nguyệt Vinh từ chối mãi cuối cùng cũng nhận phong bao lì xì.


"Mẹ, còn con thì sao

?"

Tôn Bưu rụt rè hỏi.


"Con không muốn thì đưa mẹ cầm hộ cho.

"

Phong bao lì xì trong lần đầu tiên đến nhà là tấm lòng của gia chủ, không nhận là không nể mặt người ta.


Giang Nguyệt Vinh đùn đẩy từ nãy chỉ là khách sáo, chứ thực lòng không định trả lại.


"Không được, đây là của con mà.

"


Đừng hòng, mẹ anh ta mà cầm rồi thì sẽ chẳng bao giờ trả lại một xu.


Tôn Bưu nhanh chóng nhét phong bao vào túi.


Phong bao lì xì mỏng dính, chắc chỉ một hào hoặc hai hào thôi.


Tôn Bưu không kìm được, lén nhìn qua.


Trời đất, bên trong lại là 2 đồng.


Hiện giờ công nhân thành phố một tháng chỉ kiếm được hai ba mươi đồng.


Nhiều đứa trẻ vào dịp Tết cũng chỉ được nhận phong bao lì xì một xu hoặc hai xu.


Nông thôn không như thành phố, nhà Lưu Dao nhìn qua đã thấy nhà cửa lụp xụp, điều kiện trong làng cũng không khá hơn là bao.


Lưu mẹ cho anh ta - một người không liên quan - phong bao lì xì 2 đồng, đúng là rất hào phóng.


"Phong bao của anh bao nhiêu vậy?"

Nhân lúc Lưu mẹ và Giang Nguyệt Vinh đang nói chuyện, Tôn Bưu lén hỏi Giang Yến.


Giang Yến không thèm trả lời.


Tôn Bưu liền đưa tay ra, giật lấy phong bao lì xì của anh mở ra xem, bên trong là 5 đồng.


Tôn Bưu: "Mẹ kiếp, tại sao anh lại được nhiều hơn tôi chứ.

"

"Tại tôi là con rể của bà ấy.

"


Giang Yến cũng thấy hơi bất ngờ.


Phong bao này đúng là khá lớn.


Nhưng từ đó cũng có thể thấy Lưu mẹ rất quan tâm đến Lưu Dao.


Lưu mẹ vào bếp chuẩn bị nấu ăn, Giang Nguyệt Vinh tranh thủ lúc rảnh rỗi cũng liếc nhìn phong bao lì xì của mình, bên trong cũng là 5 đồng.


Hiện giờ xã hội còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, đặc biệt là ở nông thôn.


Nhiều cô gái lấy chồng mà nhà mẹ đẻ chẳng thèm để ý, đừng nói đến của hồi môn, ngay cả áo quần mới cho ngày cưới nhà gái cũng không mua nổi cho con gái mình.


Lưu mẹ lại dễ dàng gả Lưu Dao đi, Giang Nguyệt Vinh còn nghĩ rằng Lưu mẹ không xem trọng Lưu Dao lắm.


Không ngờ lần đầu đến chơi, Lưu mẹ lại cho phong bao lì xì tới 12 đồng.


Xem ra trực giác của bà đã sai.


"Sao mẹ cũng được nhiều hơn con?"

Tôn Bưu càng buồn bực hơn.


Giang Nguyệt Vinh: "Vì mẹ là người mai mối.

"

Tôn Bưu: !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận