"Mẹ, mẹ cứ nói thôi, có cần phải động tay động chân như thế không?"
Tôn Bưu nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ trước mặt bao nhiêu người thế này, mẹ cũng không thể giữ chút thể diện cho anh ta được sao.
"Chát!"
Giang Nguyệt Vinh vung tay tát mạnh vào sau đầu Tôn Bưu, "Mẹ đánh mày mà còn cần phải chọn ngày à?"
Tôn Bưu: !
Thôi, đàn ông con trai không chấp nhặt với phụ nữ.
Tôn Bưu cúi đầu, rụt cổ, cam chịu.
Giang Nguyệt Vinh thấy dáng vẻ sợ sệt của anh ta thì càng tức hơn, "Mày nói xem, mẹ và ba mày cũng đâu có tệ, sao lại sinh ra đứa con vô dụng như mày chứ, phí công đặt cho mày cái tên nghe có vẻ mạnh mẽ như thế.
"
Tôn Bưu từ nhỏ đã nhát gan, bảy tám tuổi còn bị con gái nhỏ hơn đánh cho phải khóc lóc về tìm ba mẹ.
Năm 15 tuổi, thổ lộ với cô gái mình thích, bị từ chối, Tôn Bưu còn nhốt mình trong phòng không ăn không uống, đòi tuyệt thực.
Mấy anh của Giang Nguyệt Vinh đều là lính, trước khi kết hôn bà cũng từng là kỵ binh, thậm chí còn từng ra chiến trường.
Nhìn con trai mình nhát gan như thế, Giang Nguyệt Vinh thật sự không chịu nổi, hai năm trước bất chấp sự phản đối của nhà chồng mà ném anh ta vào quân đội, hy vọng sẽ rèn giũa anh ta chút ít.
"Con có bảo mẹ đặt đâu, tên nghe chán chết, con còn chẳng ưa.
"
Tôn Bưu nhát gan, lại còn tên là Bưu (nghĩa là mạnh mẽ), khiến người xung quanh thường hay trêu chọc, đặt biệt danh là "Anh Bưu".
Tôn Bưu ghét cay ghét đắng cái tên này, nghe quê mùa, như tên thổ dân.
Vẫn là dì của anh có học thức, đặt cho Giang Yến cái tên nghe thật hay, vừa có vẻ trí thức nữa.
"Mày còn dám cãi à, tin không tao đánh chết mày bây giờ.
"
Giang Nguyệt Vinh là người nóng tính, nói xong lại vung tay vỗ mạnh vào đầu Tôn Bưu lần nữa.
Tôn Bưu tức giận, "Mẹ đánh nữa con sẽ! "
"Chát!"
Lại thêm một cú tát nữa.
Ngọn lửa tức giận vừa dâng lên của Tôn Bưu lập tức tắt ngấm.
Không phải là anh ta không có tính cách, mà là với một người mẹ như vậy, anh ta khó mà có tính cách của mình.
Mẹ của anh ta còn hung dữ hơn cả bọn giang hồ, hễ có thể ra tay thì tuyệt đối không nói nhiều với anh ta.
Chẳng phải chỉ mình anh ta, ngay cả cha anh ta cũng không dám làm càn trước mặt mẹ anh ta.
"Còn đứng đực ra đấy làm gì, mau dọn đồ đi.
"
"Chát!"
Giang Nguyệt Vinh lại tát thêm một cái.
"Mẹ, đủ rồi đấy, đồ đạc nặng thế này, làm sao con vác nổi một mình.
"
Tôn Bưu thực sự phát cáu.
Bà tưởng anh ta là người máy chắc.
Cái tủ này là tủ gỗ thật, ít nhất cũng phải hơn trăm cân, chẳng lẽ anh ta lấy đầu ra mà vác?
"Đồ vô dụng, mày còn là lính mà đến chút đồ này cũng không vác nổi.
"
"Tránh ra.
"
Giang Nguyệt Vinh đá vào mông Tôn Bưu một cái nữa, rồi cúi xuống, dùng cả hai tay, nhấc mạnh lên và dễ dàng vác cái tủ lên vai.
Tôn Bưu: !
Mọi người xung quanh: !
Giang Nguyệt Vinh vác cái tủ lớn đi trước.
Tôn Bưu thì cầm một cái ghế dài.
Xung quanh làng toàn người đứng xem, trong đó có không ít cô gái trẻ.
Tôn Bưu nghĩ ngợi, rồi chất thêm hai cái ghế dài nữa lên.
Những cái ghế này bằng gỗ thật, nặng khủng khiếp.
Một lần vác bốn cái ghế, mặt Tôn Bưu đỏ bừng vì bị đè nặng.
"Cậu có vác được không? Nếu không thì để tôi giúp một cái nhé.
"
Giọng cô gái vang lên trong trẻo, vẻ ngoài cũng rất xinh xắn.
Tôn Bưu ban đầu định nói "được thôi".
Nhưng vừa nhìn vào khuôn mặt cô gái, anh ta liền như được tiêm thêm thuốc kích thích, "Không sao, tôi vác được, tôi khỏe lắm.
"
Nhà Lưu Dao ở cuối làng, nhìn thì có vẻ gần nhưng đi cũng khá xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...