Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng cô có thể chịu đựng được rảnh rỗi không có gì làm không, tất nhiên không thể! Tất cả lao động trí óc, đều có giá trị trong mắt Tô Diệp, đó là thịt ba chỉ thơm phưng phức, là bánh bao không nhân bông mềm dai dai, là cơm gạo thơm dẻo bóng loáng...Ồ, nhầm rồi nhầm rồi, nó là hoạt động vỡ lòng khai sáng, là sức mạnh không thể thiếu để xây dựng đất nước.Bên cạnh Tô Diệp là giáo viên toán học lớp 1 cấp hai, cô thấy giáo viên toán bận cuống cả lên gõ chữ “duyệt” trên vở, vừa gõ vừa ngủ gật.Tô Diệp dày mặt hỏi: “Thầy Lục, tôi có thể xem bài tập toán lớp 1 được không?”Cô mang bài tập về, vô thức cầm cây bút đỏ lên sửa bài soàn soạt, đợi sửa hết mấy bài cô mới bừng tỉnh, vẻ mặt như làm việc sai, Tô Diệp nói với thầy Lục: “ y da xin lỗi, thầy Lục.”“Thầy thấy tôi đó, vô ý sửa bài tập toán của lớp thầy.
Con người tôi không có sở thích gì, đặc biệt thích làm giáo viên, vừa thấy bài tập của học sinh liền không khống chế được.”Tô Diệp xoa hai tay vào nhau, mặt dày hỏi: “Vậy, thầy Lục, thầy xem...!tôi có thể sửa bài tập toán của các học sinh này không?”Đầy mặt cô là vẻ “Tôi thích sửa bài tập”, thầy Lục bị một loạt thao tác của Tô Diệp làm đờ người ra.
Dĩ nhiên cô Tô Diệp này còn là người yêu thích giáo dục cuồng nhiệt.Qua một lúc anh ấy mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu, đẩy đống bài tập cho Tô Diệp: “Cô Tô cô từ từ sửa nha.”Có người muốn sửa bài tập, thầy Lục cầu mà không được.
Anh ấy ngáp một cái, nằm sấp trên bàn ngủ mất.Tô Diệp chăm chỉ sửa bài tập lớp 1, còn tiện tay sửa luôn bài tập vật lý của lớp 2 bên cạnh, cô còn chìa tay về hướng bài tập hóa của học sinh lớp ba ở bàn bên cạnh của bên cạnh.“Thầy Tưởng, có thể cho tôi xem bài tập sinh học của thầy được không?”“Thầy Ngô, hình như bài tập toán của lớp thầy làm sai hơi nhiều...”Tô Diệp nhanh chóng sửa hết đống bài tập như núi, cô quay đầu lại và thấy thầy Hà, mắt sáng lên: “Thầy Hà, thầy có cần sửa bài tập không?”Thầy Hà đang uống nước suýt nữa bị sặc, anh ấy ho vài tiếng: “Này...!này thì không cần đâu, cô Tô, tôi dạy môn văn.”Tay Tô Diệp không ngừng lật giở vở bài tập, vở ở chỗ ngồi của Tô Diệp kêu lạch cạch cả một ngày.Mọi người đều biết văn phòng mới đến một giáo viên Tô Diệp đam mê sửa bài tập cho học sinh.Sau khi Phương Chu và Lưu Thu phát hiện ra, một mặt họ cảm thấy xấu hổ vì bản thân thiếu trách nhiệm, mặt khác nhanh chóng tha thứ cho bản thân.
Bởi vì người làm việc này là cô Tô tốt nghiệp tiểu học, khiến lòng họ cân bằng một cách kỳ diệu.
Lưu Thu thầm nghĩ: người không có giáo dục và văn hóa, chỉ có thể dựa vào những hành vi thấp kém để đổi lấy sự tôn trọng của người khác.[Đinh——Người livestream nghiên cứu học tập chặt chẽ cẩn thân, nghiêm túc sửa bài tập cho học sinh, khiến học sinh hiểu sâu sắc khuyết điểm của bản thân, thay đổi quỹ đạo nhân sinh của một người, thưởng nửa ký gạo.]Cuối cùng cũng có gạo ăn rồi! Tô Diệp xoa bàn tay sắp gãy, suýt nữa rơi hai hàng nước mắt.Tô Diệp là người miền Nam chính gốc, chịu không nổi bữa nào cũng bột mì, cô rất nhớ hương vị của cơm nhớ đã lâu rồi.
Sửa bài tập thật thơm!Tô Diệp trở lại khu tập thể, vừa mới lên lầu thì phát hiện một người đàn ông mặc đồ màu xanh cây tùng đang đứng trước cửa nhà mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...