Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 121: Vừa non vừa ngọt

Sự việc diễn ra ở ngoài ruộng ngày hôm nay không chỉ có bà Chu mà phần lớn thôn dân đều chứng kiến.

Sau bữa tối, mấy anh em Đại Oa đi tản bộ cho xuôi cơm, có rất nhiều người chặn đường hỏi bọn chúng thịt thỏ có ngon không.

Ngay lập tức, Đại Oa bật chế độ khoe khoang: “Ngon chứ, ngon cực kỳ luôn, tới tận bây giờ hương vị vẫn còn đọng lại nơi cuống họng đây này”

Nhị Oa tiếp lời anh cả: “Mẹ kho hết cả con luôn, một nồi to đùng, ngon hết xảy!”

Tam Oa gật gù: “Hết xảy, hết xảy.”

Đại Oa, Nhị Oa vốn thích khoe khoang từ nhỏ, giờ lớn lại càng biết cách chọc cho người ta ghen ghét, đố kỵ.

Chị một câu, tôi một câu, đám phụ nữ chụm đầu bàn tán xôn xao.

“Con thỏ trốn trong ruộng, ăn lúa ăn gạo, bảo sao không béo, ước chừng phải tới ba, bốn cân chứ ít à?!”

“Thế mà nhà đó dám nấu hết một lần một, thật là lãng phí của giời…”

“Nếu vào tay tôi ấy hả, chắc chắn tôi sẽ làm ra mười tám món khác nhau.”

Cứ đến mùa gặt là rất nhiều thỏ hoang mò tới ruộng lúa, nhưng thỏ khôn đào ba hang, muốn bắt được nó thì phải dựa vào bản lĩnh và vận may.


Hôm sau, Chu Thanh Bách cũng nhìn thấy thỏ nhưng không gặp may, vồ hụt, tíc tắc một giây sau đã không thấy nó trốn vào hang nào.

Nhưng mà bắt được hay không đối với nhà anh không quan trọng, bắt được thì thêm món mặn, không bắt được cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Bữa trưa, Lâm Thanh Hoà lại xách cơm lại đây, màn thầu đậu đỏ ăn kèm dưa leo xào trứng gà.

Dù sao chỗ này cũng đông người dòm ngó, Lâm Thanh Hoà cố gắng khiêm tốn hết mức có thể.

Khiêm tốn thì khiêm tốn, không có thịt cũng vẫn phải có trứng gà. Có tí đạm thì mới đủ sức làm việc.

Bà Chu đã nghỉ hẳn ở nhà trông Tô Thành, giờ chỉ còn hai ông bà ăn với nhau nên buổi trưa bà phải nấu cơm rồi mang ra ruộng cho ông, thế nên Lâm Thanh Hoà bảo bà khỏi nấu bữa trưa. Hàng ngày cô đi đưa cơm cho cha con Thanh Bách sẽ đưa thêm một phần cho ông Chu, còn bà thì sang nhà cô ăn luôn cho tiện.

Lúc đầu, bà vốn tưởng con dâu chỉ nói vài lời khách sáo, ai dè nó nói thật cho nên bà vui vẻ đồng ý ngay. Hàng ngày, mang theo thức ăn qua nhà thằng tư ăn trưa.

Đâu phải chỉ có mình bà, ông Chu cũng cao hứng cực kỳ, coi thế mà vợ thằng tư lại ngỏ ý nấu cơm cho ông bà cơ đấy.

Món ăn tuy đơn điệu nhưng phân lượng rất nhiều, hương vị thơm ngon, đảm bảo cha con, ông cháu no căng bụng.

Ăn xong, mỗi người còn có hai trái cà chua tráng miệng, ngọt ngọt, chua chua, rất mát miệng.

Lâm Thanh Hoà đặc biệt thích ăn cà chua, cho nên mảnh vườn ở hậu viện nhà cô trồng rất nhiều cây cà chua.

Mọi người ăn trưa xong, Lâm Thanh Hoà thu dọn đồ đạc, cô không về nhà ngay mà đạp xe lên thẳng chỗ chị Mai.

Thấy cô tới bất chợt, chị Mai hốt hoảng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thanh Hoà cười trấn an: “Không có gì, em tới tìm chị bàn chút việc thôi, đừng lo lắng.”

Chị Mai nhẹ nhàng thở phào một hơi, đúng là từ lúc bắt đầu tới giờ nhất cử nhất động đều rất cẩn mật, không để xảy ra sơ suất gì dù là nhỏ nhất nhưng mà gì thì gì chị vẫn có chút sợ bóng sợ gió.

Chị Mai gật đầu: “Em gái, có chuyện gì em nói đi.”

Lâm Thanh Hoà thì thầm: “Em muốn hỏi đợt này anh rể có thể lấy nhiều hơn mọi lần được không?”

Theo kế hoạch, sau khi gặt xong vụ thu, cô sẽ tiến hành thêm một đợt buôn lương thực nữa, tuy nhiên thịt heo trong tay hơi ít, cô định lấy thêm nhiều nhiều bán cả thể.

Chị Mai thấp giọng đáp: “Được, để chị hỏi, ngày mai em lên đây chị sẽ trả lời.”

Thoả thuận xong, hai người cáo biệt.

Lâm Thanh Hoà đi tới cung tiêu xã nhìn một chút, hôm nay có bán trứng gà, tuy giá hơn cao nhưng cũng phải mua bốn cân.

Trứng gà trong không gian riêng còn lại rất ít, nhà lại toàn đàn ông con trai, sức ăn hơn người, có bao nhiêu cũng vẫn lo thiếu, thế nên cứ miễn gặp người bán là cô mua bổ sung.


Ngoài trứng gà ra, hôm nay cô không mua thêm gì cả.

Đạp xe về tới nhà, Lâm Thanh Hoà xắn tay áo dọn dẹp chuồng trại.

Đúng lúc bà Chu ôm Tô Thành sang tới, Lâm Thanh Hoà vẫn đang lúi húi ở hậu viện.

Cô nói: “Bình thường con không làm mấy việc này đâu nhưng cha tụi nhỏ đang vội gặt vụ thu cho nên con mới phải giúp một tay.”

Những lời này lọt qua tai bà Chu thì bà tự động hiểu thành con dâu đây là đang giữ thể diện, haha.

Bà hớn ha hớn hở ra mặt.

Lẽ đời buồn cười thế đấy, mọi người vốn quen thuộc với một Lâm Thanh Hoà lười biếng, nếu bất chợt bắt gặp cô làm việc gì đó thì sẽ tản thưởng không ngớt.

Ngược lại, nếu đã nhận định con dâu là một người siêng năng, không may bị mẹ chồng bắt gặp cảnh con trai cắm cúi dọn dẹp, thì nàng dâu xác định là chết với bà.

Vì thế, lập trường của cô luôn vững vàng, chồng bận cô sẽ giúp nhưng hết bận thì đừng hòng. Cô có lòng tốt tiêm sẵn một liều an thần để lần tới bà sang mà có nhìn thấy con trai yêu dấu đang kì cọ chuồng heo thì cũng đỡ phải quá shock.

Bà Chu hỏi: “Tối nay ăn gì, để mẹ làm giúp?”

Lâm Thanh Hoà ngây người, là sao? Có nhầm lẫn gì chăng? Cô đâu bao thầu cả bữa tối đâu?

Chỉ bữa trưa thôi, còn bữa tối thì ai về nhà nấy chứ?!

Thấy thái độ của con dâu hơi sai sai, bà có chút khó hiểu, nói: “Toàn bộ lương thực mẹ đã chuyển qua đây, con không nhìn thấy?”

Lâm Thanh Hoà càng đần mặt ra, sáng giờ lu bu quá cô nào đã kịp nhìn, ý cô vốn chỉ là phần lương thực cho bữa trưa thôi, chứ có bảo là toàn bộ đâu? Hix

Nhìn dáng vẻ này của mẹ chồng, có vẻ mọi chuyện đã đâu vào đấy hết cả rồi.

Lâm Thanh Hoà nhanh chóng định thần lại, trời ơi, bà hiểu sai mất rồi nhưng việc đã tới nước này…thôi kệ đi, ăn chung thôi mà có phải chuyện gì to tát đâu, cứ vậy đi.


Cô nói: “Tối nay ăn cá chạch kho tàu, mẹ làm cá giúp con với.”

Bà Chu lúc này mới nhận ra mình đã hiểu sai ý con dâu nhưng thấy nó không phản đối nên bà cũng im lặng thuận nước đẩy thuyền.

Nhóc Tô Thanh mới bú no nên không cần ẵm trên tay. Bà Chu bế nhóc vào phòng mấy anh em Đại Oa, đặt nó nằm trên giường đất, buông mùng cẩn thận kẻo muỗi cắn.

Sau đó, bà ra sân làm cá.

Dọn dẹp cả hai chuồng heo và chuồng gà, Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu than “trời ơi, thúi hoắc”, lần tới lên huyện thành nhất định phải giành chút thời gian ghé bệnh viện mua hai cái khẩu trang mới được.

Vừa dọn xong là tới giờ cho heo ăn, cô vào bếp nấu cám heo.

Cám chín, cô khệ nệ khiêng một nồi to vật ra cho đám heo, tiện thể múc một gáo cho mấy con gà.

Phù! Tới đây mới tính là xong việc với đám gia súc gia cầm.

Lâm Thanh Hoà xách nồi đi lên vừa lúc bà Chu đã làm sạch mấy con cá chạch.

Cô nhận lấy để cá qua một bên. Trước tiên là rửa sạch nồi rồi nấu chè đậu xanh. Dự định tối nay nấu chè nên cô đã ngâm đậu từ buổi trưa.

Đậu chín nhừ, cô trút sang niêu nhỏ, bỏ đường phèn vào, chỉ một chút sao cho ngọt man mát, sau đó ngâm cả niêu vào nước giếng để tới tầm 7 giờ tối chè mát lạnh ăn là vừa ngon.

Sau đó, cô mới quay ra nấu món chính, bánh bột bắp ăn kèm với cá chạch kho tàu và rau cải thìa xào tóp mỡ. Riêng món xào này, ngôi sao chính là những miếng tóp mỡ giòn giòn, béo ngậy.

Rau cải thìa cũng là nhà trồng vừa non vừa ngọt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui