"Cái này.." Vẻ mặt Trương Tú Lan lúng túng.
Nhưng bà ấy vẫn nói: "Kim Phượng à, con có nhớ trước đây mẹ đã nói gì với con không? Nhà họ Lý đối với chúng ta rất tốt, chúng ta không được quên ân tình của mình.."
"Mẹ, con biết nhà họ Lý đối xử tốt với chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là con sẽ để mặc cho người khác bắt nạt và chà đạp. Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn không phải như những gì Lý Ái Cúc và những người khác đã nói. Mẹ có thể hỏi người trong thôn, con đã phát nông cụ theo thứ tự trước sau, sẽ không ai biết nông cụ của họ là tốt hay xấu trước khi họ nhận được chúng. Mọi người đều nhận chúng theo cách này cũng chẳng có ai phàn nàn cả. Chỉ có một mình Lý Ái Cúc mà thôi. Nếu truyền đến tai đại đội trưởng thì sao? Liệu ông ấy có cảm thấy rằng Lý Ái Cúc là cái thứ không biết tốt xấu hay không?
" Cái này.. "Vốn Trương Tú Lan muốn đến đây dạy dỗ Lý Kim Phượng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.
" Coi như là đại đội trưởng không nói vậy người trong thôn thì sao? Khi đó, họ sẽ chỉ nói rằng con, Lý Kim Phượng bất công, đem hết đồ tốt đưa cho nhà của mình, không quan tâm đến sống chết của những đồng chí khác. Thanh danh của con hỏng rồi cũng không sao nhưng nếu ảnh hưởng đến nhà họ Lý thì phải làm sao bây giờ? "Lý Kim Phượng hỏi.
Trương Tú Lan từng là tiểu thư được cưng chiều, người người hầu hạ.
Sau đó, gia đình bà ấy suy sút, dù đã gập sóng to gió lớn nhưng lại là một người không có chủ kiến.
Bằng không, bà ấy cũng sẽ không sử dụng lòng tốt của Lý gia để trấn áp nguyên chủ.
Trước đây, khi Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan phàn nàn, bà ấy chỉ cảm thấy con gái mình làm sai.
Bây giờ, khi nghe Lý Kim Phượng nói xong tất cả đều là vì Lý Ái Cúc và nhà họ Lý, bà ấy lập tức không nói đến chuyện này nữa.
" Kim Phượng à, là mẹ sai rồi, mẹ không nói chuyện này nữa! "Trương Tú Lan có chút xấu hổ nói.
Lý Kim Phượng lắc đầu," Mẹ, con biết mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho nhà họ Lý, chuyện này con sẽ không trách mẹ. Nhưng mẹ ơi, khi nhìn nhận vấn đề, chúng ta không thể chỉ nhìn nhận mặt ngoài được. Hôm nay con thực sự làm điều đó vì Lý Ái Cúc, nhưng bản thân cô ta không hiểu điều đó, cho rằng con đang cố tình nhắm vào cô ta. Về sau, con không chắc sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện như thế này nữa."
Bây giờ Lý Kim Phượng đang hoàn toàn tẩy não Trương Tú Lan, khiến trái tim bà ấy dần dần hướng về phía mình.
Theo cô, người mẹ này thực ra không đến nỗi tệ nhưng lại không có chủ kiến, không có suy nghĩ riêng của mình.
Nếu cô dành chút thời gian và công sức khuyên ngăn bà ấy, có lẽ thay đổi cũng không khó.
Hơn nữa trong tay có không gian, sau này muốn lấy thứ gì ra, nhất định phải được Trương Tú Lan ủng hộ, giúp đỡ.
Trương Tú Lan có chút do dự, không biết nên trả lời con gái như thế nào.
Lý Kim Phượng nhìn thấy rõ ràng, nên cũng không vội.
Nói thêm vài câu, Trương Tú Lan rời đi.
Trương Tú Lan vừa rời đi, Lý Kim Phượng mở đồ ăn Trương Tú Lan đưa tới nhìn xem.
Cũng chẳng khác gì buổi sáng, chính là cháo mà có thể soi rõ cả khuôn mặt, buổi sáng cũng có ngô đế ăn nhưng bây giờ ngay cả hạt ngô cũng không có.
Ăn thế này mà không chết đói mới lạ.
Lý Kim Phượng đặt bát cháo loãng lên bàn trong nhà kho, giả vờ mắc tiểu rồi chạy về phía đồng ngô trong thôn.
Mảnh đất đó, ngoại trừ lúc làm cỏ, hầu như không có ai đến đó, đồng ngô xanh tốt đến nỗi không ai biết có người đang trốn ở trong đó.
Lý Kim Phượng đi vào ruộng ngô, xác định không có người đi ngang qua, từ trong không gian lấy một cái bánh bao ra thêm một bình trà sữa.
Lúc làm việc này, cô vẫn có chút run rẩy sợ hãi, sợ bị phát hiện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...