Dù sao trong không gian đều có vật từ từ các siêu thị lớn, nếu như chỉ có một mình Lý Kim Phượng ăn và sử dụng những thứ trong đó, có lẽ cô có thể trụ được mấy chục năm.
Chỉ là trong đó có rất nhiều thứ quá tiến bộ so với thời đại này, quần áo, giày dép, thiết bị điện tử hiện đại và một số đồ ăn nhẹ tinh xảo, cho dù Lý Kim Phượng có đi đến cuối đời, cũng chưa chắc có cơ hội lấy ra ngoài.
Nhưng không sao cả, chỉ cần cô có thể sống, sống một cuộc sống không quá vất vả là đủ rồi!
"Kim Phượng, thím cũng không biết phải nói như thế nào đây.." Tô Đại Hoa lại bắt đầu khóc.
Một quả trứng gà quan trọng như thế, con bé cũng cho mình.
Lý Kim Phượng cười nói: "Thím, thím đừng khóc nữa, thím còn phải làm việc, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp!"
Nói đến làm việc, Tô Đại Hoa đã lấy lại được năng lượng.
Bà ấy bẻ quả trứng làm hai nửa, nuốt một nửa vào bụng còn một còn lại làm cách nào cũng không nỡ ăn.
Bà ấy lấy trong túi ra một mảnh vải màu vàng, cẩn thận cho quả trứng vào trong vải, gói tỉ mỉ rồi đặt trong ngực.
Làm xong tất cả những chuyện này, bà ấy sợ Lý Kim Phượng hiểu lầm, nói: "Kim Phượng, thực xin lỗi, trong nhà mấy đứa nhỏ.. cũng đói bụng, nửa quả trứng này thím để lại cho chúng ăn."
Tô Đại Hoa biết mình làm như vậy không tốt, nhưng bà ấy không thể trơ mắt nhìn con mình chết đói.
Ăn nhiều thêm một miếng thì có thể chống đỡ thêm một thời gian, cũng càng ngày càng gần với hy vọng hơn.
Lý Kim Phượng lắc đầu, "Cho thím thì chính là của thím, thím muốn làm gì thì làm! Nhưng thím phải tìm cách xử lý vỏ trứng, không được để người ngoài biết."
"Được! Được! Được!" Tô Đại Hoa không ngừng nói, sự biết ơn của bà ấy đối với Lý Kim Phượng càng ngày càng sâu đậm.
Bà ấy đã hạ quyết tâm, từ nay về sau, nếu có người dám ức hiếp Lý Kim Phượng, Tô Đại Hoa sẽ là người đầu tiên liều mạng với kẻ đó.
Về phần mấy đứa bé, bà ấy cũng phải dặn dò cẩn thận, tuyệt đối không được gọi Kim Phượng là của nợ.
Cho dù con ruột của Lý gia dám nói như thế, bà ấy cũng sẽ để con ruột của mình ra xử lý.
Sau khi ăn trứng, cũng không thể có sức lại ngay lập tức nhưng ít nhất cũng sẽ khỏe hơn trước rất nhiều.
Tô Đại Hoa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chờ sức lực khôi phục.
Lúc này, Lý Kim Phượng nhân cơ hội nói chuyện khác với bà ấy một chút.
"Thím ơi, ngoài việc kiếm công điểm ra, còn có cách nào khác để kiếm chút lương thực không?" Lý Kim Phượng hỏi.
Tô Đại Hoa sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, "Đừng nói lương thực, ngay cả rễ cây, rễ cỏ trên đường cũng bị người ta đào lên hết sạch, không còn cách nào khác."
Lý Kim Phượng nghe xong có chút thất vọng.
Quả thật cô có không gian trong tay, cũng không sợ chết đói.
Nhưng đó đều là những thứ không thể đem ra ánh sáng, một khi bị người ta phát hiện, không chỉ có cô mất mạng, mà tất cả người trong nhà họ Lý rất có thể sẽ bị cô liên lụy đến mất mạng.
Cô không thích Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan của nhà họ Lý, nhưng cô không thể bỏ mặc mẹ của nguyên chủ, Trương Tú Lan, và ông nội cô, Lý Phúc Mãn.
Miệng ăn núi lỡ, một ngày nào đó mọi thứ đều sẽ cạn kiệt. E rằng đến lúc đó, lấy đồ trong không gian sẽ trở thành thói quen sẽ làm cho cô thảm hại hơn bây giờ.
Từ không gì sẽ dễ dàng chấp nhận có nhiều thứ, nhưng rất khó để chấp nhận từ có trở về không có.
Cô phải nghĩ đến tương lai sau này.
"Kỳ thật còn có một cách khác để kiếm chút lương thực, nhưng đối với chúng ta quá khó khăn." Tô Đại Hoa bỗng nhiên hạ giọng, tựa như đang nói ra bí mật khủng khiếp nào đó.
"Là cách gì thế?" Lý Kim Phượng hưng phấn hỏi.
"Chợ đen.."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...