Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần này nhìn ở khoảng cách gần, đốt ngón tay của Tô Mai có vết chai, một lớp mỏng có độ dày, không thể tập luyện được kỹ năng dùng dao như kia.
Còn nữa ánh mắt của cô trầm tĩnh giống như một nước biển, ôm đồm muôn vật, không phù hợp ở tuổi cô.
Càng nghĩ càng không đúng, dặn dò phó tiểu đội trưởng, sĩ quan hậu cần xoay người đến quân đội, sau khi thông báo thì được dẫn vào phòng làm việc của Chu Trường Cung.
"Anh nói kỹ năng dùng dao của Tô Mai còn xuất sắc hơn đầu bếp lâu năm anh?" Sau khi Trần Oánh chịu phạt, ở nhà náo loạn hai ngày liên tiếp, ba vợ cũng gọi điện thoại tới mắng to, nói mình làm chức sư trưởng này vô dụng, không che chở được cho vợ, những chuyện vặt vãnh giữa phụ nữ cũng đáng để quân đội bọn họ làm ầm ĩ lên, người người ăn no không có chuyện làm!
Vì thế, Chu Trường Cung đã mấy ngày không nghỉ ngơi, bây giờ nghe tên Tô Mai là nhức đầu, trong lòng cũng rất không thích.
"Ừ.
" Sĩ quan hậu cần gật đầu.
Chu Trường Cung nhíu mày, mang vẻ không kiên nhẫn: "Báo cho đội trinh sát, để họ điều tra! "
"Điều tra cái gì?" Chính uỷ Tống mở cửa đi vào, cười nói: “Sao tôi mơ hồ nghe thấy cái tên Tô Mai.
Ồ, sĩ quan hậu cần cũng ở đây à, đang định tìm người hỏi anh đây.
Tô Mai đi làm rồi, sắp xếp việc gì vậy, có mệt không, chúng ta phải chăm sóc nữ đồng chí nhiều chút! "
"Tiểu Tống!" Chu Trường Cung ngắt lời chính uỷ Tống, nói thẳng: “Sĩ quan hậu cần nói kỹ năng dùng dao của Tô Mai giỏi hơn đầu bếp làm hơn nửa đời người anh.
"
"Chúc mừng sĩ quan hậu cần.
” Chính uỷ Tống chắp tay cười nói: “Có được trợ lực tốt, lần này anh đừng oán giận công việc nặng nề! "
"Tiểu Tống!" Chu Trường Cung không vui nói: “Anh không hiểu tôi nói gì à, hay là cố ý bao che?"
Chính uỷ Tống thu lại nụ cười trên khóe miệng: "Mũ sư đoàn trưởng Chu lệch rồi! Tô Mai là người nhà liệt sĩ, một mình mang hai đứa trẻ ở doanh trại, cô ấy phạm lỗi gì? Hoặc là cô ấy có thể phạm lỗi gì? Mà cần tôi bao che?"
Chu Trường Cung bị ba câu hỏi liên tiếp làm mất mặt, bỗng nhiên đứng lên, vỗ bàn kêu: "Một nữ đồng chí dưới hai lăm tuổi mà kỹ năng dùng dao giỏi hơn sĩ quan hậu cần chính là vấn đề!"
Chính uỷ Tống cũng bị chọc tức: "Ai quy định thế hệ trẻ không thể trò giỏi hơn thầy!"
Nhìn Chu Trường Cung còn muốn kêu la, chính uỷ Tống khoát tay, thở ra một hơi, tỉnh táo nói: "Năm đó, Lâm Hồng Quân tìm được Lâm Kiến Nghiệp ở đội tân binh, dẫn anh ấy trở về nhà họ Lâm, lão Lâm và phu nhân bây giờ phái bốn, năm nhóm người đến Thiểm Bắc, đi sâu vào điều tra để kiểm tra thật giả.
"
"Phàm là trên người Tô Mai có một chút vấn đề, lão Lâm sẽ không thể để cho Lâm Kiến Nghiệp cưới cô ấy.
" Chính uỷ Tống nhìn về phía hai người, châm chọc cười: “Nói khó nghe một chút, nếu không phải nhà họ Tô cứu chữa nhiều chiến sĩ cách mạng ở thời kỳ kháng R, vừa đỏ vừa chuyên thì dù Lâm Hồng Quân có đưa ra bao nhiêu sự thật để chứng minh Lâm Kiến Nghiệp là em trai của mình thì lão Lâm cũng sẽ không nhận.
"
"Nhỡ là lúc tới.
” Chu Trường Cung nói: “Bị người ta đánh tráo ở trên xe lửa thì sao?"
Chính uỷ Tống nhìn về phía sĩ quan hậu cần: "Anh tiếp xúc gần gũi với cô ấy chưa?"
Sĩ quan hậu cần hiểu ý của chính uỷ Tống, gật đầu: "Không có dấu vết ngụy trang, trong lúc Tiểu Hắc Đản nói chuyện với cô ấy vừa thân thiết vừa hiểu rõ.
"
Nói tới đây, sĩ quan hậu cần cũng cảm thấy mình có thể nhỏ nói thành to, bổ sung: "Về đứa bé kia, không biết các anh đã gặp chưa, là một đứa bé lanh lợi.
"
Trẻ con nhạy cảm nhất, Tô Mai là mẹ cậu bé, sớm chiều sống chung, cảm nhận của cậu bé sâu sắc nhất, nếu có vấn đề thật thì vừa rồi lúc đứa trẻ nói tới cô sẽ không mang một chút vẻ không thể làm gì xen lẫn sự không muốn xa rời, nghĩ là biết thường ngày hai mẹ con chung sống rất hòa thuận, vui vẻ.
"Nhằm đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra.
” Chu Trường Cung kiên trì nói: “Hay là giao cho đội trinh sát điều tra đi.
"
"Đội trinh sát không rảnh.
” Đã nói rõ ràng như vậy, Chu Trường Cung còn lằng nhằng không thôi, sắc mặt chính uỷ Tống khó coi, giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn: “Qua hai ngày nữa Triệu Khác trở lại, bọn họ sẽ vào núi huấn luyện dã ngoại.
"
"Vậy thì kiểm tra chuyện này trước khi Triệu Khác trở lại.
" Chu Trường Cung nói năng có khí phách.
"Được!" Chính uỷ Tống cười nhạt: “Nếu anh không sợ Triệu Khác trở lại ồn ào với anh, anh cứ điều tra.
"
“Chuyện này liên quan gì đến Triệu Khác?" Chu Trường Cung cả giận.
"Anh nói liên quan gì đến anh ấy!" Chính uỷ Tống hơi hạ cằm, môi cười như không cười mà châm chọc: “Lâm Kiến Nghiệp mới hy sinh mấy ngày, người nhà ở nơi đóng quân đã bị người mình chúng ta bắt nạt.
Anh ấy dẫn đội đến biên cương không bảo vệ được Lâm Kiến Nghiệp, vốn đã tự trách, nếu biết được chuyện này thì không trở mặt với anh mới là lạ!"
"Anh chờ anh ấy trở lại rút súng ồn ào với anh đi!"
Dứt lời, chính uỷ Tống quay người, đập cửa bỏ đi.
Chu Trường Cung: "! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...