Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Khắc đẹp hơn mẹ cháu không?" Sĩ quan hậu cần cầm con chuột nhỏ lên, hỏi.
Tiểu Hắc Đản khá là một lời khó nói hết nói: “Bác, cháu có thể khỏi mất công như vậy không? Trực tiếp nặn thành hình tròn sẽ bớt đi nhiều chuyện.
"
“Không đẹp như mẹ cháu khắc à?" Từ khi sĩ quan hậu cần học nghề tới nay, chưa từng bị ai chê như vậy.
Tiểu Hắc Đản nhìn con chuột nhỏ xám trắng trong tay sĩ quan hậu cần: “Bà nội cháu nói mẹ cháu rất có tinh thần khai sáng hồng quân.
"
"Có ý gì?" Lâm Niệm Doanh nói.
"Mẹ cháu dùng củ cải trắng khắc con chuột nhỏ, đeo cánh khắc bằng cà rốt cho nó, mặc váy làm từ rau, thắt đai lưng rau hẹ, đội mũ lá cải trắng, đi đôi giầy gốc cải trắng! " Sau đó tưới một thìa nước dâu rượu được ủ trong mùa hè (bóng nhìn từ phía sau), rắc ít muối (tuyết rơi trong đêm), cho ít ớt cắt nhỏ (váy hoa)! Tiểu Hắc Đản vừa nghĩ tới mùi vị đó là giật mình mà rùng mình.
Sĩ quan hậu cần nhìn chằm chằm con chuột nhỏ xám trắng trong tay, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, đặc biệt không đáng xem, cũng không vừa mắt.
Lâm Niệm Doanh kinh ngạc trợn to mắt: "Thím giỏi quá!"
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy con chuột nhỏ kia đáng yêu không thôi, rất muốn có!
"Không cho phép đòi mẹ em!" Tiểu Hắc Đản đã lén ăn con chuột nhỏ một lần, chim vàng anh hai lần, ảnh gia đình ba lần, bị mùi vị thiên hình vạn trạng kia tổn thương, rất sợ mẹ mình bị những lời nói của Lâm Niệm Doanh kích động để khơi dậy mong muốn sáng tác ra cái gì đó mà bà nội đã nói, lúc làm hì hục không nói, còn làm mê mệt đến độc quên nấu cơm cho họ, tùy ý cầm đồ đang làm để làm no bụng họ.
Sĩ quan hậu cần thả con chuột nhỏ trong tay xuống, mở nhà kho ra, quét mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn trên kệ, xách giỏ trúc đi ra ngoài hái ngải cứu xanh tươi, ướt át, một nắm hoa tử đằng tươi đẹp, mấy đóa hoa sơn trà lớn chừng miệng bát, chia ra giã nát lấy nước cốt, dùng nước cốt đã lọc trộn với ba hỗn hợp bột mì, nặn thành từng cái lá xanh, những bông hoa tím, hồng, đỏ có hình dáng khác nhau.
Phần bột trước đó không bị bỏ đi, mà nặn thành từng loại quả đáng yêu.
Nặn hình hoa, quả tương ứng với lá xong rồi để lên lồng và đem đi chưng.
Lâm Niệm Doanh vây quanh sĩ quan hậu cần nhìn mà liên tục thán phục.
Tiểu Hắc Đản ngồi ở cửa, hai tay chống má, nhìn mưa phùn lất phất bên ngoài, đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, sao người lớn làm cứ thích dày vò như vậy, nặn bột nếp, khoai tây gì đó chưng với đường không ngon sao?
Chừng mười phút đồng hồ sau, hoa, quả ra khỏi lồng hấp.
Sĩ quan hậu cần nhìn chằm chằm bánh ngọt xinh đẹp tinh xảo bày trên khay, cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, hình như, có lẽ, mình! Bị một đứa trẻ bốn tuổi cho vào trong vòng.
Lâm Niệm Doanh rửa tay, cầm một quả có lá, hai tay nâng lên, nửa ngày không nỡ cắn một miếng, quá đẹp!
Mũi Tiểu Hắc Đản ngửi ngửi, không phải mùi kỳ lạ gì, thoang thoảng lộ ra mùi ngọt, ngửi rất thơm.
Chống hai đầu gối đứng lên, Tiểu Hắc Đản dần dần dời đến trước bàn nhỏ, nhìn từng cái bánh ngọt trong suốt như ngọc có hình dáng khác nhau trong khay, liếm liếm môi, muốn ăn.
Sĩ quan hậu cần đẩy cái khay đến bên cạnh cậu bé với ánh mắt phức tạp: "Nếm thử đi.
"
Tiểu Hắc Đản hơi chần chờ, nắm chặt một cái bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn, vị ngọt mềm dâng lên ở trong miệng, là một mùi vị chưa bao giờ hưởng qua.
Ít ngọt hơn bánh ngọt mua ở ngoài, có thêm mùi thơm của ngải cứu và hương hoa nhàn nhạt.
"Ăn ngon!" Tiểu Hắc Đản nhìn sĩ quan hậu cần mà hai mắt sáng lên, cầm bánh ngọt lên, hai ba miếng đã nhét hết vào trong miệng, vừa ăn, vừa giơ ngón tay cái lên với sĩ quan hậu cần, khen: “Bác giỏi hơn mẹ cháu!"
Sĩ quan hậu cần nhếch mép, không cần lời khen ngợi này.
Sĩ quan hậu cần gọi chiến sĩ trước đó, chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn: "Để lại hai cái cho mình, còn lại cầm một cái giỏ đựng, cho hai đứa mang về.
"
"Cảm ơn bác!" Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản cùng cảm ơn.
"Bác.
” Tiểu Hắc Đản nằm ở trong ngực chiến sĩ, vừa được bế ra ngoài, vừa vẫy tay cười nói với sĩ quan hậu cần: “Ngày mai, cháu có thể đến tìm bác chơi không?"
Đội la ngựa vận chuyển khoai tây của đội canh tác hải đảo tới, sĩ quan hậu cần vội vã né người đi qua chiến sĩ ở bên cạnh, tiến lên chào hỏi người phụ trách dẫn đội lần này, nghe thấy tiếng trẻ con thì tùy ý: "Ừ".
Tiễn đội canh tác đi, đếm khoai tây nhập kho, trong lòng sĩ quan hậu cần còn cảm thấy không nỡ.
Lần đầu tiên gặp Tô Mai ở dòng suối, mình thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ coi là cô gái nông thôn, làm việc nhanh nhẹn, hoặc là người lớn trong nhà là một đầu bếp nổi danh, dạy dỗ từ nhỏ.
Sau đó lính cần vụ của tiểu đoàn trưởng Vương tới xin nghỉ giúp cô, dần tò mò, dần thưởng thức kỹ năng dùng dao của cô, nên lúc tán gẫu không khỏi hỏi tình hình của cô nhiều chút, mới biết tổ tiên của cô là nông dân bình thường, cô cũng không đặc biệt học nấu nướng gì, trên bếp chỉ là món ăn bình dân trong nhà bình thường.
Khi đó trong lòng sĩ quan hậu cần hơi nghi ngờ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...