Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng lúc là lúc rãnh rỗi nghỉ huấn luyện, hai tay tiểu đoàn trưởng Vương chống nạnh, quan sát lính cần vụ kia: “Đội nào?"
"Báo cáo! Đội trinh sát."
"Đội trinh sát!" Tiểu đoàn trưởng Vương nghi ngờ vẫy tay với lính cần vụ kia: “Qua đây làm gì?"
Lính cần vụ cười, chạy lên trước, nhỏ giọng truyền lời của chính uỷ Tống.
"Biết rồi." Tiểu đoàn trưởng Vương khoát tay, sau đó lớn tiếng quát: “Không đi huấn luyện, chạy tới đây chơi gì mà chơi, còn không cút về."
Lính cần vụ vâng vâng dạ dạ mà chào một cái, giả vờ ảo não chạy đi.
Vì thế, buổi trưa, tiểu đoàn trưởng Vương đến nhà ăn lấy suất thịt kho, lấy danh nghĩa đưa thịt cho mẹ già, chạy trở về một chuyến để cho báo tin Trương Ninh và Tô Duệ.
Trương Ninh sợ hãi hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Sao, còn chờ gì nữa.” Tiểu đoàn trưởng Vương vội vã không có nhiều thời gian, thấy vợ như vậy thì không khỏi nhíu mày: “Nhớ lời anh nói chưa?"
"Không phải.” Tim Trương Ninh Tâm đập bịch bịch, có hơi hoảng, cô ấy nuốt nước miếng: “Em nghe ý anh, đồng chí Lâm, Lâm Kiến Nghiệp...!Hi, hi sinh…"
Tiểu đoàn trưởng Vương đột nhiên siết chặt tay đang xuôi ở bên người, cắn môi, nghiêng đầu nhìn bầu trời nhìn cây, không dám chảy nước mắt, nửa ngày mới "Ừ" một tiếng.
Chân Trương Ninh mềm nhũn, kéo quần chồng, ngồi chồm hổm trong hố bùn.
"Tiền đồ!" Tiểu đoàn trưởng Vương đỏ vành mắt, khẽ mắng, khom người, hai tay vòng qua nách ôm người lên, đỡ lên ghế trong phòng.
Trương Ninh ngồi không yên, thẳng người.
"Xem em yếu ớt kìa! Anh còn chưa hy sinh..."
"Không cho phép nói bậy..." Trương Ninh không kìm được nước mắt nữa, vùi đầu ở trong ngực tiểu đoàn trưởng Vương, ôm eo của anh ấy, khóc không thành tiếng.
"Em nói bảo sao Tô Mai như biến thành một người khác.” Trương Ninh vừa khóc vừa nói: “Nếu là người khác, ai...!Chịu được..."
Tiểu đoàn trưởng Vương ngước đầu, theo sau lưng vợ.
Anh ấy lại cảm thấy bây giờ Tô Mai rất tốt, trở nên kiên cường hơn.
Như vậy, nói không chừng cô ấy đúng là có thể gạt ba và mẹ kế của Lâm Kiến Nghiệp sang một bên và bảo vệ hai đứa trẻ.
...
Buổi trưa, thịt kho rất ngon, ngoài cháy trong mềm, mỡ mà không ngấy, hợp ăn với cơm, Tô Duệ ăn no căng.
"Ăn no chưa?" Trương Ninh đã dùng nước lạnh chườm cặp mắt đỏ do khóc ở nhà, rồi bôi một lớp phấn, không nhìn kỹ thì vốn không nhìn ra.
Tô Duệ không nhìn mặt cô ấy, chỉ cảm thấy thái độ cô ấy có hơi lạ, dè dặt, cứ như mình là đồ sứ dễ vỡ.
"Chị Trương.” Tô Duệ đè lại tay cô ấy đang tìm bát đũa: “Có phải chị có chuyện gì giấu tôi không?"
Trương Ninh cố kìm nén nước mắt ở khóe mắt, cười gượng nói: "Không sao, tôi thấy người em yếu ớt, mấy ngày nay phải nằm ở trên giường điều dưỡng cho tốt."
Tô Duệ suy nghĩ: "Các chị biết chuyện Lâm Kiến Nghiệp hy sinh?"
"Xoảng" một tiếng, cái bát trong tay bà Vương rơi trên mặt đất, cháo bắn lên ống quần, bà Vương thích sạch sẽ mà hồn nhiên không cảm giác được.
Nhếch môi, hồi lâu sau, bà Vương mới hơi run rẩy hỏi: "Các con nói gì? Mẹ không nghe rõ."
"Mẹ nói ba cháu." Tiểu Hắc Đản và một miếng cơm vào trong miệng, nói không rõ: “Hy sinh."
Bà Vương ôm ngực, nhắm hai mắt.
"Mẹ!" Trương Ninh sợ hết hồn, vội bỏ bát đũa trong tay đi đỡ bà Vương: “Mẹ sao vậy?"
Tô Duệ ngẩn ra, đi qua kéo Tiểu Hắc Đản bên cạnh bà cụ, vuốt ngực giúp bà cụ.
Bà Vương nắm tay cô thật chặt: "Có phải ngày hôm qua tin tức truyền đến không?"
Tô Duệ gật đầu.
Ở mạt thế, hầu hết đều là quân nhân phòng thủ ở phía trước, rất nhiều người hy sinh ở trước mắt, Tô Duệ cảm thấy đã chết lặng.
Nhưng mẹ chồng, con dâu nhà họ Vương không cảm thấy như vậy, họ chỉ coi Tô Mai đè nén đau khổ ở trong lòng.
Cho nên ngày hôm qua trời mưa rất to, Tô Mai tiếp tục bận bịu đi gánh nước, bắt cá, giặt quần áo, phơi chăn, vá chăn.
Ban đêm lại càng buồn khổ lẫn lộn, sốt cao không hạ.
"Muốn khóc thì khóc đi." Bà Vương ôm cô, lau nước mắt: “Đừng nhịn."
Tô Duệ: "..."
Cô hơi bối rối, bao nhiêu năm không rơi nước mắt.
Bảo cô khóc vì một người xa lạ chưa từng gặp mặt...!Chồng nguyên chủ.
Xin lỗi, cô thật sự không khóc nổi.
Lâm Niệm Doanh buông bát đũa trong tay ra, bật khóc, Tô Duệ liếc thấy, vội cựa ra khỏi trong ngực bà cụ, ôm lấy Lâm Niệm Doanh, vừa đi tới phòng ngủ, vừa dỗ: "Không khóc, không khóc, chúng ta đều không khóc, chú cháu ở trên trời chắc chắn hy vọng mỗi một ngày chúng ta đều vui vẻ."
"Mẹ!" Trương Ninh kéo tay áo bà cụ: “Mẹ đừng khóc.
Tô Mai đã rất vất vả kìm nén sự bi thương vì hai đứa trẻ..."
"Ừ ừ, không khóc, mẹ không khóc." Bà Vương nhanh chóng lau nước mắt: “Mẹ đau lòng cho nó, đau lòng cho Kiến Nghiệp, quá trẻ tuổi..."
"Mẹ!" Trương Ninh siết chặt ống tay áo của bà cụ: “Niệm Huy ở đây."
Bà Vương vội vàng ngậm miệng, xoa dịu cảm xúc: "Vương Tuấn trở lại có đặc biệt truyền lời không?"
"Vâng.” Trương Ninh nhặt bát đũa dưới chân bà cụ lên: “Con đã hỏi cẩn thận, ngày hôm qua các cô bác nhà Chu Trường Cung đặc biệt chạy về từ thành phố để nói với Tô Mai đại đội trưởng Lâm hy sinh.
Tô Mai không tin, vậy vọt tới phòng sư đoàn như điên, đi hỏi trung đoàn phó Tống dẫn đội, kết quả còn chưa nói gì...!Thì đã ngất lịm, các lãnh đạo đều luống cuống, thiếu chút nữa không cứu được."
"Như vậy rồi mà, Chu Trường Cung còn muốn che chở cho vợ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...