Khi thấy Chu Tuế Tuế lấy ra mấy quyển sách truyện, Đại Oa và Nhị Oa tỏ ra rất thích thú.
"Mẹ ơi, những cuốn sách này đẹp quá, trên đó viết gì thế?"
Những cuốn sách mà Chu Tuế Tuế lấy ra đều là sách truyện hiện đại, không chỉ có truyện mà còn có tranh minh họa, là những thứ thời đại này không thể có.
Hiện tại chỉ có những quyển truyện tranh đen trắng, mà chúng còn rất đắt, ít đứa trẻ nào có.
"Thích không? Nếu muốn biết trên đó viết gì, các con phải học thật chăm chỉ.
Khi học được cách đọc phiên âm, các con sẽ tự hiểu những gì trên sách.
" Chu Tuế Tuế khéo léo dẫn dắt.
Trẻ con cần được khơi dậy hứng thú với tri thức, chỉ cần yêu thích thì việc học sẽ dễ dàng hơn.
Nghe vậy, Đại Oa và Nhị Oa đồng thanh trả lời: "Mẹ ơi, chúng con nhất định sẽ học thật chăm chỉ!"
Hừm, để xem các con làm được không, Chu Tuế Tuế thầm cười.
"Hai đứa trông em nhé, mẹ sẽ làm bánh bao cho bữa tối.
"
"Wow! Bánh bao!" Nghe thấy có bánh bao, cả hai quên luôn chuyện mẹ bảo phải trông em, vui mừng hớn hở.
"Bao! Bao!" Tam Oa ngồi trên giường, vỗ tay nhỏ kêu lên.
Nhờ sự chăm sóc của Chu Tuế Tuế mấy ngày qua, Tam Oa đã có thể đứng dậy.
Cậu bé cũng đã biết đi vài bước, nhưng vẫn cần người đỡ, nếu không sẽ lảo đảo rồi ngã ngồi xuống giường.
Sau đó, cậu cười tươi, để lộ vài chiếc răng sữa nhỏ xíu với Chu Tuế Tuế.
Tam Oa còn nửa tháng nữa là tròn một tuổi, mức độ phát triển như vậy là tốt rồi.
Thỉnh thoảng cậu còn nói được vài từ đơn giản.
Chu Tuế Tuế dần hiểu tính cách của ba đứa trẻ.
Đại Oa rất có phong thái của một người anh cả, biết chăm sóc em trai trong những việc nhỏ nhặt.
Như hôm nay, khi đánh nhau, áo của Đại Oa rách một lỗ, còn Nhị Oa thì không bị làm sao.
Nếu không nói, Chu Tuế Tuế còn không biết rằng Nhị Oa cũng tham gia vào vụ đánh nhau.
Khi Chu Tuế Tuế bảo hai anh trông em, thỉnh thoảng Nhị Oa vẫn tỏ ra không tình nguyện, nhưng Đại Oa thì chưa bao giờ.
Đại Oa là một người anh tốt, dù không lớn hơn Nhị Oa là bao, cậu vẫn sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của một người anh.
Còn Nhị Oa thì thông minh lanh lợi, thường nghịch ngợm và láu cá hơn.
Tam Oa thì từ nhỏ đã thể hiện rõ tính cách rất tốt.
Trong những ngày Chu Tuế Tuế chăm sóc, cô nhận ra rằng cậu bé rất ít khi khóc.
Vì vậy, hôm nay khi thấy Tam Oa khóc, cô thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Tam Oa rất hay cười, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.
Tóm lại, ba đứa trẻ này đều rất ngoan, hiểu chuyện, nên việc chăm sóc chúng đối với Chu Tuế Tuế không quá vất vả.
Cô thực sự cảm thấy mấy đứa trẻ này đúng là những thiên thần nhỏ.
Hơn nữa, chúng rất dễ hài lòng, thời này trẻ con rất ít khi được ăn ngon.
Chu Tuế Tuế từ nhỏ đã thích nấu nướng, cô thường tự nấu để thỏa mãn sở thích ăn uống của mình.
Vì vậy, tay nghề của cô cũng rất tốt, mấy đứa trẻ dần dần cũng trở nên mũm mĩm hơn dưới sự chăm sóc của cô.
Chu Tuế Tuế cảm thấy điều này mang lại cho cô cảm giác thành tựu.
Thấy ba đứa trẻ chơi đùa vui
vẻ, Chu Tuế Tuế vào bếp.
Cô định làm bánh bao nhân cần tây và thịt.
Trước tiên, cô ra vườn hái ít cần tây.
Bây giờ là thời điểm cần tây đang non và tươi nhất, mọng nước.
Cần tây mà già thì ăn không ngon.
Về phần thịt, Chu Tuế Tuế không định dùng loại thịt đã lấy ra trước đó, cô đã treo số thịt đó trong giếng để bảo quản.
Mùa hè nóng nực, không có tủ lạnh, nên nếu không để trong giếng thì thịt sẽ dễ hỏng.
Chu Tuế Tuế sử dụng ngay loại thịt xay sẵn có trong không gian để làm nhân bánh.
Về việc nêm nếm gia vị, cô có thể nói là rất có kinh nghiệm.
Thời hiện đại, cô đã từng học cách nêm gia vị từ các đầu bếp nổi tiếng để làm món ăn thêm ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...