Hạ Hiểu nhìn một màn này cũng không lên tiếng, có mắt đều nhìn ra được hai người Lý Thắng Mỹ và Trịnh Hướng Hồng không hợp nhau, có điều ấn tượng của Hạ Hiểu đối với Lý Thắng Mỹ cũng kém đi.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, Lý Thắng Mỹ là một người hiền lành, nhiệt tình, hào phóng, vô cùng quan tâm đến đồng chí nữ.
Bây giờ mới có thể chứng thực một câu, quả nhiên không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
Trên nguyên tắc công bằng, Hạ Hiểu cũng được phân chia khối lượng công việc giống như mọi người, dù có Trịnh Hướng Hồng hỗ trợ mới có thể hoàn thành, nhưng cả ngày làm việc như vậy, Hạ Hiểu cũng đau lưng, mệt đến gập người xuống, không ngừng thở phì phò.
Lý Thắng Mỹ thấy Hạ Hiểu như vậy càng khinh bỉ không thôi, có điều cuối cùng Hạ Hiểu cũng hoàn thành nhiệm vụ, Lý Thắng Mỹ không nói gì nữa, nhưng sự khinh thường trong mắt thì rất rõ ràng.
Hạ Hiểu không để ý tới ánh mắt của Lý Thắng Mỹ, người ta không chào đón cô, cô cũng sẽ không lấy mặt nóng dán vào mông lạnh.
"Thím ơi, cảm ơn thím ạ, nếu hôm nay không có thím hỗ trợ, thì cháu cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được rồi.
" Đây đúng là lời nói thật lòng của Hạ Hiểu, nếu không có Trịnh Hướng Hồng giúp đỡ, cô sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được.
"Aiya, nói cảm ơn làm gì, khách sáo làm gì chứ, một cô gái nhỏ như cháu có chút sức lực này có thể làm được bao nhiêu việc, hiện tại thím có sức lực nên giúp cháu một chút, có điều vẫn phải dựa vào chính cháu.
" Nói đến đây Trịnh Hướng Hồng thở dài: "Mấy đứa con gái của thím đều gả ra ngoài thôn, bụng to rồi còn phải xuống ruộng làm việc, nếu như gả ở trong đội sản xuất thì thím còn có thể nhìn một chút.
"Hạ Hiểu cũng nghe ra được một người mẹ lo lắng việc gả con gái ra bên ngoài, có điều cô không biết về nhà họ Cao lắm, nên cũng không tiện nói gì.
"Đi ăn cơm thôi.
" Trịnh Hướng Hồng nói với Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu gật gật đầu, hiện tại mọi người vẫn ăn chung nồi, đây là lần đầu tiên Hạ Hiểu chính thức ăn một nồi rau to như vậy, khác với trước kia ở căng tin trường học, căn bản không nhìn thấy dầu mỡ, cũng không thấy thịt đâu.
Có điều cũng do làm việc vừa mệt vừa đói, Hạ Hiểu ăn nửa bát cháo, ăn chút rau dại muối liền không ăn nổi nữa.
"Mau ăn đi, không ăn cơm thì sao có sức làm việc, cũng không thể lãng phí được.
" Trịnh Hướng Hồng và Hạ Hiểu ngồi cùng một chỗ, liền thúc giục nói.
Hạ Hiểu thở dài, lãng phí đúng là đáng xấu hổ, hiện tại cũng không phải đang ở kiếp trước, thời đại này tất cả mọi người đều sống không dễ dàng gì, Hạ Hiểu cũng không thể làm người ngoại lệ được.
Trịnh Hướng Hồng vẫn cảm thấy Hạ Hiểu ăn quá ít, cô chỉ cười gượng, bày tỏ người nhỏ nên lượng cơm ăn cũng không nhiều.
Ở đội sản xuất có rất nhiều người ăn cơm, có người cầm hộp cơm hoặc bát đựng đến mang về nhà ăn, Hạ Hiểu nhìn thấy đội trưởng còn có hai anh em Cao Giá Thực và Cao Giá Hưng cũng đều ở đây.
"Thím ơi, anh hai Cao không phải đang đi học sao, sao cũng phải đi theo đội sản xuất làm việc ạ?" Hạ Hiểu lặng lẽ hỏi.
Trịnh Hướng Hồng nói: "Tan học là có thể làm việc rồi, vẫn là trẻ nhỏ trong thành phố các cháu tốt hơn một chút, còn được lĩnh phiếu lương thực, những đứa nhỏ ở nông thôn không làm việc thì nào có cơm ăn chứ.
”Trịnh Hướng Hồng vừa nói ra lời này, Hạ Hiểu cũng có chút ngượng ngùng, lời này đúng thật là không có cách nào trả lời.
Ăn no uống đủ, Hạ Hiểu liền trở về chỗ ở tập thể, mấy người Dương Tuyết Hoa đều mang cơm đến chỗ ở ăn, lúc này Tôn Ngọc Hoa đã đi tắm rửa, mấy người khác thấy Hạ Hiểu trở về đều nhao nhao hỏi Hạ Hiểu thế nào.
Hạ Hiểu cũng không giấu diếm, đều cùng một đội sản xuất, cũng không có bí mật gì, có người vừa truyền, mọi người liền biết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...