Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói



Triệu Tuế Tuế không biết rằng, bây giờ cô bé đang ăn là cháo ngô xay nhỏ, mịn hơn cháo ngô xay vỡ.

Ngô được chia làm hai nửa là ngô xay vỡ, xay nhỏ thêm chút nữa là ngô xay nhỏ.

Người dân trong làng đa số đều nấu cháo ngô xay vỡ, Trần Tú Hòa vì muốn Triệu Tuế Tuế ăn ngon miệng hơn nên đã xay kỹ hơn một chút.

Trần Tú Hòa thấy con gái út ăn chậm rì rì, bèn đứng dậy lấy đường đỏ mua hôm nay cho mỗi đứa một thìa.

"..."

Triệu Tuế Tuế: Thực ra cô bé không thích ăn ngọt.

Thấy mẹ quay đi, cô bé bèn múc một nửa số đường đỏ trong bát mình sang bát Trần Tú Hòa, "Ngọt quá."

"Vậy lần sau mẹ cho nửa thìa." Trong ấn tượng của Trần Tú Hòa, không có đứa trẻ nào không thích ăn kẹo.

Hôm sau, lúc Triệu Tuế Tuế tỉnh lại, trên giường gạch vẫn chỉ có một mình cô.


Cơ thể trẻ con khiến cô mỗi ngày đều phải đợi mặt trời lên cao mới tỉnh, Triệu Tuế Tuế từ chỗ xấu hổ đến giờ đã dần bình tĩnh, tự an ủi bản thân rằng chờ cô lớn lên là được rồi.

Ngoài sân truyền đến tiếng động, cô ghé mắt ra cửa sổ, nhìn thấy Triệu Lập Võ đang xách thùng gỗ trở về.

Nhìn Triệu Lập Võ lấy quần áo trong thùng ra phơi, Triệu Tuế Tuế chợt nhớ tối qua mẹ đã nhờ anh trai đi ra bờ sông xách quần áo về, mẹ giặt xong là đi làm luôn.

Để tránh lát nữa lại bị lôi ra khỏi giường, Triệu Tuế Tuế đi tới mép giường, giẫm lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh rồi nhảy xuống đất.

Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, cô đành phải gọi Triệu Lập Võ vào mở cửa giúp: "Anh, mở cửa cho em với!"

"Chờ một chút, anh phơi nốt cái áo này đã."

Từ khi phát hiện Triệu Lập Kim ở đại phòng thường xuyên bắt nạt Triệu Tuế Tuế, mỗi khi ra ngoài, mọi người trong nhà đều khóa cửa cẩn thận.

Phải chờ thêm một thời gian nữa, khi Trần Tú Hòa về nhà mẹ ruột nhờ cậu em trai qua giúp gia đình họ xây tường bao, sau này họ sẽ đi ra đi vào bằng cửa sau.

Lúc chia nhà, sân sau được chia cho Triệu Quảng Thúc, ông xây một gian bếp nhỏ, chỗ còn lại dùng để trồng rau, chỉ có một hàng rào tre đơn giản vây quanh.

Mẹ cô dự định sẽ thay hàng rào bằng đất, xây một bức tường bao xung quanh cho an toàn.

"Em đói bụng chưa?" Triệu Lập Võ vừa dùng chiếc chìa khóa đeo trên cổ mở ổ khóa lớn, vừa hỏi khi nhìn thấy em gái đang ngồi xổm bên bàn ăn.

Triệu Lập Võ không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong là bụng Triệu Tuế Tuế kêu réo ầm ĩ.

"Chờ anh một lát."

"Anh, em còn chưa rửa mặt."

"À, vậy em ra bờ giếng đợi anh, anh lấy khăn mặt cho."

Nghĩ đến việc mỗi người trong nhà đều có khăn mặt riêng, Triệu Tuế Tuế cảm thấy rất vui, may mà điều kiện gia đình cô cũng không tệ, nếu không, giống như nhà đại phòng, cả nhà dùng chung một chiếc khăn, chắc cô sẽ phát điên vì không chịu nổi.


Triệu Tuế Tuế nhận lấy chiếc khăn đã được vắt khô nước từ tay anh trai, bắt đầu lau mặt.

Đánh răng thì không có bàn chải, chỉ có nước muối súc miệng mà thôi.

Nhìn anh trai hết lòng vì mình như vậy, Triệu Tuế Tuế bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng chỉ cần cô đưa tay định tự làm là anh trai sẽ giành làm hết, cô đành phải để anh muốn làm gì thì làm.

Rửa mặt xong, Triệu Tuế Tuế ngồi xổm trên ngưỡng cửa, chờ bữa sáng.

Bữa sáng nay ăn cháo kê với dưa muối, Triệu Tuế Tuế còn có thêm một quả trứng luộc, cô bóc vỏ rồi chia cho anh trai một nửa.

Hai anh em mỗi người bưng một bát, vừa ăn cháo vừa trò chuyện.

Lúc này, Triệu Lai Đệ của đại phòng giặt quần áo xong đi vào.

Nhìn thấy hai anh em đang ăn sáng, trong mắt Triệu Lai Đệ hiện rõ vẻ ghen tị.

Tại sao hai kẻ chẳng phải làm gì cũng được ăn ngon như vậy, còn cô ta, ngày nào cũng làm việc quần quật mà chỉ được ăn vài miếng bánh bột ngô khô khốc.

Mẹ cô ta đối xử với hai chị em cô ta rất tệ, toàn đánh đập, mắng mỏ.

Triệu Lập Võ là con trai thì không nói, nhưng đều là cháu gái của nhà họ Triệu, vậy mà Triệu Tuế Tuế chẳng những không phải làm gì mà còn được ăn ngon nhất, khiến Triệu Lai Đệ vô cùng căm ghét.


Triệu Tuế Tuế nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của Triệu Lai Đệ cũng không sợ hãi chút nào, anh trai cô còn ở đây, Triệu Lai Đệ có gan cũng không dám làm gì cô.

Thấy hai anh em không để ý đến mình, Triệu Lai Đệ tức giận, cố ý giũ mạnh chiếc áo tạo thành tiếng động lớn để trút giận.

Lưu Chiêu Đệ ở trong nhà nghe thấy, lập tức mắng: "Cái đứa gái vô tích sự kia, quần áo đắc tội gì mày mà mày giũ như muốn rách ra thế hả? Coi chừng có ngày tao lột da mày ra đấy!"

Triệu Lai Đệ nghe thấy tiếng mẹ mắng, sợ hãi run bắn người, vội vàng giũ áo nhẹ nhàng hơn.

Thời đại này không có tivi, không có internet, cũng chẳng có điện thoại, Triệu Tuế Tuế coi màn kiện cáo của hai mẹ con nhà đó như một món ăn kèm để bản thân bớt nhàm chán.

Ăn sáng xong, cô đi theo anh trai ra ngoài.

Hai anh em đi đến chân núi, Triệu Lập Võ muốn bắn chim cho cô ăn.

Triệu Tuế Tuế nghĩ ở nhà cũng chán, bèn đi theo anh trai.

Triệu Lập Võ tay cầm ná, dẫn em gái nấp trong bụi cỏ, kiên nhẫn chờ chim bay đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận