Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói


Tối hôm đó, Triệu Quảng Thúc quạt cho ba đứa nhỏ đang ngủ, nhỏ giọng nói chuyện với vợ đang ngồi bên cạnh.

"Một tuần nữa là anh phải đi trường quân đội báo cáo rồi." Ở nhà nghỉ ngơi một tháng, Triệu Quảng Thúc rốt cục đã có thể bỏ gậy.

Tuy nhiên, bây giờ anh vẫn chưa thể tham gia huấn luyện.

Khóa học bên phía quân đội là lý thuyết trước, thực hành sau nên anh có thể đến học lý thuyết trước.

"Nhanh vậy sao?" Trần Tú Hòa không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy, một tháng nay là khoảng thời gian dài nhất họ được ở bên nhau kể từ khi kết hôn.

Trước đây, mỗi dịp Tết Triệu Quảng Thúc về, nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi ngày nghỉ.

Trừ thời gian đi tàu hoả về quê, thời gian thực sự ở nhà dài nhất cũng chỉ mười lăm ngày.

Triệu Quảng Thúc ôm vợ vào lòng, an ủi: "Vài năm nữa, chờ anh đổi đơn vị, em đưa các con đến theo quân, nhé?"

"Vâng." Trần Tú Hòa tựa vào ngực chồng, nghẹn ngào đáp.

"Đừng khóc, hai ngày nữa anh đưa em về nhà mẹ đẻ."

Hai người là vợ chồng lâu ngày xa cách, chuyện tiếp theo diễn ra là lẽ đương nhiên.

Nếu Triệu Tuế Tuế thức giấc, chắc chắn cô bé sẽ đòi ngủ riêng.


Sáng sớm hôm sau, Triệu Tuế Tuế bị đánh thức, Triệu Quảng Thúc giúp cô bé rửa mặt.

Nhìn cô con gái nhỏ với đôi mắt còn díp tịt, gương mặt bầu bĩnh, ngái ngủ, Triệu Quảng Thúc bế con gái đến nhà Trần Tú Hòa.

Khi Triệu Tuế Tuế tỉnh giấc, cô bé thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ.

Bên ngoài vọng vào tiếng mẹ, cô bé liền cảm thấy an tâm.

Triệu Tuế Tuế lăn xuống giường, cố hết sức mở cửa phòng.

Triệu Lập Văn đang ngồi bên ngoài, thấy em gái tỉnh dậy bèn bước tới bế cô bé qua bậc cửa.

Bậc cửa phòng cậu út hơi cao.

"Tuế Tuế dậy rồi, qua chào ông ngoại nào." Người nói là bố của Trần Tú Hòa, Trần Trụ Tử.

Triệu Tuế Tuế đi tới, lễ phép chào: "Ông ngoại."

"Ngoan." Trần Trụ Tử xoa đầu cháu gái, cầm một miếng bánh đào đưa cho cô bé: "Ăn đi con."

"Cảm ơn ông ngoại." Triệu Tuế Tuế nói xong, nhận bánh từ tay Trần Trụ Tử, ngồi cạnh mẹ, cắn từng miếng nhỏ.

Lúc này trong nhà có gia đình họ, Trần lão gia, gia đình cậu út gồm bốn người.

Còn bà ngoại kế và gia đình con trai bà ấy thì không thấy.

Trần lão gia hỏi han, vợ chồng Trần Tú Hòa trả lời.

Lúc này, một cậu bé chậm rãi tiến lại gần, nhìn Triệu Tuế Tuế đang ngồi trên giường.

Bị cậu bé nhìn chằm chằm, Triệu Tuế Tuế không ăn được nữa, đưa miếng bánh đào đang cầm cho cậu.

"Không cần đưa cho nó, anh họ con vừa ăn hai cái rồi, nó chỉ là thèm thôi." Mợ út Tiền Lệ lên tiếng ngăn cản.

"..." Thân hình nhỏ bé hơn cả cô bé, thì ra là cậu anh họ Trần Vệ Đông bốn tuổi mà Trần Tú Hòa vẫn thường nhắc đến!

"Vệ Đông, lại đây, cô cho con kẹo." Trần Tú Hòa gọi cháu trai lại, lấy từ trên bàn một nắm lớn kẹo hoa quả cho cậu.

Triệu Tuế Tuế nghe thấy một tiếng "hừ"

Âm thanh phát ra từ phía bếp.


Cô bé quay sang nhìn anh trai.

Triệu Lập Văn gật đầu với cô, miệng nhếch về phía Trần lão gia.

Triệu Tuế Tuế hiểu ngay, người trong bếp chắc chắn là bà nội kế của cô.

Trên bàn có một gói thuốc rê, một gói bánh đào, một con cá trắm cỏ lớn, một gói kẹo hoa quả.

Ngoài ra còn có một rổ trứng gà, đường đỏ và kẹo sữa.

Có lẽ mẹ cô bé đã âm thầm đưa riêng cho cậu út.

Gia đình Trần lão gia vẫn chưa chia nhà, đồ mẹ cô mang về phải chia cho mọi người.

Mà đã vào tay bà nội kế thì làm gì còn phần của cậu út.

Chẳng trách mẹ cô đã nhanh tay lấy một nắm lớn đưa cho anh họ.

Ở nhà, mỗi ngày mẹ chỉ cho anh em cô bé ăn một viên kẹo.

Bánh đào cũng đã bị ăn mất một nửa, cá trắm cỏ chắc là để ăn trưa.

Thuốc rê là dành riêng cho Trần Trụ Tử.

Cách xử lý của mẹ cô thật chu toàn.

Triệu Tuế Tuế chợt nhớ đến một câu: Chỉ có kẻ bất tài mới nhìn chằm chằm vào đồ của người khác.

Cô bé lười quan tâm, tiếp tục ăn bánh đào.


Cô bé cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình từ phía bếp.

Triệu Tuế Tuế ăn nhanh hết bánh, nhảy xuống giường, chỉ vào gói kẹo hoa quả trên bàn: "Mẹ."

Trần Tú Hòa nhìn ánh mắt tinh ranh của con gái, hiểu vì sao con gái vốn không thích ăn kẹo hôm nay lại muốn ăn.

Cô cũng lấy một nắm kẹo đưa cho con gái: "Ra ngoài chơi đi con."

Triệu Lập Văn dẫn em trai, em gái và người anh họ ra ngoài.

Lúc đi ngang qua bếp, cả bốn đứa trẻ đều cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ bên trong.

Đi xa rồi, Triệu Tuế Tuế liền đưa hết kẹo trong túi cho Trần Vệ Đông: "Cho anh."

"Anh không lấy đâu." Trần Vệ Đông lắc đầu.

Vừa nãy cậu bé chỉ tò mò không hiểu vì sao cô em họ lại tự mình ăn, trước đây đều phải có người đút cho cô bé.

"Em không thích ăn kẹo, anh cầm lấy đi." Triệu Tuế Tuế cố nhét kẹo vào túi áo anh họ.

Trần Vệ Đông nhìn cô em họ mũm mĩm, thơm tho, đưa tay định sờ lên mặt cô bé thì bị Triệu Lập Văn chặn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận