Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói


Triệu Lập Võ nhận lấy viên kẹo trong tay Triệu Lập Văn, vui vẻ bóc ra, ăn vào miệng, ngay lập tức xua tan sự phiền muộn lúc viết chữ.


"Tuế Tuế, sao không ăn?" Triệu Lập Văn thấy em gái không ăn kẹo, liền hỏi.


"Để em ăn thử.

" Kẹo sữa Thỏ Trắng vẫn rất ngon, lần trước ăn ở ngoài, bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, may mà có Triệu Lập Võ ở bên cạnh, nếu không chắc bị họ đến cướp mất.


Bây giờ kẹo sữa đúng là ba viên có thể sánh bằng một cốc sữa, thơm ngon hơn hẳn so với kẹo sữa cô từng ăn ở thời hiện đại.


"Anh, đi thôi.

" Triệu Lập Võ ngậm kẹo, giục.


"Được, đi lấy quần áo và khăn mặt để vào giỏ rồi mình xuất phát.

" Triệu Lập Văn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nắng vừa đẹp, bèn chuẩn bị dẫn em trai và em gái ra ngoài.


Triệu Lập Võ nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào giỏ, Triệu Lập Văn khóa cửa nhà rồi dẫn em trai và em gái đi về phía bờ sông.



Đi ngang qua con mương nhỏ, Triệu Lập Văn còn cố ý che mắt đám trẻ con đang chơi chim: "Tuế Tuế đừng nhìn, nhìn là bị lẹo mắt đấy.

"

"! Ừm.

" Triệu Tuế Tuế thầm nghĩ, không biết "lẹo mắt" có được coi là từ ngữ của thế kỷ 21 hay không.


Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái đến một chỗ nước không sâu cũng không cạn: "Chỗ này được rồi.

"

Triệu Lập Văn đánh giá chỗ này dòng nước không siết, nước chỉ sâu chưa đến 1 mét, rất phù hợp cho những người mới tập bơi như em trai và em gái mình.


Triệu Lập Võ nghe anh nói vậy liền đặt giỏ xuống, bắt đầu cởi quần áo.


"Quần đùi không được cởi.

" Triệu Lập Văn lo lắng em trai muốn "tắm tiên", vội vàng ngăn lại.


Ở nhà, Triệu Lập Võ nghe lời anh trai nhất, anh trai đã nói không được cởi thì cậu sẽ không cởi, cứ thế ở trần ngồi xuống mép nước chờ anh trai và em gái.


Trước khi ra khỏi nhà, Triệu Tuế Tuế đã thay áo ba lỗ và quần đùi, chỉ còn mỗi việc bỏ mũ rơm trên đầu xuống, chờ anh trai thay quần áo xong cùng xuống nước.


Nhìn thấy anh trai cũng mặc áo ba lỗ và quần đùi giống mình, cô càng thêm nghi ngờ anh trai cũng xuyên không, xem ra phải nghĩ cách xác nhận mới được.


Triệu Lập Văn nắm tay em gái xuống nước, trước tiên để em trai và em gái ngồi xuống cảm nhận dòng nước.


"Hôm nay chúng ta học nín thở và nổi trên mặt nước.

" Triệu Lập Văn hóa thân huấn luyện viên, bắt đầu giới thiệu bài học hôm nay.


Triệu Tuế Tuế hít một hơi thật sâu, chìm xuống nước, nhắm chặt mắt, mãi đến khi không chịu được nữa mới đứng dậy.


Nhìn thấy Triệu Lập Võ vẫn đang nín thở dưới nước, Triệu Tuế Tuế lau nước trên mặt.



"Triệu Lập Võ nín thở lâu quá rồi.

" Triệu Tuế Tuế tự nhẩm tính thời gian, cô chỉ nín thở được 66 giây, Triệu Lập Võ nín thở cùng lúc với cô, vậy mà bây giờ đã được ít nhất 2 phút rồi.


Triệu Lập Văn không nói gì, thầm đếm thời gian cho em trai, đến giây thứ 156, Triệu Lập Võ mới ngoi lên mặt nước.


"Tiểu Võ nín thở được 156 giây, Tuế Tuế được 66 giây.

" Triệu Lập Văn công bố thời gian nín thở của em trai và em gái, rồi nói tiếp: "Tiểu Võ hôm nay phải luyện tập nín thở đến 200 giây, còn Tuế Tuế thì đến 100 giây.

"

Sau khi Triệu Lập Văn giao nhiệm vụ cho em trai và em gái, hai người bắt đầu liên tục lặn xuống nước rồi lại ngoi lên.


Theo hướng dẫn của Triệu Lập Văn, sau khi điều chỉnh nhịp thở, Triệu Tuế Tuế đã nín thở thành công được 120 giây dưới nước, một thành tích đáng mừng.


Triệu Lập Văn không cho cô bé luyện tập thêm nữa, học phải đi từ từ từng bước một.


"Tiếp theo, anh sẽ dạy các em cách nổi trên mặt nước.

" Nói xong, anh liền thị phạm một lần.


Triệu Tuế Tuế hai mắt sáng rực nhìn anh trai, cuối cùng cô bé cũng được học rồi, biết nổi trên mặt nước là sẽ không bị chết đuối!

"Khi ở dưới nước, cơ thể chúng ta sẽ có một nửa nổi lên trên mặt nước, vì vậy đừng đưa tay ra khỏi mặt nước, đưa tay ra là đầu sẽ chìm xuống.

Cách anh dạy bây giờ là cách có thể cứu mạng đấy!" Triệu Lập Văn nhìn em trai và em gái, đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng.



Nhìn thấy em trai và em gái chăm chú lắng nghe, Triệu Lập Văn hài lòng gật đầu.


"Thả lỏng, đúng rồi, chính là như vậy.

" Triệu Lập Văn trước tiên giúp em trai nổi lên, thể chất của cậu nhóc khá tốt.


Chẳng mấy chốc, Triệu Lập Võ đã có thể tự nổi.


Đến lượt Triệu Tuế Tuế, cô bé vùng vẫy một hồi lâu mới có thể nổi trên mặt nước.


Cô nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước mát lạnh chảy qua người, trôi được một đoạn thì bị anh trai chặn lại, cô đứng dậy, đi bộ lên đầu nguồn rồi lại tiếp tục trôi.


Ba anh em cứ như vậy chơi đùa đến tận trưa, thấy những đứa trẻ khác rủ nhau về nhà ăn cơm, ba anh em cũng theo đó trở về.


Triệu Lập Văn bảo em gái trốn vào bụi cây thay quần áo, anh và em trai đứng ngoài canh chừng, sau đó lấy xà phòng giặt sạch quần áo vừa thay ra, rồi xách giỏ quần áo ướt về nhà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận