Thập Niên 50 Đoàn Sủng Mang Theo Tiệm Lương Vượt Qua Nạn Đói


“Em xem hiểu à? Quyển bốn cơ.” Triệu Lập Văn cũng thấy tốc độ lật sách của em gái.

“Em… Em xem hiểu ạ, tranh vẽ đẹp.” Triệu Tuế Tuế giật mình, cô bé hiện tại chỉ là một cô nhóc ba tuổi mù chữ, vội vàng sửa lời.

“Quyển bốn phải đợi đến khai giảng, bây giờ thư viện trường không mở cửa.

Hay là anh dạy em học chữ nhé?” Triệu Lập Văn chợt nảy ra ý định dạy em gái nhận mặt chữ, mấy hôm nay cậu phát hiện cô em gái rất thông minh, còn thông minh hơn cả cậu em trai.

Triệu Tuế Tuế giả vờ suy nghĩ một lát, cô bé sợ mình lỡ miệng để lộ việc biết chữ, bèn gật đầu: “Em muốn học chữ.”

“Tiểu Võ, em cũng học cùng nhé, hai tháng nữa là em vào lớp một rồi.” Triệu Lập Văn xoa đầu em gái, vẻ mặt đầy hài lòng, quay sang giáo huấn cậu em trai.

Triệu Lập Võ năm nay 7 tuổi, đáng lẽ 6 tuổi đã vào lớp một rồi, nhưng vì cậu nhóc không thích đi học, lấy cớ ở nhà chăm sóc em gái nên không chịu đi học.

Trần Tú Hòa thấy con trai út có vẻ không thích học hành nên cũng đồng ý, nhưng yêu cầu năm nay nhất định phải cho cậu bé đi học.

“Không, em không học đâu, em muốn đến trường chơi cơ.” Triệu Lập Võ vừa nghe thấy học là lập tức nhảy dựng lên.

“Thế à, vậy anh dạy Tuế Tuế học chữ nhé, đến lúc đó em là anh mà còn không bằng em gái biết nhiều chữ, có xấu hổ không?” Triệu Lập Văn bắt đầu dùng chiêu khích tướng.


Triệu Tuế Tuế nhìn anh trai, đây là những lời mà một cậu nhóc 9 tuổi, à không, đầu tháng sau là tròn 10 tuổi có thể nói ra được sao? Chẳng lẽ anh trai cô bé cũng là người xuyên không?

Nghĩ đến việc mình có thể xuyên không, lại thêm những biểu hiện thường ngày của Triệu Lập Văn vốn không giống một đứa trẻ, Triệu Tuế Tuế nuốt nước bọt, định bụng phải tìm cơ hội xác minh mới được.

Nghe Triệu Lập Văn chỉ bằng lời nói đã khiến Triệu Lập Võ cứng họng, còn mắng cậu em trai là “chim nhỏ tức giận”, Triệu Tuế Tuế càng thêm chắc chắn anh trai mình có thể cũng đến từ thế kỷ 21, chỉ là không biết cậu ấy giống như cô, vừa sinh ra đã đến đây hay là xuyên hồn.

“Đến lúc đó Tuế Tuế biết chữ còn nhiều hơn em, xem em làm anh kiểu gì.”

“Em… Em cũng học.” Triệu Lập Võ không muốn bị em gái xem thường.

Em gái gần như là do cậu chăm bẵm mà lớn, ban đầu là anh trai và cậu cùng chăm sóc, sau này anh trai đi học thì đều là một tay cậu chăm sóc.

Em gái cả ngày bám cậu như sam, cậu phải làm một người anh trai để em gái tự hào mới được!

Vì Triệu Niên Niên mất sớm, mà Triệu Tuế Tuế ở trong bụng Trần Tú Hòa quá lâu bị thiếu oxy nên mới chậm chạp, cả nhà đều hết mực yêu thương cô bé, mẹ cô càng thêm cưng chiều, dường như dồn hết tình yêu thương dành cho con gái lớn lên người con gái út.

Mỗi tháng một hộp sữa bột và sữa mạch nha là đủ hiểu, trong thời buổi này ngay cả trẻ con ở thành phố lớn cũng chưa chắc được uống sữa bột bổ sung dinh dưỡng hàng ngày.

Cô bé tỉnh lại chưa đầy một tháng, đã được uống một cốc sữa bò ấm trước khi đi ngủ, nước da trắng trẻo như vậy có lẽ cũng là nhờ công dụng của sữa bò.

Cô bé chỉ biết bố mình đang ở trong quân đội, là Tiểu đoàn trưởng.

Mỗi tháng đều có sữa bột, xem ra bố cô cũng không phải là một sĩ quan bình thường.

Trong ấn tượng của Triệu Tuế Tuế, Tiểu đoàn trưởng đã đủ điều kiện xin gia đình đi theo, thế nhưng nhà cô bé vẫn ở nông thôn.

Với mức độ yêu thương con gái của bố, nếu được phép đưa gia đình đi theo, chắc chắn ông đã đưa cả nhà đến đơn vị rồi.

Cùng lúc đó, Triệu Quảng Thúc – người mà Triệu Tuế Tuế vừa nhắc đến, đang nằm trong phòng cấp cứu, tính mạng nguy kịch.

Sau cả ngày cấp cứu, các bác sĩ mới kéo được ông từ quỷ môn quan trở về.

“Bác sĩ, đồng chí Triệu thế nào rồi ạ?” Trên ghế dài ở hành lang phòng cấp cứu, một người đàn ông đang băng bó cánh tay vội vàng đứng bật dậy hỏi bác sĩ vừa bước ra.

“Chân giữ được rồi, nhưng cần phải nghỉ ngơi một thời gian.” Vị bác sĩ trải qua ca phẫu thuật kéo dài cả ngày, mệt mỏi tháo khẩu trang xuống nói.


“Cảm ơn trời đất.” Nói xong, người đàn ông rắn rỏi ấy không kìm được nước mắt.

“Vậy anh dạy hai đứa viết tên mình trước nhé.” Triệu Lập Văn tranh thủ lúc hai đứa em đang hào hứng, lấy vở và bút của mình ra.

Triệu Lập Võ còn đang tưởng ngày mai mới bắt đầu: “...”

Triệu Lập Văn viết tên của hai em lên một tờ giấy: “Mỗi đứa một tờ, viết xong một trang là có thể ra bờ sông học bơi.”

Cậu quay sang nhìn đồng hồ, một tiếng rưỡi, chắc là đủ thời gian để viết xong một trang giấy.

“Hả, một trang lận á?” Triệu Lập Võ lập tức kêu lên, cậu nhóc năn nỉ anh trai: “Viết nửa trang thôi được không?”

“Thế thì Tuế Tuế viết bao nhiêu em cũng viết bấy nhiêu.” Triệu Lập Văn cũng không muốn ép em trai quá.

Cậu nắm bàn tay nhỏ xíu của em gái, bắt đầu dạy cô bé viết tên mình.

Triệu Tuế Tuế có chút ngại ngùng, đành phải viết theo.

May mà Triệu Lập Văn chỉ viết cùng cô bé ba lần rồi buông tay, để Triệu Tuế Tuế tự viết.

Ban đầu, Triệu Tuế Tuế giả vờ cầm bút không vững, viết chữ ngoằn ngoèo, sau đó càng viết càng đẹp.

Triệu Lập Văn đứng bên cạnh, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.


Cậu quay sang nhìn em trai, thầm nghĩ thằng bé này thật là ngốc.

“Viết theo đây này, em nhìn xem hai chữ này có giống nhau không?” Thấy em gái đã viết thành thạo, Triệu Lập Văn dồn toàn lực hướng dẫn em trai.

“Ơ, sao lại khác nhau? Rõ ràng em vừa viết không phải như thế này mà.” Triệu Lập Võ gãi đầu gãi tai, vẻ mặt ngơ ngác.

“Anh, anh xem này.” Triệu Tuế Tuế đưa tờ giấy đã viết đầy chữ của mình cho Triệu Lập Võ.

Nhìn những dòng chữ ngay ngắn ở nửa trang giấy dưới của em gái, Triệu Lập Võ bỗng thấy xấu hổ.

Cậu nhóc bắt đầu nghiêm túc viết tên mình.

Sau khi viết xong tên mình, Triệu Tuế Tuế liền dừng lại, viết thêm nữa sẽ không giống với một đứa trẻ mới biết chữ.

Nếu đột nhiên biết quá nhiều chữ sẽ khiến người khác nghi ngờ, vì vậy cô bé và anh trai cùng nhau quan sát Triệu Lập Võ viết chữ.

Có lẽ là do được em gái khích lệ, Triệu Lập Võ viết rất chăm chú, 10 chữ cuối cùng được viết khá đẹp.

“Em thấy chưa, nếu chịu khó viết thì chữ của em cũng đẹp mà.” Triệu Lập Văn vừa sửa chữ cho em trai, vừa lấy hai viên kẹo sữa thỏ trắng ra: “Mỗi đứa một viên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận