Ma Phong lại quay đầu đi, đối với hoàng tẩu khác người này, hắn đã sớm rõ tính cách cùng khuyết điểm đếm không xuể của đối phương. Nhưng thời khắc này, hắn vẫn rất muốn hét thật to: “Ta không biết hắn, ta cùng hắn không có quan hệ.”
Thật là, nào có người còn chưa biết đối phương là ai thì đã liều mạng nhào qua a, lỡ đâu ngày nào đó gặp phải thích khách muốn giết hắn, có phải chỉ cần nói một câu “Chương Du, ta biết ngươi.” hay không nữa. Bổn hoàng tẩu này sẽ tự dâng thân để cho người ta chém giết sao?
“Chương Du, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Nghiễn Thai a, thanh phi kiếm của Như Mặc đó, chẳng qua hiện giờ ta hóa thành hình người. Đúng rồi, còn có y, người đồ ngốc này, nghĩ tới chất tử ngoại sanh của Long Triển, vậy sao lại không nghĩ tới y có một người nhi tử chứ? Y là Long Mặc, nhi tử của Long Triển cùng Như Mặc, Nhiếp Chiêu không nói với ngươi sao?” Tha hương gặp cố tri, Nghiễn Thai cũng thập phần kích động, tuy rằng quan hệ của hắn cùng Chương Du, thật sự xưng không tới cố tri gì đó.
Chương Du nâng một cái chân thật lớn lên, dùng đầu chân bạch tuộc gãi gãi cái đầu cự đại của mình, mệ hoặc khó hiểu nhìn Nghiễn Thai, lẩm bẩm nói: “Ngươi là Nghiễn Thai? Là chuôi phi kiếm kia? Điều này sao có thể chứ? Phi kiếm có thể hóa thành hình người sao?”
Hắn bất chợt trừng to hai mắt, lớn tiếng quát: “Hừ, người đừng tưởng ta ngốc rồi dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa ta, Khác nói, phương pháp hóa xuẩn bổn vi tinh minh chính là không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai. Hừ, ta biết Long Triển có nhi tử, nhưng nhi tử y sao có thể đến ma giới chứ, dù muốn ôn chuyện xưa, thì hẳn là y cùng Như Mặc tới.”
Long Mặc cùng Nghiễn Thai còn có Ma Phong trên trán đầy hắc tuyến, mắt thấy chương ngư tinh đang ở đằng đó dương dương tự đắc, hình như cuối cùng còn vì bản thân thông minh mà một phen đắc chí. Nghiễn Thai giận đến suýt hộc máu, chỉ vào Chương Du mắng: “Ngươi đồ ngốc này, người nên tin thì không tin, người không nên tin thì tùy tiện tin, còn hóa xuẩn bổn vi tinh minh gì đó, rõ ràng là hóa xuẩn bổn vi canh xuẩn bổn mà.”
Chương ngư tinh giận dữ, tám cái chân luân phiên đập lên mặt đất, la hét: “Dám nói ta ngốc, ngươi có biết phu quân ta là ai không hả? Hừ, ta sẽ bảo y tới trừng trị các ngươi......”
Long Mặc dở khóc dở cười nhìn Chương Du, thầm nghĩ chương ngư tinh này cũng đáng thất vọng quá đi, có chuyện không nghĩ tới tự mình giải quyết, lại nghĩ tới muốn lôi một ma tộc tới làm viện binh, thật sự còn đâu là mặt mũi thủy tộc nữa, lão cha ta trước đây vì sao lại cùng hắn kết bằng hữu chứ. Mà Ma Phong đứng bên kia lại lần nữa bắt đầu cảm thán ánh mắt của ca ca không phải là kém bình thường.
Chợt nghe Nghiễn Thai cười ha hả nói: “Tìm Ma Khác làm gì? Ngươi đã lớn đến thế này, thực lực chung quy lại không tăng chút nào sao? Năm đó chúng ta cùng mt đại chiến, sức chiến đấu của ngươi cũng không tính là kém cỏi, bây giờ đã qua mười mấy năm, ta cũng đã hóa thành hình người, tiểu liễu diệp phiến đao kia của ngươi cũng có thể biến thành đại khảm đao rồi nhỉ?”
Nghiễn Thai vừa nói ra những lời này, Chương Du liền ngây ngẩn cả người. Tuy rằng hình thể hắn lớn, nhưng sau khi biến thành hình người lại nhỏ nhắn thanh tú không gì sánh bằng, pháp bảo luyện chế cùng binh khí cũng cực kỳ mất mặt, toàn là tiểu liễu diệp dao, căn bản không thể làm vũ khí, chỉ có thể miễn cưỡng xem như ám khí. Vậy nên hắn luôn xem đó là nỗi sỉ nhục, thích lấy thân hình nguyên hình khổng lồ áp bách người, cũng chưa từng chịu xuất ra vũ khí trước mặt người khác.
Đây có thể nói là bí mật duy nhất của hắn, chỉ có Long Triển Như Mặc Nhiếp Chiêu hiện tại thì có Ma Khác cùng mấy hoàng tử khác biết chuyện.
Hiện tại Nghiễn Thai mở miệng đã nói ra, hơn nữa diện mạo của Long Mặc quả thực rất giống Long Triển, nên chương ngư tinh không khỏi có hơi tin, đưa đầu về phía trước thăm dò, bán tín bán nghi nói: “Ngươi thật sự là Nghiễn Thai? Phi kiếm của Như Mặc sao? Trời a, ngươi thế nhưng có thể hóa thành hình người thật? Điều này rất khó tin nha. Ta còn tưởng gia khỏa Nhiếp Chiêu kia thuận miệng gạt ta nữa chứ, ân, bất quá lúc trước ngươi đã có thể nói chuyện, lại còn tính hài tử nữa, nên biến thành hình người hẳn cũng không kỳ quái nga.”
Hắn nói tới đây, bất chợt ra sức thở dốc, cái đầu cự đại vốn màu trắng ánh xanh cũng dần dần đỏ lừ. Long Mặc cùng Nghiễn Thai giật nảy mình, nhìn nhau, Nghiễn Thai liền chuyển hướng Ma Phong nói: “Này, Chương Du tốt xấu cũng là một yêu tinh, ở long giới của chúng ta vẫn rất tốt, sao tới ma tộc của mấy người, lại mắc chứng bệnh suyễn, có phải do mấy người thường hay ngược đãi hắn không?”
Ma Phong đảo đảo mắt, cười lạnh nói: “Trong lòng ta, quả thật chỉ hận không thể đem hắn nấu lên ăn thôi, đỡ phải mất mặt khắp ma giới. Nhưng cũng phải được đại ca tình sâu như biển của ta chịu gật đầu a, càng ngày càng sủng đến vô pháp vô thiên, trên dưới ma giới nào có ai đám đối tâm can bảo bối của y động thủ chứ. Các ngươi đừng hiểu lầm, cũng không phải hắn bị suyễn, là vì hắn nhất định muốn dùng nguyên hình hiện thân, nơi này là ma giới, không phải đại hải, nên pháp lực của hắn chỉ đủ để duy trì hơi thở trong chốc lát, tiếp tục kéo dài, hắn tự nhiên không thở nỗi, biến thành người là được rồi.”
Ma Phong vừa dứt lời, chợt nghe Chương Du hô tô một tiếng, tiếp đó một tiếng “!” vang lên, một làn khói trắng xuất hiện, rồi nơi mới nãy một bạch tuột cự đại đang đứng, hiện ra một tiểu mỹ nhân thướt thướt tha tha, thân hình xinh xắn hoạt bát chỉ cao tới cằm Nghiễn Thai, gương mặt tinh xảo thanh tú tràn đầy vẻ ảo não.
Dạng tương phản thị giác cực lớn này, đừng nói Long Mặc cùng Nghiễn Thai, đến cả Ma Phong nhìn đến quen rồi cũng có phần không thích ứng được, mắt không ngừng trợn trắng, rồi lại tức giận hỏi: “Hoàng tẩu, ngươi lại lén trốn ra ngoài sao? Bằng không đại ca ta sao lại không ở cạnh ngươi?”
Lời còn chưa dứt, đã nghe Chương Du tức giận lầm bầm nói: “Lén trốn ra? Ta có bản lĩnh này sao? Ngươi đừng cùng Khác hùa nhau lừa ta, khi ta không biết gì sao, mỗi lần ta ra ngoài, không biết bao nhiêu ảnh vệ ngầm bám theo?”
Hắn nói tới đây, liền bĩu môi đỏ tươi biểu đạt phẫn nộ của mình. Sau lại rất nhanh thay bằng khuôn mặt tươi cười, kéo tay Nghiễn Thai cùng Long Mặc nói: “Bây giờ xem ra, quả nhiên là cố giao, thật hay quá, ta còn đang buồn Nhiếp Chiêu đi rồi, sẽ không có người gia hương bồi mình, giờ các ngươi chịu đến, ta quả thật rất cao hứng.”
Ma Phong oán giận nhìn Chương Du rồi thoáng liếc qua Nghiễn Thai, chuyện tới nước này, hắn cũng biết đôi cánh cực phẩm kia không tới phiên mình tranh giành. Vậy nên trong cơn giận, quay người liền bỏ đi, vì dùng pháp thuật vượt thời không, nên chớp mắt đã không thấy bóng dáng, Long Mặc muốn gọi hắn lại đã thì đã không kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...