Long Mặc từ sao khi tu luyện long thần công, thường xuyên bế quan, bất quá mỗi lần dài nhất cũng không vượt quá hai mươi ngày, y nhớ Nghiễn Thai.
Cho nên, vào lúc Nghiễn Thai tìm đến Long Triển, hỏi y tu luyện long thần công như thế nào, nhận được câu trả lời “Xú tiểu tử kia rất không chuyên tâm, luyện như vậy, không biết tới bao giờ mới có thể luyện thành, ta trước đây chính là bế quan một lần liền từ ba tới năm năm, lâu nhất là mười hai mươi năm cũng không phải chưa từng bế qua.” Sau cùng Nghiễn Thai hạ quyết tâm tối hậu.
Thừa dịp trước lúc Long Mặc xuất quan, Nghiễn Thai đi tới hang động trước đây Chương Du từng sống tìm Nhiếp Chiêu, đã thấy y đang ngồi ngơ ngác nhìn vách tường, hiển nhiên phải rời khỏi người kia đối với y cũng là một đả kích.
Nghiễn Thai trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ đa tình bất tự vô tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ, sớm biết có ngày hôm nay, ngày xưa chúng ta hà tất yêu nhau, như vậy cho dù đối mặt chia lìa, có phải cũng sẽ thoải mái dễ chịu hơn chút ít chăng.
Nhiếp Chiêu thấy hắn đến, liền chậm rãi đứng dậy, nói một hơi: “Ta biết ngươi sẽ đến, vì ngươi cũng như ta yêu Ma Phong, yêu Long Mặc, vì y trở thành long thần, đứng ở nơi cao nhất, tiếp nhận sùng bái của thế nhân, vì hoàn thành một tâm nguyện duy nhất của y, nên ngươi nhất định sẽ đến.”
Nghiễn Thai há miệng, lại gì cũng không nói được. Hắn nhìn Nhiếp Chiêu, hiểu được nam tử từ trước đến nay khôn khéo kỳ thật cũng như mình thôi, đã tới nước này, ngược lại thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần phải nói.
“Phải đi đâu? Ngươi biết không, đi đâu mà Long Mặc cùng Ma Phong sẽ không tìm được, huống hồ Ma Khác cùng Long Triển nhất định sẽ giúp họ hoàn thành tâm nguyện, họ là thần, nhất định sẽ tìm được chúng ta, không phải sao?” Hiện giờ Nghiễn Thai lo nhất chính là vấn đề này.
“Đừng quên Vụ Ẩn Sơn.” Nhiếp Chiêu xem ra đã sớm tìm được đường lui rồi, y nhắc tới Vụ Ẩn Sơn, Nghiễn Thai mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm đúng rồi, Vụ Ẩn Sơn sớm đã bị hoàng ngưu giăng kết giới, với công lực của hắn, kết giới kia hiển nhiên thập phần vững chắc.
“Nhưng chỉ là Vụ Ẩn Sơn, còn chưa đủ. Có lần ta nghe Như Mặc nói qua, lúc trước vào thời điểm luyện chế các ngươi, sau phòng của ngưu yêu, có một sơn động lớn......”
“A, sơn đông đó, hoàng ngưu nghiêm cấm đi vào, nếu đi vào, rất có thể sẽ không quay ra được nữa.” Nghiễn Thai thất thanh kêu to.
Đã thấy Nhiếp Chiêu trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, ta đã tỉ mỉ hỏi qua Như Mặc, tuy rằng hắn biết không nhiều lắm, nhưng theo ta nghĩ, đó đại loại là một thượng cổ thần trận, chúng ta chỉ cần trốn ở nơi đó, Long Mặc cùng Ma Phong mới sẽ không tìm được. Tuy rằng sơn động nguy hiểm, nhưng chúng ta chỉ tránh ở bên ngoài là được rồi, loại thần trận này, tuy rằng không có kết giới, nhưng khí tức của thần bên trong vô cùng cường đại, Long Mặc cùng Ma Phong chỉ cần chưa tu luyện thành thần thì sẽ không tìm được chúng ta, còn Ma Khác cùng Long Triển vì không thể cùng chúng ta tâm linh tương thông, cũng sẽ tìm không được.”
Nghiễn Thai hơi do dự, phát giác Nhiếp Chiêu nói có đạo lý. Thế là gật đầu, hai người liền dắt tay động phủ chương ngư tinh từng sinh sống.
Tu vi của hai người thấp kém, cũng không thể xuyên việt thì không, chỉ có thể tận dụng thời gian hữu hạn bay về Vụ Ẩn Sơn. Cũng may thời gian Long Mặc xuất quan còn hai ngày nữa, mà Ma Phong cũng còn hai ngày.
Nghiễn Thai cứ một bước một lần quay đầu, nhìn long cung hướng xa xa. Nhiếp Chiêu cũng không thúc giục, mỗi lần đều kiên nhẫn bồi hắn. Đến cùng vẫn là Nghiễn Thai tự mình nhịn không được, cười khổ nói: “Chúng ta đi thế này, chứng nào mới tới Vụ Ẩn Sơn, ngươi sao không thúc giục ta chút nào.”
Nhiếp Chiêu ảm đạm cười, nhẹ giọng nói: “Vì ta hiểu tâm tinh người thời khắc này, ngày đó ta rời khỏi Ma Phong, cũng là như ngươi bây giờ, vừa đi vừa quay đầu lại, ước chừng đi một ngày, vẫn có thể trong thấy cung điện của ta cùng Ma Phong chung sống. Nếu không phải...... nếu không phải ta muốn để cho hắn hoàn thành nguyện vọng lớn nhất trong đời, ta..... quả thật không hạ được quyết tâm này rời hắn mà đi.”
“Mới thời gian ba năm, ngươi đã si ngốc, trước đây rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung không phải sao?” Nghiễn Thai cười nhạo, nhưng nhớ tới mình cùng Long Mặc, rồi lại rơi lệ, hắn vội lau đi, quay đầu nói với Nhiếp Chiêu: “Đi thôi, quay về Vụ Ẩn Sơn, nếu không đi, thật sẽ không kịp, ngươi đã có thể vì Ma Phong hy sinh, ta cớ sao không thể vì Long Mặc hy sinh, tình yêu của ta đối với y, một chút...... cũng không ít hơn của ngươi đối với Ma Phong...... chỉ có nhiều hơn......”
Nhiếp Chiêu chua xót cười, cũng không biện giải, hai ngườ bay khỏi mặt biển, thẳng hướng Vụ Ẩn Sơn mà đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Nghĩ cũng biết, Long Mặc sau khi xuất quan nhìn thấy phong thư Nghiễn Thai lưu lại, thì điên cuồng thế nào. Trên thư kia chỉ vẻn vẹn tám chữ to: “Tương kiến chi nhật, thành thần chi thì.”
Cả Đông Hải đều dùng thần thức tìm kiếm khắp nơi, cũng tìm không được Nghiễn Thai. Thậm chí ngay cả cửu thiên thập địa y cũng tìm kiếm qua, vì quá mức hao tổn tinh khí tinh lực, dĩ nhiên mệt đến hộc máu. Long Triển khuyên bảo y, y cũng không nghe. Chỉ vì y tin chắc rằng Long Triển không thể cùng Nghiễn Thai tâm linh tương thông, nên hiệu quả tìm kiếm khẳng định không cao.
Điên cuồng như thế chừng mấy tháng, ngay cả cửu thiên thập địa cũng tìm kiếm cả rồi, người thì gầy một vòng lớn, cũng tìm không được tung tích của Nghiễn Thai. Long Mặc gần như tuyệt vọng, chỉ cảm giác tim như bị hút ra khỏi thân thể, từ nay về sau rốt cuộc không chỗ nào để dựa dẫm.
Đúng lúc này, Ma Khác cùng Chương Du dẫn theo Ma Phong tới, chỉ thấy Ma Phong ý khí phong phát dáng vẻ một chút cũng không tốt hơn Long Mặc, Long Triển cùng Như Mặc kinh ngạc, vừa hỏi, nguyên lai Nhiếp Chiêu cũng mất tích.
Long Mặc lập tức bị sốc, chỉ trích Ma Phong không canh chừng Nhiếp Chiêu đàng hoàng, để y bắt cóc Nghiễn Thai. Mà Ma Phong cũng không cam chịu yếu thế, chỉ trích Long Triển cùng Như Mặc tại sao ngay cả Nhiếp Chiêu đến đây cũng không biết, nhất thời, cả phòng đều nhanh bị thanh âm ầm ầm của họ làm sụp.
Cuối cùng Long Triển cùng Ma Khác thương lượng qua, theo như thư do Nhiếp Chiêu cùng Nghiễn Thai lưu lại thì không khó nhìn ra, hai người là vì Long Mặc cùng Ma Phong tu luyện thành thần công mới đi xa, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng điểm này không thể nghi ngờ.
Long Triển cùng lười cùng hai nam nhân hãm sâu trong võng tình kia so đo, cũng không nói lời vô ích, trực tiếp phát ngôn mang tình tổng kết: “Hiện tại xem ra, các ngươi nếu muốn tìm được Nghiễn Thai cùng Nhiếp Chiêu, phải tu luyện thành thần, hơn nữa lúc đó các ngươi cùng họ tâm linh tương thông, tất nhiên có thể tìm được họ.”
“Có một nơi các ngươi tìm chưa? Chính là Vụ Ẩn Sơn.”
Ma Phong bỗng nhiên mở miệng, hắn vốn tưởng rằng đây là hy vọng cuối cùng, ai ngờ lại nghe Long Triển cười lạnh nói: “Điều này còn cần ngươi nhắc sao? Ta trước tiên nghĩ tới nơi đó, nhưng dùng thần thức tìm kiếm hai ba lần, lại tự mình đi tìm kiếm hai ba lần, không có, căn bản không có khí tức của hai người đó.”
Ma Phong đến tận giờ mới hoàn toàn tuyệt vọng, trong tay cầm thư Nhiếp Chiêu lưu cho mình, bỗng cười thảm nói: “Ai nấy đều nói ngươi thông minh, kỳ thật ngươi là đồ ngốc, trên đời người ngốc nhất là ngươi, ngươi rõ ràng biết, vì ngươi, ta có thể không thành thần, ngươi rõ ràng biết, ta chỉ muốn cùng ngươi cùng nhau sống qua quãng đời còn lại, ta luyện thần công, đều chỉ là vì dành cho ngươi vinh quang lớn hơn mà thôi, ngươi...... ngươi thật sự quá nhẫn tâm......”
“Hiện tại nói những lời này còn ích gì. Nếu chỉ có thể thành thần mới có thể tìm được họ, chúng ta đây phải thành thần, không tiếc hết thảy cũng phải thành thần.” Trên mặt Long Mặc bỗng rạng rỡ hào quang. Đó là sau khi hết thảy đều tuyệt vọng, đối mặt với duy nhất một khả năng còn lại, mà không thể không bức bản thân nâng cao dũng khí cùng hào quang sống lại.
Ma Phong ngẩng đầu liếc nhìn y, dần dần, trên mặt hắn cũng rạng rỡ hào quang như Long Mặc, từng chữ từng chữ nói: “Đúng, vậy thành thần, không tiếc hủy thiên diệt địa, cũng phải thành thần.”
Ma Khác cùng Long Triển nhìn hai tên nam tử bỗng nhiên sống lại này, trên trán không hẹn cùng chảy xuống mồ hôi lạnh, nghĩ thầm cần gì hủy thiên diệt địa chứ, đừng để cho đại thần kiếp đem các ngươi thiêu hủy là được rồi.”
_______________________________
Trong thời gian của thần tiên, thời gian một ngàn năm cũng như bạch câu quá khích.
Long giới lại phát sinh một hỉ sự thiên đại, nối tiếp Long Triển trở thành thần, nhi tử của y Long Mặc, cuối cùng cũng tu thành long thần, đây quả thật làm một thiên đại hỉ sự khiến người ta hâm mộ ghen tị đến phát điên mà.
Nhất thời, các vị long nữ long tử đồng loạt đi đến chúc mừng, trong lòng lại nghĩ không biết long tử điện hạ có phải bắt đầu nạp phi hay không, có lẽ bản thân nỗ lực, có thể lọt vào mắt xanh của y cũng không chừng.
Nhưng phần đông long tử long nữ lại nhào đầu vào khoảng không, khi họ tới long cung muốn chúc mừng cho Long Mặc, vị long tử điện hạ giống như cha y được vạn dân truyền tụng đã sớm không thấy tung tích.
_______________________________
Trên Vụ Ẩn Sơn lúc này đã hơn xa quạnh quẽ ngày xưa. Mười hai yêu tinh đã sớm cùng nhau tề tụ tại đây, Long Triển cùng đem sự vụ của long tộc giao cho một tộc đệ có năng lực xuất chúng, theo Như Mặc về đây định cư.
Thời gian ngàn năm vội vàng mà qua, nơi này đã sớm trở thành một thế ngoại đào viên, ngay đó mười hai yêu tình cùng phàm nhân tương thân của mình mang theo tôi tớ tiến đến đây, hiện giờ nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu quốc, dân cư đã gần trăm vạn.
Năm tháng lâu dài, thiên địa bất lão, năm tháng của Vụ Ẩn Sơn không thể nghi ngờ chính là an trữ tường hòa. Lúc ban đầu, trong mười hai yêu tinh, cũng chỉ có nhi tử của Long Triển cùng Như Mặc vì phải tu luyện long thần công trì trệ chưa lộ diện, đến nỗi con dâu Nghiễn Thai, ngay cả Như Mặc cũng không cách nào triệu được hắn, tự nhiên cũng là tung tích mờ mịt.
Bởi vậy Long Mặc trở về tạo nên chấn động thật lớn, chẳng những Long Triển Như Mặc cùng phu phu mười hai yêu tinh và nhi tử của họ đều ra đón, đến ngay cả hoặc phàm nhân hoặc yêu tinh khác đều đồng thời ra tiếp đón.
Nhi tử của mười hai yêu tinh kia tuy rằng còn chưa thành thần, nhưng mỗi người đều bất phàm, lập tức Long Mặc cùng họ nhất kiến như cố. Thế nhưng trong tâm còn gút mắc Nghiễn Thai, vậy nên cũng không cùng mọi người trò chuyện qua lại, liền tìm một nơi, muốn dùng thần thức tìm kiếm dấu vết của Nghiễn Thai lần nữa.
Ai ngờ vừa tìm, lại cảm giác được khí tức rõ ràng của Nghiễn Thai, dường như ngay trong phạm vi này, nhưng không cảm giác được vị trí xác thực.
Long Mặc kinh ngạc không phải nhỏ, vội vàng tỉ mỉ tìm kiếm lại, vẫn không cảm giác được vị trí cụ thể của Nghiễn Thai, nhưng không thề nghi ngờ, ngay tại đây.
Y thu hồi thần thức, “Hô” lập tức đứng lên, mới vừa lao ra ngoài, chợt nghe thấy giữa không trung vang vọng một tiếng thét dài, khí tức ngoan lệ lãnh khốc trong đó, thực rõ ràng là ma âm.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen bỗng hạ xuống, xung quanh vừa lúc có mấy tu giả cùng phàm nhân, vừa nhìn thấy liền biến sắc, kêu to “Ma vật đến...... Nhanh đi tìm Ma Khác Chương Du......, tìm Ma Dạ cũng được......” Chào hỏi vân vân, rồi mới lập tức giải tán.
“Ma Phong.” Long Mặc kinh ngạc bội phần, không nghĩ tới mình tốn thời gian ngàn năm luyện thành long thần công, hắn cũng tốn thời gian ngàn năm luyện thành ma thần công.
“Ta dùng thần thức tìm kiếm, cảm nhận được khí tức của Nhiếp Chiêu ngay tại đây.” Ma Phong đạm nhiên cười với Long Mặc, đó là một loại tôn kính giữa cường giả với nhau.
“Đúng vậy, ta cũng phát hiện khí tức của Nghiễn Thai, nhưng không cách nào xác định. Thật kỳ quái, rõ ràng lúc trước ta đã ở Vụ Ẩn Sơn tìm kiếm rất nhiều lần, nhưng căn bản không có khí tức của hắn.”
Ma Phong cau mày: “Vậy chuyện này rốt cục là sao? Trừ phi là có kết giới rất cường đại giam giữ họ, nhưng chúng ta đã thành thần, trừ khi kết giới giam giữ họ cũng là thần trận gì gì......”
Một câu chưa dứt, chợt nghe Long Mặc “A” một tiếng, rồi mới đấm ngực dậm chân kêu lên: “Đúng vậy, là thần trận, trời a, ta thật ngốc, ta...... Ta sao lại quên mất chuyện này.”
“Chuyện gì?” Ánh mắt Ma Phong cũng sáng lên, chịu đựng suốt ngàn năm, cuối cùng sắp được gặp lại ái nhân, phần chờ mong cùng vui sướng này không cần nói cũng biết.
“Nương ta từng đề cập qua, ngay phía sau động của hoàng ngưu, có một sơn động rất phức tạp rất phức tạp, ta phỏng chừng đó chình là thượng cổ thần trận gì gì đó, Nhiếp Chiêu cùng Nghiễn Thai hẳn đều biết chuyện này, trách không được chúng ta tìm không được, có lẽ họ chính là trốn ở đó.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi.” Ma Phong lại thét dài một tiếng, nếu không hắn sợ rằng phần kích động này sẽ nhấn chìm mình.
“Nếu ngươi tìm được Nghiễn Thai, việc đầu tiên ngươi muốn làm là gì?” Trên đường đi đến động của hoàng ngưu, Ma Phong thật sự ức chế không được tâm tình của mình, đành phải tìm đề tài nói không ngừng.
“Ân, ôm hắn, hung hăng ôm hắn. Không bao giờ buông ra nữa.” Long Mặc cũng kích động rối tinh rối mù, vừa lúc mượn chuyện nói cùng Ma Phong trấn định tâm tình: “Vậy còn ngươi? Sau khi gặp lại Nhiếp Chiêu, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta muốn xách y lên hung hăng đánh vào mông một trận.” Ngoài ý muốn, Ma Phong thế nhưng nghiến răng nghiến lợi nói, bất quá tuy rằng hàm răng bị nghiến đến vang cót két, nhưng lo lắng cùng kích động ẩn chứa bên trong, vẫn rõ ràng.
“Đánh một trận? Ngươi hạ thủ được sao?” Long Mặc nhìn trời quẳng một ánh mắt xem thường.
“Hạ thủ được. Không biết y là vì sao, tự cho là thông mình rời khỏi ta, nếu không để cho y một giáo huấn nhớ đời, lần sau y lại trốn đi nữa thì sao?” Ma Phong còn rất nghiêm túc nói. Theo giọng nói vang lên, khóe mắt hắn cũng đã ươn ướt.
Long Mặc muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng gì cũng không nói, y thở dài, còn nói gì nữa chứ? Tâm tình Ma Phong lúc này, bản thân không phải lý giải nhất sao? Aiz, hết thẩy đều do tạo hóa trêu ngươi, tình tự khắc cốt.
Sơn động trước đây ngưu ngưu sống đã sớm bị bỏ hoang, nhưng vì sợ có người lỡ bước nhập thần trận, cho nên hắn vẫn thiếp lập một kết giới lợi hại, mặc dù trong mắt Ma Phong cùng Long Mặc không đáng gì, nhưng đối với cư dân của Vụ Ẩn Sơn mà nói, ngoài trừ Long Triển cùng Ma Khác ra, tạm thời còn chưa có ai có thể phá vỡ kết giới này.
Ma Phong cùng Long Mặc đã là một khắc cũng chờ không được, kết giới này cũng không cần đến hai người liên thủ phá trừ, dù sao chẳng qua là do một tiên nhân thiết lập mà thôi, đối với họ người đã thành thần mà nói, phá vỡ quả thật chỉ là như trở lòng bàn tay.
Phá vỡ kết giới, hai người đi vào trong động, nhanh chóng tìm được ao phía sau sơn động lúc trước luyện chế phi kiếm. Nghe nói sau ao này chính là sơn động rắc rối phức tạp thần bí kia, cũng chính là nơi họ hoài nghi là thần trận.
“Nghiễn Thai......”
“Nhiếp Chiêu......”
Chỉ mới tiến vào động mấy bước, liền cảm giác được khí tức rõ ràng quen thuộc của ái nhân, thậm chí vị trí cũng không mơ hồ không rõ như trước nữa, chẳng qua làm họ kinh ngạc chính là Nhiếp Chiêu cùng Nghiễn Thai thế nhưng không ở cùng nhau.
Lúc trước nhìn thời điểm hai người trốn đi, liềm cảm thấy hai người đó hẳn là cùng nhau dắt tay trốn đi, hiện giờ họ đều ở trong đây, dường như cũng chứng thực phán đoán của hai người, nhưng họ không rõ, là nguyên nhân gì mà khiến hai người Nghiễn Thai cùng Nhiếp Chiêu tách ra, dù sao thời gian một ngàn năm này, nếu hai người ở cùng nhau, còn có thể bầu bạn với nhau. Nếu như không phải, họ thật sự không thể tưởng tượng, Nghiễn Thai hoạt bát cùng Nhiếp Chiêu là sống thế nào qua thời gian dài đằng đẳng như vậy.
Đang định cẩn thân phân rõ vị trí ái nhân mỗi người để đi tìm, bỗng lại thấy từ sâu bên trong sơn động đen hù nhìn không thấy đáy kia, lại bắn ra hai chùm cường quang mãnh liệt, Long Mặc cùng Ma Phong không hề chuẩn bị liền cảm giác bị một lực mạnh tập kích, hút mình vào bên trong sơn động.
Dưới sự kinh hãi vội vàng phát ra hộ thể thần công ngăn cản. Bất quá ngay sau đó, trong lòng hai người đều thoáng động, đồng thời trầm thanh nói: “Không cần chống cự, có lẽ chính là đưa chúng ta hút về hướng Nghiễn Thai (Nhiếp Chiêu).”
Vừa dứt lời, hai người không tiếp tục chống cự nữa, ngay sau đó, thân thể họ liền bị cường quang kia hút vào chỗ sâu trong sơn động.
Long Mặc đã là tu vi cấp thần, mặc dù thân bấc do kỷ, vẫn có thể nhãn quan lục lộ nhĩ thính bát phương, y liền cảm nhận được khí tức của Nghiễn Thai càng ngày càng mạnh, cảm thấy mừng thầm, mình tưởng niệm chịu đựng ngàn năm, quả thật cuối cùng cũng có thể gặp lại ái nhân, cuối cùng không cô phụ ngàn năm khổ luyện cùng thống khổ trải qua đại thần kiếp của y.
Lực hút bỗng biến mất, Long Mặc vội vàng thu lại tinh thần, khí đan điền bộc phát, thân thể vốn lao nhanh đột ngột ngừng lại vào khắc cuối cùng vững như bàn thạch, khí định thần nhàn đứng trên mặt đất.
“Nghiễn Thai...... Nghiễn Thai......” Vừa đáp xuống đất, Long Mặc liền khó nén nổi kêu gào lên. Ngay sau đó, y nghe được một thanh âm mỏng manh nhưng kinh hỉ: “Long...... Long Mặc, phải..... phải ngươi không? Thật là ngươi sao?”
Theo thanh âm vang lên, một người tóc tai bù xù y sam lam lũ từ một động khẩu khác nhào ra, vừa nhìn thấy Long Mặc uy phong lẫm liệt ngọc thụ lâm phong, gia khỏa như dã nhân này nước mắt nước mũi đều chảy ra, “Ngao” một tiếng liền nhào tới trên người Long Mặc, ô ô khóc lớn nói: “Mặc, ta...... ta vẫn đợi ngươi đến...... Ô ô ô, ta cuối cùng cũng đợi được...... Hết khổ...... Ô ô ô......”
“Nghiễn Thai......” Long Mặc quả thật không thể tin được hảo vận của bản thân, nhưng cánh tay y đã phản ứng lại trước, ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Nghiễn Thai, bởi vì ôm quá chặt, đến nỗi ngay sau đó Nghiễn Thai liền thấp giọng kêu lên: “Mặc, ngươi...... ngươi làm gì? Ngươi muốn siết chết ta a......”
Long Mặc vội vàng buông ra, trong mặt cũng lấp lánh lệ quang. Há miệng, lại cảm giác thiên ngôn vạn ngữ thế nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
“Nói, không phải là ngươi bên ngoài có nhân tình, cho nên vừa gặp đã muốn siết chết ta?” Nghiễn Thai không nói lý lên án, hạnh phúc bỗng nhiên nhìn thấy ái nhân đã làm cho thần kinh của hắn sắp hỗn loạn hỏng mất rồi, không thể không dùng cách này để bình ổn đôi chút.
“Ngươi có biết không, ta tu luyện ngàn năm, cuối cùng luyện thành long thần công, chính là vì tìm ngươi. Bằng không, ta nào có tâm tư tu luyện long thần công này......” Long Mặc nói xong, lại nhẹ nhàng ôm Nghiễn Thai vào lòng, thở dài một hơi nói: “Thương thiên không phụ ta, cuối cùng để ta tìm được ngươi, cuối cùng...... để cho ta tìm được ngươi rồi.”
Nghiễn Thai ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mặt Long Mặc, gương mặt vốn trẻ tuổi tuấn lãng tuy rằng vẫn là tuổi trẻ tuấn lãng, nhưng lại không biết vì sao, chung quy cảm giác trên gương mặt kia giăng đầy tang thương của năm tháng, nguyên lai tưởng niệm có thể khiến một người thay đổi lớn lao đến vậy, mặc dù thành thần thành tiên, vẫn không thể làm cho phần tưởng niệm này trở lại bình đạm nhược thủy.
Nghiễn Thai nghĩ đến đây, liền cảm giác toàn thân toàn tâm vừa chua xót vừa đau đớn, nhịn không được bổ nhào vào lòng Long Mặc khóc lớn một trận.
Hai người cứ vậy ôm nhau nửa ngày, cuối cùng mới chịu buông ra. Long Mặc dìu Nghiễn Thai đi đến giường đá ngồi xuống, đau lòng hỏi: “Nghiễn Thai, ngươi chính là ở đây trải qua hơn một ngàn năm sao? Ngươi...... sao lại đến đây chứ.”
“Không phải ở đây thì còn có thể ở đâu chứ? Ở nơi khác, có thể thoát được truy lùng của ngươi cùng Long Triển sao?” Nghiễn Thai vuốt vuốt tóc, vươn một bàn tay: “Được rồi được rồi, những thứ nay đều đợi sau hãy nói, trên người ngươi có gì ăn được không hả? Ăn tạm trước đã, ngươi nếu không có, ta đại khái sẽ tươi sống chết đói ở đây.”
Long Mặc nằm mơ cũng không ngờ tới việc đầu tiên ái nhân muốn mình làm là cho hắn thức ăn. Nghi hoặc nhìn nhìn Nghiễn Thai: “Không đúng a Nghiễn Thai, thân thể ngươi là thi kiếm, tu rằng tu luyện thành hình người, nhưng đã sớm qua tích cốc chi kỳ, đáng lẽ sẽ không đói a.”
“Vô nghĩa, để ngươi một ngàn năm không ăn gì không uống gì thử xem. Cho dù thần tiên đạt tới tích cốc chi kỳ, được xưng bất thực nhân gian yên hỏa gì đó, nhưng chung quy có ăn tiên quả quỳnh tương gì đó, trong sơn động đổ nát này gì cũng không có, ngay cả bò sát cũng không thấy đến một con, càng miễn bàn những thứ khác, ngoại trừ đá cùng bùn đất, cây cỏ tìm khắp không có lấy một gốc, may bản thể ta là phi kiếm, nếu loài vật sống yêu tinh, lúc này không biết đã sớm chết đói mấy lần.”
Nghiễn Thai bên đây tức giận bất bình oánh trách, bên kia Long Mặc từ trong giới chỉ lấy ra thức ăn đa dạng tinh mỹ đưa cho hắn.
Nghiễn Thai vừa nhìn thấy những thứ thức ăn tinh mỹ, nhất thời ngay cả mắt cũng đỏ ửng, cầm lấy liền ăn, cũng không quản phong độ gì đó. Long Mặc sợ hắn nghẹn, vội vàng vỗ lưng cho hắn, một bên nhẹ giọng nói: “Chậm chút chậm chút nào, đều là của ngươi, ta không giành với ngươi.”
“Hết cách, đói quá lợi hại.”
Nghiễn Thai vừa ăn vừa lầu bầu: “Ngươi xem ngươi đã thành thần, trong giới chỉ còn để mấy thứ này, cho nên cũng có thể tưởng tượng ta một ngàn năm nay đói thành vầy, thật sự không tính là mất mặt. Ân, ta hiện giờ ngoại trừ đói muốn chết ra, mặc khác vẫn tốt không bị ảnh hưởng, Nhiếp Chiêu cùng ta vào đây, y là loài vật sống yêu tinh, lúc này còn không biết đói thành thế nào rồi, bất quá hẳn sẽ không chết mất đâu, chờ ta ăn no, hai ta cùng nhau đi tìm y, dù sao ngươi tu luyện thành long thần......”
“Nhiếp Chiêu không cần ngươi phải quan tâm, Ma Phong đi tìm y rồi, Ma Phong hiện giờ cũng tu luyện thành mà thần.” Long Mặc thay Nghiễn Thai lau vụn điểm tâm bên khóe miệng, đồng thời kể quá trình y cùng Ma Phong tới đây tìm họ.
Nghiễn Thai ngừng tay, kinh ngạc nhìn phía trước, bỗng cúi đầu, buồn bả nói: “Thật tốt, gia khỏa kia...... cuối cùng cũng tu thành chính quả, không uổng công Nhiếp Chiêu vì hắn hy sinh ngàn năm thời gian.”
“Đứa ngốc,ngươi không phải cũng vậy sao?” Long Mặc đau lòng ôm lấy Nghiễn Thai tựa như dã nhân, bỗng nhìn qua đám thức ăn cười nói: “Ngươi nói là ta để mấy thứ này trong giới chỉ không sai, nhưng không phải dùng để cho ta ăn. Mấy năm nay, mỗi lần nhìn thấy những thứ hiếm lạ, hoặc là ngươi thích ăn, ta sẽ cất vào, chung quy cảm giác đây cũng là tưởng niệm, thật không ngờ tới lại trong thời khác này phát huy tác dụng lớn như vậy.”
Tay Nghiễn Thai chầm chậm dừng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Long Mặc, thần tình như tiểu cẩu cùng dáng vẻ ngàn năm trước ngẫu nhiên nhìn về phía Long Mặc giống như đúc, đến nỗi hồi ức cùng hiện thực nháy mắt cuối cùng lại bắt đầu hoàn toàn chồng chéo lên nhau.
“Mặc, ta đã biết, ta đã biết ngươi sẽ không quên ta, đã biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta ở tại sơn động này chịu đựng năm tháng vô tận, mãi đến một ngày nào đó hồn phi phách tán, ta chính là ôm tín nhiệm như vậy, mới có thể chống chọi đợi tới ngày hôm nay, bằng không, ta đã sớm...... đã sớm tự mình tán khai hồn phách, để mặc bản thân tựa như tro bụi du đãng trong thiên địa, cũng có thể đổi lấy một ngày tự do.”
Nghiễn Thai vừa nói, nước mắt vừa rơi tóc tóc. Bất quá tức thời bị hắn lau sạch, nghe hắn cười ha hả nói: “Tốt rồi, giờ còn khóc gì nữa, một ngàn năm cũng chưa từng rơi nước mắt, giờ ngươi đã đến rồi, lại lộ ra dáng vẻ không tiền đồ này, ngươi giờ đã là long thần, ta đứng bên cạnh ngươi, cũng không thể quá mất mặt a.”
“Ân, giờ ngươi đã có ta, năm tháng sau này, mặc kệ cam khổ, dù sao vẫn có ta bồi ngươi.” Long Mặc ôm chặt Nghiễn Thai: “Từ nay về sau, ta không bao giờ để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta nữa, không bao giờ để ngươi có cơ hội rời ta mà đi nữa.”
Nghiễn Thai cúi đầu, biết năm đó mình chỉ để lại tám chữ cho Long Mặc liền bỏ đi, còn không biết đối phương điên cuồng thành thế nào nữa. Ma đầu này từ lần đầu tiên nhìn thấy mình đã nhận định mình, bao nhiêu năm rồi chưa từng rời xa nửa bước, hiện giờ chia xa biền biệt ngàn năm, y hôm nay có thể hảo hảo đứng trước mặt mình, hơn nữa luyện thành long thần công, thật đúng là được thương thiên phù hộ.
“Rốt cục năm đó vì sao rời xa ta? Vì sao nói phải tới ngày thành thần mới có thể gặp lại?” Cuối cùng, thấy Nghiễn Thai đã ăn uống no đủ, Long Mặc lại từ trong giới chỉ huyễn hóa ra một đầm thanh thuyền, để Nghiễn Thai thống thống khoái khoái tắm rửa, đương nhiên, y không bỏ qua cho đối phương, xa cách lâu ngày trùng phùng, đúng là kiền sài liệt hỏa, đừng nói y nhịn không được, đền cả Nghiễn Thai cũng chộn rộn, cho nên ăn khớp với nhau, hai người liền tại trong thanh tuyền này tắm rửa “chiến đấu”.
Vân thu vũ hiết, Nghiễn Thai cũng tắm rửa sạch sẽ, Long Mặc lại thay đổi y sam mới toanh trong giới chỉ, đem một đầu tóc còn hơi ẩm ướt cột lại, không còn dáng vẻ như dã nhân lúc trước nữa, hai người cùng quay lại nằm trên giường đá, Long Mặc mới hỏi căn nguyên sự tình cùng quá trình.
“Ân, là Nhiếp Chiêu tới tìm ta......” Nghiễn Thai đem quá trình sự tình nói một lần, chỉ nghe thấy trán Long Mặc gân xanh giật giật, một đôi nắm tay siết chặt vang lên rắc rắc, hai mắt đều muốn phun ra lửa, sau một lúc lâu mới oán hận nói: “Ma Phong, ngươi tốt nhất đừng đem hải xà kia ra trực tiếp đánh chết, lưu cho y một hơi thở để ta còn xả giận, bằng không khó tiêu mối hận trong lòng ta.”
“Mặc, ngươi đừng hận Nhiếp Chiêu như thế, y cũng là vì Ma Phong, mà ta, nếu không phải vì ngươi, nào có thể chịu nỗi ngàn năm chia lìa. Tuy rằng quá trình rất gian khổ, nhưng cũng may đều đã là quá khứ, gian khổ của chúng ta đã kết thúc, từ nay về sau đều là trời quang tuyệt mỹ không phải sao? Cho nên ngươi hẳn nên cảm tạ Nhiếp Chiêu......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...