[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Chí Ái

“Nương nương, ngươi đừng ngũ, phải nhớ, ngươi chính là phải giả bộ bộ dáng yếu ớt. Nếu một người nằm trong này ngủ đến chảy nước miếng còn gáy khò khò, ai tin ngươi bị kinh hách a.” Hồng Lan nhìn Chương Du nằm ở trên giường mí mắt bắt đầu đánh nhau, trong lòng thở dài, vội vàng kêu y tỉnh lại.”

Chương Du cả kinh đứng dậy, trịnh trọng gật đầu nói: ”Đúng vậy ác, ta phải giả bộ một chút, vì đem ba nữ ma đầu rắn rết kia đuổi ra hậu cung, hy sinh giấc ngủ cả đêm thì có là gì. Ngô, bất quá hảo khốn a, Hồng Lan, ngươi đi lấy kim may đến cho ta, như vậy lúc ta muốn ngủ, cũng có thứ để thanh tỉnh.”

Hồng Lan hoảng sợ, chần chờ nói: “Không… Không cần như vậy nương nương, huống chi ngươi nếu thực đâm bị thương mình, thái tử điện hạ điều tra ra, còn không phải đem tất cả chúng ta phân thây a.”

Hồng Lan chính là một nữ nhân khôn khéo. Nàng biết chuyện đuổi ba vị quý nhân này, Chương Du ăn vạ làm nũng một chút, Ma Khác sẽ cười đáp ứng. Mặc dù biết đám người mình ở sau lưng trợ giúp, cũng sẽ không truy cứu, dù sao cũng là yêu cầu của Chương Du.

Nhưng vì chuyện này mà khiến Chương Du bị thương bị trầy da một chút, mình và các người khác gựt dây có thể bị nguy hiểm. Thái tử không có khả năng rút giận trên người Chương Du, vậy đám người mình sẽ làm ma thế mạng a.

Tuy rằng kiên quyết phản đối, nhưng là đối với hành động của Chương Du, Hồng Lan vẫn là thực cảm kích, Ma tộc đều là tàn nhẫn vô tình ích kỷ lãnh khốc, nàng cũng không ngoại lệ. Nhưng cho dù là ma tộc, cũng có tâm, lúc người khác đối tốt với mình, cũng hiểu được ấm áp.


Cuối cùng Chương Du cũng không muốn lấy kim may nữa. Bạch tuộc tinh bất đắc dĩ, đành phải nằm ở trên giường, lúc mệt liền dùng sức véo mình một chút, khó khăn chống đỡ đến trời tối, ánh trăng từ từ mọc lên, mới nghe được bên trong đình viện vang lên tiếng bước chân, tiếp theo có mười mấy người đồng thời nói: “Tham kiến thái tử điện hạ.”

“A, Khác đã trở lại.” Chương Du vui sướng kêu một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên, đang muốn chạy đi nghênh đón chồng, chợt thấy Hồng Lan hướng mình nháy mắt, nghĩ đến trên vai còn đeo nhiệm vụ gian khổ. Thế là lập tức luống cuống tay chân quay về nằm trong chăn.

Ma Khác đi tới, nhìn đến Chương Du làm ra suy yếu bộ dáng, không khỏi quá sợ hãi, vội vàng đi lên, vuốt ve cái trán nói: “Đây là xảy ra chuyện gì? Vừa mới ta ở trong sân nghe ngươi hô to ta, khí lực rất mạnh, sao trong nháy mắt, y sắc mặt đã trắng bệch?”

Chương Du tâm nói ta véo, ta đã véo rất mạnh nên sắc mặt mới trắng bệch. Bất quá dù gớc, cũng biết ngoài miệng không thể nói như thế, khụ hai tiếng, hết sức đem thanh âm phóng nhu phóng yếu, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Cũng không có gì, chính là sau khi ăn ngọ thiện ở hoa viên, ai biết liên tiếp gặp hai lần kinh hách, cho nên đến bây giờ còn cảm thấy được có chút tâm thần bất định, có thể… Có thể qua một chút là hết rồi.”

Y vừa nói như vậy, Ma Khác lập tức hiểu được suy nghĩ trong lòng của vợ. Ánh mắt ở trên người Hồng Lan cùng vài cái cung nữ dạo qua một vòng, nhìn đến khi tâm các nàng đều nhảy dựng cả lên. Hắn mới mỉm cười nói: “Thì ra là thế a, ân, kia đại khái là qua một chút sẽ khỏi, nếu thật không ổn, ta thay ngươi truyền một chút ma nguyên lực, cam đoan lập tức khá hơn.”


Dát? Này… Cái đó so với trong kịch bàn diễn thử không giống a. Chương Du ngơ ngác nhìn sắc mặt Ma Khác, nghĩ thầm không phải hẳn là khi ta vừa nói như vậy, Khác sẽ giận tím mặt sao? Rồi mới kêu ta đem sự việc đã trải qua nói cho hắn nghe, sau có kêu mấy phụ nhân kia đem tay nải cút đi. Nhưng… nhưng tại sao hiện tại thoạt nhìn, Khác cũng không toát ra bộ dáng thập ma yêu mến a.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng nhất thời đã cảm thấy không biết tư vị. Ở cùng Ma Khácthời gian dài như thế, y sớm thành thói quen đối phương thương yêu cưng chiều, thói quen đối phương đem mình nâng niu trong lòng bàn tay. Lúc ban đầu vì ước nguyện hòa bình Long tộc và Ma tộc đã biến mất từ lâu, y hiện tại, là toàn tâm hưởng thụ yêu thương của Ma Khác, cũng toàn tâm yêu Ma Khác.

Vẫn nghĩ đến hai người vẫn hạnh phúc ngọt ngào như thế đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa sông cạn đá mòn. Răng long đầu bạc là không có khả năng, một người là yêu một người là ma, nào có một ngày đầu bạc. Nhưng là… Chương Du trăm triệu không nghĩ tới, hiện giờ chẳng qua mới hơn một năm, mình ở trong lòngMa Khác, giống như không còn quan trọng.

Ngơ ngác nhìn nam tử anh tuấn mỉm cười trước mặt. Nghe hắn nói thức ăn tối nay, có hồng tiêu lý ngư và tiêu diêm đại hà mình thích ăn nhất, còn có tương thịt bò vân vân, điều này thường này thường kiến Chương Du thét chói tai hưng phấn gì đó, lúc này lại câu không dậy nổi một ít hứng thú của y.

Ma Khác chỉ nói hơn mười loại thức ăn, cũng cảm giác có chút không thích hợp. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Chương Du, nhìn y ngơ ngác nhìn hai mắt của mình, vươn tay ở trước mặt y quơ quơ: “Tiểu Du, xảy ra chuyện gì? Không muốn cùng ta ăn bữa tối sao?”


“Khác, ngươi… Ngươi có phải không thích ta hay không? Có phải cảm thấy được, ta kỳ thật cũng không có tốt, ngươi hối hận mình lúc trước cưới ta, cho nên ngươi không hề cưng chiều ta yêu ta, ngươi nghe thấy ta bị kinh hách, cũng không đau lòng, căn bản ngay cả nguyên nhân cũng không muốn hỏi một chút, có phải hay không?”

Bạch tuộc tinh quật cường trừng Ma Khác, trong đôi mắt to lần đầu lóe lên lệ quang, còn không đợi nước mắt chảy ra hốc mắt, đã bị y một phen hủy diệt, rồi mới tiếp tục quật cường mang theo một chút muốn khóc nhìn Ma Khác.

“Không… Không phải, ta không có a tiểu Du.” Ma Khác luống cuống, Chương Du như vậy hắn chưa bao giờ thấy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, bạch tuộc tinh ngốc cả ngày khoái hoạt vui vẻ hi hi ha ha hạnh phúc, thế nhưng cũng sẽ có tâm tư mềm mỏngmột mặt, hay là nói, bởi vì y đem mình để ở trong lòng, bởi vì y cũng đối với mình có tình yêu, cho nên ở phương diện này, y mới có thể trở nên mẫn cảm như thế.

Nghĩ đến điều này, Ma Khác không khỏi mừng như điên. Cưới nhau đã hơn một năm, Chương Du tuy rằng mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhưng chưa bao giờ thổ lộ tình yêu đối với hắn. Mỗi lần hỏi y, y chỉ nói là thích chính mình, giống như thích hồng muộn lý ngư, thích đi du ngoạn, thích hoa sen trong hồ. Luôn khiến Ma Khác buồn bực không thôi, cuối cùng vì không để cho mình bởi vì hộc máu quá lượng mà thành ma thần tráng niên mất sớm đầu tiên trong lịch sử, Ma Khác liền không hỏi lại.

Ai ngờ thế nhưng hôm nay cho hắn biết được tâm ý Chương Du, biết đối phương là thực để ý chính mình, điều này khiến Ma Khác vui sướng. Tâm tình tốt, há miệng cười đều đến muốn đụng lỗ tai, đi lên đem chương mỹ nhân ngư âu yếm gắt gao ôm chặt lấy.

Không ngờ còn chưa ấm mà, đã bị Chương Du đẩy ra, nghe y nức nở nói: “Ngươi muốn hưu ta liền trực tiếp viết hưu thư, không cần phải làm mấy thứ này. Dân Thủy tộc húng ta đều có kêu ngạo của mình. Long Triển nói qua, nếu có một ngày ngươi không thích ta, như vậy ta cho dù thích ngươi, cũng không cần như chó vẩy đuôi mừng chủ, ta muốn nhanh chóng rời khỏi, cũng không quay đầu lại tiêu sái mà đi ra Ma cung của ngươi, trở lại Đông hải. Còn lại hết thảy, tất nhiên có hắn rút giận cho ta, cho nên… Cho nên ta sẽ không cầu xin của ngươi, tuyệt không hội cầu xin của ngươi, ngươi… Ngươi hiện tại sẽ đem hưu thư cho ta đi.”

Bạch tuộc tinh vừa nói, nước mắt rốt cuộc vẫn là chảy ra, hắn lại dùng tay dùng sức mà lau. Vẫn đang mở to hai mắt trừngMa Khác.


Ma Khác lau mồ hôi lạnh trên đầu. Thật sự không rõ chuyện như thế nào trong nháy mắt lại phát triển nghiêm trọng tới mức phải viết hưu thư. Rõ ràng, rõ ràng mình cái gì cũng chưa nói a, bình thường vợ ngốc, hiện tại sao lại có lối suy nghĩ này chứ? Vả lại cũng không có cách tuân theo.

Còn có, Long Triển a Long Triển, ngươi này không làm chuyện tốt mà, dạy Chương Du những điều này làm gì chứ? Ta sao có thể không thương hắn, sao có thể viết hưu thư cho hắn, ngươi… Ngươi chờ ta, món nợ này nhất định phải tính. Hừ, sớm biết rằng ngươi là gia khỏa như vậy, khi con của ngươi hơn trăm ngày ngày ta không nên cùng Chương Du trở về, phi, không làm chuyện tốt mà hỗn đản.

Ma Khác một bên ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, đem tám đời gia tộc Long Triển đều ân cần thăm hỏi một lần. Bên này lại không thể không ôm bạch tuộc tinh ôn nhu an ủi, kêu to oan uổng nói: “Tiểu Du a, ngươi chưa gì đã nói đến việc hưu thư rồi? Trời biết ta ngay cả một chút ý niệm này trong đầu cũng chưa từng có, bằng không bảo ta thiên lôi đánh xuống hồn phi phách tán, tâm ta đối với ngươi chưa từng thay đổi a.”

“Nếu như vậy, tại sao nghe thấy ta đã bị kinh hách, ngươi đều chẳng quan tâm? Trước kia ta ăn cơm xong ngủ trưa, ngươi đều bắt ta đứng lên đi hai vòng rồi ngủ, nói là sợ bội thực. Hiện tại ta đều bị dọa thành như vậy, ngươi ngược lại ngay cả câu nói ấm lòng đều không có. Nên cho lúc cần ngươi hỏi han ân cần ngươi không nói, lúc không nên dài dòng ngươi lại không để yên…”

Chương Du hung tợn lên án trứ. Ma Khác ở một bên không nói gì nhìn hắn, thần tình hắc tuyến như ẩn như hiện, hảo sau một lúc lâu, để bạch tuộc tinh cuối cùng phát tiết xong, hắn mới dựa trên trụ giường, từ từ nói: “Tiểu Du, ngươi nói ngươi bị kinh hách, thực suy yếu, nên giận ta không biết quan tâm yêu thương ngươi có phải hay không?”

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Chương Du kêu to, cánh tay phối hợp trứ múa may, đích xác có vẻ khí thế hàng vạn hàng nghìn phẫn nộ cực kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui