Thập Nhị Thuyết Nhân Sinh


Thác Thiên Yết thõa mãn đặt đũa xuống, xoa xoa bụng.

Triệu Cự Giải ngồi trên ghế dài, hai cung nữ hai bên cầm quạt lông tước nhè nhẹ thổi gió, hắn nhìn một bàn đồ ăn bốn món bị càng quét sạch sẽ, nheo mắt nhướng mày.

Tự hỏi bản thân, nửa canh giờ trước làm thế nào mà đủ bình tĩnh kêu Ngự thiện phòng làm một bàn đồ ăn chứ không phải lôi Thác Thiên Yết ra chém đầu.

Có lẽ, là hắn tiếc nuối đi.

Cũng đã lâu rồi, hắn không còn tìm được lạc thú của mình nữa.

Từ khi triều đại trước chấm dứt, đất nước dưới sự cầm quyền của Triệu Sư Tử vô cùng yên bình, mỗi một tấc đất hắn đều đã đi qua sau khi vừa bình định xong ngoại xâm, hiện tại trở về kinh thành, nhàm chán chờ từng ngày từng giờ trôi đi.

Bao lâu rồi mới có kẻ dám nói chuyện như thế trước mặt Triệu Cự Giải?
Câu trả lời là chưa từng.

Triệu Cự Giải tuy là con thứ, nhưng mẫu thân là vị hoàng hậu cao cao tại thượng, tới tận bây giờ đã ngồi vững trên ngôi vị Thái hậu mấy chục năm.

Bản thân hắn lại có bản lĩnh, dù không thể hiện một cách rõ ràng như Triệu Sư Tử, nhưng không một đại thần nào dám coi thường hắn.

Cứ như vậy, hắn dần mất đi lạc thú mình luôn tìm kiếm.

Cách đây hai năm, cũng mất luôn cả tự tại mà Triệu Sư Tử từng hứa sẽ mang lại cho hắn.

Triệu Cự Giải cong khóe môi, tự giễu cười cười.

Sư Tử ơi là Sư Tử, nước đi này của ngươi, trăm hại vô lợi.

Thác Thiên Yết cầm khăn lau miệng, chỉnh lại tóc tai, cuối cùng là nghiêm túc ngồi trên ghế, nhìn người trước mặt không biết suy nghĩ cái gì mà sắc mặt ngày càng lạnh đi, khí tràng không khống chế được mà phóng thích, động tác phẩy quạt của hai cung nữ cũng vì sợ hãi mà run lên.

Trong khoảng một năm nay, người hầu kẻ hạ luôn trong tâm thái nơm nớp lo sợ, kẻ theo hầu Triệu Cự Giải lâu sẽ biết, hắn nhìn bề ngoài nho nhã phong thái, nhưng thật ra tâm cơ đủ ngoan tuyệt, xuống tay cũng không khựng lại lấy một cái.

Trước đây nào có như vậy, dù có tâm cơ ra sao đi nữa, Triệu Cự Giải cũng tuyệt không xử tử người hầu kẻ hạ, phạm lỗi thế nào, theo luật pháp xử lý.

Nhưng, một sự kiện cao trào xảy ra vào khoảng mùa xuân hai năm trước.

Đó là mùa thi tuyển quan lại, Triệu Cự Giải là người phụ trách ra đề thi.

Kinh thành trở nên đông đúc, quán trọ chật ních các sĩ tử lên kinh.

Nhiều người thì đương nhiên phải có chút loạn lạc, trộm cắp cũng mạnh tay hơn, kẻ gian cũng nhiều thêm gấp bội.

Khi ấy trong Vương phủ có năm tên người hầu nổi lòng tham, thay phiên nhau đổi ca trực đêm lén lút vào phòng lưu trữ đề, thực hiện âm mưu sao chép và rao bán đề thi.

Ba ngày sau bị Triệu Cự Giải bắt được khi đang giao dịch với sĩ tử, tang chứng vật chứng đầy đủ, trong nháy mắt, đầu bọn họ đều lìa khỏi cổ.

Giữa thanh thiên bạch nhật, da đầu những người chứng kiến rét run.

Mặt cắt không còn một giọt tia huyết sắc.

Hiên thái giám là người hầu hạ Triệu Cự Giải lâu nhất, luôn đi bên cạnh hắn, biết rõ ràng tường tận cảnh tượng khi ấy có bao nhiêu máu me đáng sợ.


Đám thư sinh kia sợ tới hai chân run lẫy bẫy, té nhào xuống đất, thậm chí tiểu tiện tại chỗ.

Có kẻ dập đầu cầu xin tha tội, cũng có kẻ tháo chạy ra đường lớn.

Khi đó không ai còn mạng mà muốn ngẩng đầu nhìn gương mặt Triệu Cự Giải, cả người bọn họ như lâm vào hầm băng, đông cứng tới quên cả cách nói chuyện.

Kết cục của những thư sinh mua đề thi đó, là đồng loạt bị phế tay phải.

Triệu Cự Giải mở to hai mắt, ngồi trên kiệu, nhìn chằm chằm máu từ tay những thư sinh đó chảy ra, nghe rõ từng tiếng thét chói tai và van cầu của họ.

Hệt như diêm la lên trần thế, âm u khiếp đảm.

Việc này chỉ xảy ra trong vào một canh giờ, đột ngột tới nỗi khi Triệu Sư Tử nghe được tin chỉ còn có thể nhíu mày, im lặng mím môi ngồi trên vương tọa, sắc mặt phải nói là khó xem cực độ.

Cũng vào buổi tối cùng ngày, hai huynh đệ bọn họ diễn ra một cuộc tranh luận gay gắt, kéo dài tới tận giờ sửu hôm sau.

Đoạn thời gian đêm ấy, chỉ hai huynh đệ họ biết rõ.

Kết quả của sự kiện năm đó, là Triệu Sư Tử ban lệnh cấm Triệu Cự Giải mang binh khí bên người, cùng với cấm người bước chân ra khỏi Vương phủ một tháng.

Cùng lúc, sai người đi tìm các sĩ tử kia trị thương được thì trị, bồi thường được thì bồi.

Nhưng sau khi mọi chuyện đã yên ổn, các sĩ tử nọ vẫn bị áp giải lên kinh chịu trách nhiệm trước triều.

Tước bỏ tư cách thi tuyển trong vòng mười năm.

Việc này, chỉ có những người liên quan biết được, bình dân còn lại, Triệu Sư Tử phong tỏa tin tức, không ai hay biết.

Tính từ lúc đó về sau, Triệu Cự Giải mỗi ngày một âm trầm khó đoán.

Hiện tại xuất hiện một Thác Thiên Yết dám chống đối với Triệu Cự Giải lâu ngày chưa được vận động tay chân, không khỏi khơi lên sự thích thú sớm bị chôn vùi dưới tận đáy lòng của Triệu Cự Giải.

"Thế nào? Bây giờ đã có thể trả lời câu hỏi của ta chưa?" Triệu Cự Giải thoát khỏi hồi tưởng, tập trung về trên người Thác Thiên Yết.

Thác Thiên Yết gật đầu, đáp "Có thể, nhưng chỉ trả lời một nửa thôi."
Triệu Cự Giải ừ một tiếng phát ra từ dưới cổ họng, ai cũng nghe ra được bất mãn trong âm tiết ngắn ngủi nọ.

Thác Thiên Yết nhún vai "Căng da bụng chùn da mắt, không thể trách ta được a Vương gia."
"..."
'Toang!' - thái giám cung nữ hạ nhân có mặt xung quanh.

Kẻ này điên rồi sao? Dám ra điều kiện với Vương gia!?
_________________________________________
Thác Song Ngư lật trang sách, chú tâm ghi chép.

Hàng Ma Kết ngồi một bên, im lặng ngắm nhìn tiểu thiếu niên nộn nộn đáng yêu, trong lòng đều mềm nhũn hết cả ra.

Đưa tay lên ngực dò xét vết thương đã bắt đầu kết vảy của mình, phiền muộn thở dài một tiếng.

Hắn đây là để ý tới tiểu thiếu niên sao?

Hàng Ma Kết nghi hoặc nhíu mày...!
Không thể nào a, bất quá mới ở cạnh nhau được một hai ngày.

Nhưng mà tiểu thiếu niên đáng yêu như vậy, ai mà không yêu quý hắn đây?
Không, chỉ mình hắn được yêu thôi, tiểu thiếu niên của hắn...!nghĩ tới cảnh tượng tiểu thiếu niên đứng cạnh một thằng nam nhân khác, chân mày Hàng Ma Kết đã không giãn ra được nữa.

Ánh mắt nhìn Thác Song Ngư cũng càng lúc càng nóng lên, nóng a nóng, nóng tới mức Thác Song Ngư cũng cảm nhận được, giương cặp mắt mèo to đẹp đẽ nhìn hắn, chớp chớp tỏ ý thắc mắc.

'Hự!' vạn tiễn xuyên tâm a, Hàng Ma Kết thầm nuốt ngụm máu vô hình trở về, nhún vai với Thác Song Ngư, "Không có việc gì, người tiếp tục làm việc đi, đừng quan tâm ta."
Hàng Ma Kết nhìn tiểu thiếu niên như cái bánh bao thơm ngon phúng phính trước mặt, nói không ngoa chứ, lão nam nhân như hắn đây cũng muốn cắn một cái lắm đó.

Thác Song Ngư nga một tiếng, cúi đầu đọc sách.

Nhưng mà, đọc mất nửa nén nhang hắn vẫn không lật qua bất kì trang nào.

Lòng Thác Song Ngư rối loạn a.

Thúc thúc nhìn hắn chằm chằm như vậy làm gì?
Khiến hắn muốn nhích mông chỉnh tư thế ngồi cũng không dám, ngồi mãi thế này hắn cũng cứng nhắc cả người rồi hu hu.

Thúc thúc mau nhìn chỗ khác, nhìn chỗ khác đi!
Ngón tay trắng ngần mảnh khảnh của Thác Song Ngư nắm lấy góc sách, niết niết đè đè tới mức nó cong lên.

Nhìn sách một buổi trời, không vào đầu được chữ nào hết.

Thác Song Ngư bồn chồn liếc mắt nhìn Hàng Ma Kết, bắt gặp ánh nhìn của hắn lại cuối xuống, thử lại thêm lần nữa, thúc thúc vẫn không buông tha chăm chú quan sát hắn.

Hắn khổ a.

Thật ngại quá, đừng nhìn ta như vậy! - Thác Song Ngư gào thét.

Vài lần liếc mắt (đưa tình), đương nhiên Thác Song Ngư không còn tâm trạng đọc sách nữa, tâm hồn và đầu óc đã sớm bay tới tận trời cao rồi.

Suy đi tính lại, Thác Song Ngữ vẫn chỉ nghĩ tới được khuôn mặt điển trai và thân mình nóng bỏng của thúc thúc mà thôi.

Phừng.

Tiếng gương mặt ai đó bị đốt cháy.

Thác Song Ngư run môi, lắp bắp nhìn Hàng Ma Kết, dè dặt "Thúc, thúc...!Nhìn ta mãi làm gì a?"
Hàng Ma Kết nuốt nước bọt, chẳng lẽ đi nói vì rất muốn cắn ngươi một cái sao?
"Ừm, không có việc gì..." Đại não Hàng Ma Kết vận động hết công suất, tìm lý do a tìm lý do "Ừ...!Tiểu Ngư, ngươi là đại phu đúng không?"
Nghe câu hỏi này, Thác Song Ngư liền ngượng ngùng xoa đầu "Cũng...!không hẳn đi, ta từ trước tới nay chỉ biết đọc sách, chưa được chữa trị thực tiễn bao giờ." Nói rồi, nhìn Hàng Ma Kết cười một cái, chắc như đinh đóng cột, "Thúc là bệnh nhân đầu tiên của ta a, cho nên ta sẽ cố gắng hết sức chữa lành vết thương cho thúc!"
Hàng Ma Kết nhướng mày, chẳng trách Thác Song Ngư quan tâm hắn.

Thì ra là vết thương sao...!
"Sao ngươi lại không đi tìm một sư phụ bái sư học nghệ? Ta thấy tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, chẳng lẽ người nhà không cho ra đường?" - Hàng Ma Kết bẻ sang chuyện khác, gạt đi chút tiếc thương lóe lên trong chốc lát.

Thác Song Ngư đỏ mặt dời tầm mắt "Không có a, các ca ca rất thương ta, chỉ là khi còn nhỏ gia đình không có điều kiện, bây giờ lớn rồi ta cũng đã quen với kiểu học thế này rồi, nên...!nên định là đọc sách thêm vài năm nữa, sau đó mới mới mới bái sư."

Hàng Ma Kết thoáng ghi nhớ thông tin trong đầu, "Không có điều kiện?"
Thác Song Ngư gật đầu "Đúng vậy, khi ta còn nhỏ...!cách đây khoảng mười mấy năm, a, thì ra đã qua nhiều năm như vậy." ánh mắt hắn dịu đi, nhớ lại ngày nào đó mình còn là thằng nhóc ranh chạy sau đuôi các ca ca.

Hàng Ma Kết lẳng lặng quan sát thiếu niên, chờ đợi hắn tiếp tục.

Như trong dự liệu, Thác Song Ngư không ngại kể lại chuyện xưa cho hắn.

______________________________
Ma Thiên Bình nằm trên mái lều chủ soái, tay gác sau đầu, chân bắt chéo, đôi con ngươi bị màn đêm phủ xuống một màu đen huyền diệu.

Đêm nay cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua được tầng mây dày đặc trên kia.

Bên cạnh hắn không có rượu, cũng không có bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng gió cuồn cuộn thổi.

Mặt đất se lạnh, cát bụi lượn lờ sà sà dưới chân.

Một đêm đen tĩnh lặng.

"Ngươi còn ở ngoài đây làm gì?"
Một giọng nói êm tai vang lên, khóe miệng Ma Thiên Bình câu lên độ cung nhỏ.

Hắn nghiêng đầu, bóng dáng Thác Bạch Dương liền xuất hiện trong tầm mắt.

Thác Bạch Dương ngồi bên cạnh, chóng tay sau lưng mô phỏng động tác ngước nhìn bầu trời đêm của hắn.

Ma Thiên Bình ngồi dậy, nhích người lại gần Thác Bạch Dương, tóm lấy một lọn tóc rũ xuống của hắn chơi đùa "Sao còn chưa đi ngủ? Hôm nay không có phiên trực của ngươi."
Thác Bạch Dương thoáng nhìn qua, sau đó diện vô biểu tình dời tầm mắt, ngắn gọn đáp "Không ngủ được."
Ma Thiên Bình liền vô lại cười "Có phải vắng bóng ta nằm cạnh nên ngươi không ngủ được..."
Thác Bạch Dương khinh bỉ "Cút!"
Ma Thiên Bình cười cười, lại dời sự chú ý lên lọn tóc mượt dài trên tay.

Không gian lại chìm vào tĩnh lặng, cả hai cứ ngồi đấy cùng nhau, đợi tới khi gió thổi cay cả mắt, Thác Bạch Dương mới cau mày hỏi ra suy nghĩ trong lòng, "Ngươi về kinh thành làm gì?"
Ma Thiên Bình nhướng mày, như là rất thích thú với câu hỏi của hắn "Ta muốn về ra mắt trưởng bối của ta nga."
Thác Bạch Dương "..."
Ma Thiên Bình nhướng mày nhìn Thác Bạch Dương, thẳng thừng nhận được một cú móc cằm của đối phương.

Ma Thiên Bình bĩu môi ôm cằm, hắn nói gì sai sao?
Thác Bạch Dương phủi phủi hạt bụi vô hình trong tay, nghiêm giọng "Ta không đùa giỡn, ngươi về kinh làm gì?"
Ma Thiên Bình vẫn cười cười nhìn đôi con ngươi thoáng bóc lửa của hắn.

Thật tiếc quá, hắn còn muốn trêu chọc tiểu Dương a, "Ta lâu ngày chưa gặp mặt mẫu thân, còn có vài việc triều chính lặt vặt, trở về thăm họ mà thôi."
Thác Bạch Dương nhăn mặt, xương cằm căng cứng lên, biết rõ Ma Thiên Bình đang qua loa với mình, nhưng lại không có ý định gặng hỏi nữa.

Ma Thiên Bình thăm dò nhìn người bên cạnh, khóe miệng cong càng cao.

Người này a, rõ ràng đang lo lắng như thế, nhưng chỉ cần hắn quyết tâm giấu thì sẽ không hỏi tới nữa, dễ thương a~ Ngoan ngoãn a~
"Ha ha..."
Thác Bạch Dương khó hiểu nhìn Ma Thiên Bình bật cười, quăng cho hắn ánh mắt nhìn tên bệnh dại nào đó "Ngươi cười cái gì? Bị gió thổi ngốc luôn rồi?"
Ma Thiên Bình trầm giọng, bất ngờ buồn nôn nói một câu "Tiểu Dương thật khả ái!"
Thác Bạch Dương "..."
"Ha ha ha ha"
"...Cầm kiếm lên." Thác Bạch Dương đứng dậy, thủ thế muốn chém người
Ma Thiên Bình lau nước mắt quơ quơ tay "Ha ha ngươi bình tĩnh, ha ha...!khụ...!ngồi xuống a."
Vị tướng quân mặt dày nào đó kéo Thác Bạch Dương ngồi về chỗ cũ, thu nét tươi cười, lấy từ trong túi ra một cuộn giấy nhỏ.

Đưa qua cho Thác Bạch Dương.

Thác Bạch Dương liếc mắt một giây liền nhận lấy, mở ra.


Nét mặt Thác Bạch Dương dần trở nên mờ mịt, sau đó là đề phòng và cuối cùng là khó tin.

Ma Thiên Bình thấy hắn đã đọc xong, liền thu lại, gấp gọn đặt vào trong áo, hỏi "Ngươi thấy thế nào?"
Thác Bạch Dương im lặng ngồi ngốc một chỗ, qua một lúc lâu chân mày vẫn chưa giãn ra tý nào.

Ma Thiên Bình thở dài, oán giận lẩm bẩm, "Thế nên ta mới không muốn cho ngươi đọc a, ngươi xem nét mặt hiện tại của ngươi có bao nhiêu sầu muộn, ngươi không sót nhưng ta sót đó."
"Không thể nào." Thác Bạch Dương phủ nhận nội dung trong tờ giấy nhỏ nọ.

Ma Thiên Bình ngẩng đầu "Ta đương nhiên biết là không thể, vì vậy mới càng phải gặp hắn."
"Sao ngươi lại không nói chuyện này với ta?" Thác Bạch Dương cau mày, nghiêm mặt chất vấn
Ma Thiên Bình nhìn người trước mặt, thẳng thắn "Không muốn ngươi lo lắng, ta có thể xử lý tốt."
Thác Bạch Dương đấm một cú lên ngực hắn "Sau này có chuyện gì thì phải bàn bạc với ta."
"Vâng, thê tử." Ma Thiên Bình ngoan ngoãn gật đầu.

"Kêu loạn cái gì đó!?" Thác Bạch Dương rút kiếm, đằng đằng sát khí, "Ta chém ngươi!"
Ma Thiên Bình bật người dậy, né đi đường kiếm của Thác Bạch Dương, nuốt nước miếng, "Ta nói loạn chỗ nào chứ?"
Ngươi không nghĩ thử xem có phó tướng nào đi nói với tướng quân 'sau này có chuyện gì phải bàn bạc với ta' sao? Còn với giọng điệu chắc nịch thế kia.

Ma Thiên Bình bĩu môi không phục, khẩu thị tâm phi!
"Nào, đi ngủ thôi." Ma Thiên Bình kéo tay Thác Bạch Dương xuống khỏi đỉnh lều.

Một đường đi thẳng tới cái giường ngủ bằng gỗ một người nằm.

Hai đại nam nhân, người lớn hơi một mét tám chen chúc trong cái giường chật hẹp.

Thác Bạch Dương vừa đặt lưng xuống đã thấy có gì đó sai sai, quay sang cạnh thụi Ma Thiên Bình một cái "Ta về lều của ta ngủ! Hai nam nhân, chen chúc trong một cái giường chưa đủ chật chội chắc?"
Ma Thiên Bình làm sao có thể cho hắn chạy, khóa trụ cổ tay hắn "Không phải ngươi nói ngủ không được sao? Thế thì qua đây ngủ với ta, ngươi còn xa lạ gì ta nữa chứ?
Cánh tay đẩy Ma Thiên Bình đình chỉ động tác, không cam lòng liếc mắt nhìn hắn.

Đôi môi mỏng khẽ nhấp, như muốn phản bác gì đó nhưng cuối cùng cũng không thốt ra, xoay lưng nhắm mắt.

"Ngủ!" Thác Bạch Dương thổi tắt đèn.

Lều tức khắc chìm vào bóng tối, vươn bàn tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón tay của mình.

Thác Bạch Dương thật sự kéo chăn nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.

Ma Thiên Bình nằm thẳng, quay mặt về phía hắn, dù trong đêm tối chẳng thấy gì, vẫn có thể mường tượng ra dáng vẻ say giấc của người nọ, bên mũi lượn lờ một cỗ hương thơm nhàn nhạt, thanh mát khiến hắn càng không thể chợp mắt.

Ma Thiên Bình đặc biệt thanh tĩnh, thăm dò vươn tay ra, khi xúc cảm truyền tới từ đầu ngón tay trở nên mềm mại, hắn lại thử nhẹ nhàng vuốt dọc xuống, sau đó xác định được bản thân đang chạm vào má đối phương.

Ma Thiên Bình liếm môi, ác ý tiếp tục dời tay xuống dưới, đụng vào phần cổ mẫn cảm của Thác Bạch Dương, ngón tay ám muội niết lên nó, khiến nó nổi lên một tầng hồng nhạt trong đêm đen, dù không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ dần nóng lên.

Ma Thiên Bình lại tiếp tục cho tay mình du tẩu, không an phận nới rộng cổ áo, chạm vào xương quai xanh tinh tế.

Hầu kết cử động lên xuống, ực một tiếng thật nhỏ vang lên trong không gian.

Hắn còn đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình, bàn tay hư hỏng muốn xuống càng sâu, nhưng chợt bị thứ ấm áp nào đó bao phủ, bỗng nhiên xiết chặt, đến mức xương tay hắn sắp nát vụn.

"..." Ma Thiên Bình kì diệu thấy được đôi mắt Thác Bạch Dương sắc bén như chưa đao kiếm lạnh lẽo lóe lên liếc về phía hắn.

Đồng thời nghe được âm thanh cảnh cáo từ người nọ, đặc biệt nghiến răng nghiến lợi "Còn tiếp tục càn quấy, ta chém ngươi!"
Ma Thiên Bình đổ mồ hôi hột, nghe lời rút tay về.

Im như thóc nhắm mắt.

Có ai làm tướng quân khổ như hắn a!?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui