Đừng đối xử với ta như vậy….
Giữ chặt Trọc Âm, giống như người sắp chết đuối giữ lấy khúc cây trôi duy nhất.
Nhưng khúc cây trôi này đang chậm rãi chìm xuống… Cố Thính Ngữ dường như sắp bị chìm trong vô lý cùng tuyệt vọng dày đặc.
Đừng đối xử với ta như vậy…
Trọc ÂM gắt gao nhìn Cố Thính Ngữ, y đang chờ đợi, y và Cố Thính Ngữ trong lúc này, cần có một người chịu thỏa hiệp trước.
“Nói cho ta biết, ngươi có yêu ta hay không?” Trọc Âm chất vấn
Đây là một cuộc đối đầu trong câm lặng. Trong thế giới của Cố Thính Ngữ, mặc dù là yêu một người, hắn cũng rất khó khắn để nói ra miệng. Trong quá khứ, hắn cùng Bạch Chi Ngao, Tu Nhĩ, Thanh Tước, Lương Nguyệt, Thiên Luật… Trải qua tất cả mọi chuyện, hắn cũng chưa từng cùng ai trong số họ nói ra lời “yêu”
Với hắn mà nói, yêu là một loại hứa hẹn. Cố Thính Ngữ chưa bao giờ cho phép bản thân bội ước, lúc nói ra miệng, lời yêu chính là nỗ lực trả giá cả một đời.
Hắn không muốn nói, cũng không dám nói.
Cố Thính Ngữ trốn ở phía sau Trọc Âm… Cái nam nhân băng lãnh này liên tục chà đạp mình, không ngừng thương tổn bản thân mình, cũng từng đem bản thân mình ném vào trong một đàn rắn đói khát… Nhưng, không biết vì sao, Cố Thính Ngữ cư nhiên lại có hy vọng xa vời y đừng đem bản thân mình vứt bỏ cho kẻ khác…
Một hy vọng xa xôi vô vọng.
“Cút.” Trọc Âm nắm lấy cánh tay Cố Thính Ngữ, bỗng nhiên ném hắn lên giường
Bên giường, nam nhân có đôi mắt lam lặng lẽ thở dài, y cúi người xuống, không có ý gì đưa tay chạm lên lưng của Cố Thính Ngữ, vỗ vỗ dường như muốn trấn an nhân loại cả người đang run rẩy kia.
Cố Thính Ngữ mệt mỏi nhắm mắt, cái trán vừa vặn chạm vào trước ngực nam nhân mắt lam
Không biết rằng, cử động rất nhỏ như vậy lại hoàn toàn ở trong con mắt Trọc Âm Nam nhân mắt đỏ đứng một bên vừa định ngăn cản, nhưng mà, đã quá muộn…
Ai cũng không ngăn cản nổi lòng đố kị ngập trời của Trọc Âm.
Một đạo đao phong sắc bén trực tiếp xuyên thấu qua trái tim của nam nhân mắt lam, bị lực đạo kia tác động, nam nhân mắt lam bị văng gần trăm mét
“KHông!!”Nam nhân mắt đỏ gào lên, liều lình lao tới ôm lấy nam nhân lung lay sắp ngã kia, hai mắt huyết hồng nhìn thẳng Trọc Âm “Vì sao?!” (Thật khổ cho hai vị này, gặp thằng chủ tính khí thất thường, giận cá chém thớt)
“Ngươi tưởng rằng ta không biết chuyện tình của hai ngươi sao?” (ý anh nói hai con rắn này cũng là BL) Nắm tay Trọc Âm kéo Cố Thính Ngữ lại giường “Trước khi ta quyết định giết cả ngươi, cút đi.”
Trọc Âm rõ ràng cảm giác được Cố Thính Ngữ đang run rẩy, biết là hắn sợ, y chuyển thân, cưỡi trên người Cố Thính Ngữ
“Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, nói, có yêu ta hay không?” Nắm chắc hai tay Cố Thính Ngữ, vững vàng khóa chặt đường nhìn của hắn
“….” Nhưng mà đáp lại lời của y, chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt của Cố Thính Ngữ
“Nếu như ngươi không trả lời, ta sẽ giết ngươi, ta sẽ ném ngươi vào đàn xà, cho ngươi trở thành kỹ nữ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể thao ngươi. ”
“ta biết…”
Ngươi đương nhiên sẽ làm như vậy… Sắc mặt Cố Thính Ngữ tái nhợt “… ta bất quá chỉ là một con rối… Ngươi đương nhiên có thể tùy ý đùa giỡn ta…”
Trọc Âm gắt gao siết chặt tay, khiến cổ tay Cố Thính Ngữ hiện lên vết thâm tím
“Thế nhưng… Thế nhưng…” Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại ”Chính Là bởi vì biết… Ta, mới khó có thể tiếp thu như vậy.”
… Sau cùng của sau cùng, đừng ném ta cho kẻ khác
Nói xong những… này, Cố Thính Ngữ cắn môi, thẳng tới lúc môi bị cắn phá, tiên huyết theo khóe miệng rơi xuống
Đau nhức kỳ quái trong ***g ngực làm hắn không thể nói tiếp, mà hắn cũng…
KHông bao giờ… Muốn nói nữa
Nhìn Cố Thính Ngữ thống khổ nhắm hai mắt lại, Trọc Âm bỗng nhiên thấy thật áp lực. Phải thừa nhận, y thích nhìn thấy Cố Thính Ngữ phản kháng, thậm chí kỳ vọng Cố Thính Ngữ hung hăng cắn y, chỉ là lúc này,… Y chỉ cầu mong lời thổ lộ của nhân loại, cùng với Ám chỉ thuật của y không có quan hệ gì
“Ta muốn ngươi [thực sự ] yêu ta.” Trọc Âm hung hăng cắn môi của Cố Thính Ngữ, hạ rèm xuống, phía sau tấm rèm mỏng manh vang lên những tiếng rên rỉ không gián đoạn
———————-
Sáng sớm.
Trọc Âm thân trên xích lõa ngồi trên chiếc giường cực đại, nhãn thần biếng nhác mà thỏa mãn. Ở bên người y, Cố Thính Ngữ hai đùi mở rộng duy trì tư thế bị tiến nhập, trước khi bước vào giấc ngủ, hắn đã vô lực thu lại hai chân đã chết lặng của mình.
Lúc này hắn đang dựa sát vào Trọc Âm ngủ thật sâu, Trọc Âm châm lên một cây nến, ánh lửa nhỏ bé soi sáng khuôn mặt uể oải của Cố Thính Ngữ. Đêm qua cực kỳ điên cuồng... Trọc Âm ở trên mỗi tấc da thịt của Cố Thính Ngữ đều cố sức hôn lên, như hận không thể đem hắn nhập vào từng khớp xương trong người mình.
Trọc Âm tiến sát lại gần Cố Thính Ngữ, hiện tại bên trong nhân loại này đang chứa dịch thể của bản thân… Mùi vị *** ngập trong phòng, Trọc Âm nhẹ nhàng kéo chăn đơn che lên eo Cố Thính Ngữ
Y vươn tay muốn vuốt gương mặt say ngủ của Cố Thính Ngữ, nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt ấm áp thì, y lại vô ý thức thu tay về.
Y cố gắng mỉm cười, nhưng y cũng không thể thấy được tình tự mà bản thân không thể nói trong đáy mắt mình chính là bi thương
Trọc Âm xuống giường, cả người xích lõa bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên, một thanh âm thoáng qua chấn động Trọc Âm trước giờ vẫn luôn bình tĩnh
[Ta vì sao lại muốn nghe thấy hắn nói yêu ta…]
Chứng minh Ám ảnh hủ tâm đã phát huy tác dụng…?
Chứng minh bản thân đã thắng trò chơi này…?
Hay có lẽ…. Đây đã không còn là một trò chơi nữa…
TRọc Âm chán ghét việc thao túng linh hồn người khác, song song với việc thưởng thức kẻ khác rơi vào dục vọng, y cũng mơ hồ chờ đợi một người có thể phá vỡ mọi gông xiềng mà y đã thiết lập…
Y bện một cái võng sa đọa thật lớn để bẫy người rơi xuống, nhưng hiện tại điều y sợ nhất không phải là chuyện con mồi giãy dụa, mà là bản thân y cũng bị chính cái võng này vây khốn.
Lúc Cố Thính Ngữ tỉnh lại lần nữa thì thấy Trọc Âm, đang cưỡi trên một nam nhân khác mãnh liệt ra vào… TRong đại sảnh *** mỹ không sạch sẽ, không ai chú ý tới Cố Thính Ngữ đang ngốc lăng đứng cạnh cửa
Dư quang của Trọc Âm lặng lẽ dừng lại trên Người Cố Thính Ngữ, y biết hắn nhất định sẽ tới, trong đầu thậm chí đã vẽ lên hình ảnh khi hắn từ trên chiếc giường vắng vẻ tỉnh lại, bộ dáng gian nan đứng lên tìm kiếm bản thân y… Thế nhưng hiện tại, Trọc Âm từ lúc Cố Thính Ngữ bắt đầu đẩy cửa ra, y chỉ ra sức tăng nhanh hơn động tác chen vào thân kẻ ở dưới mà thôi…
Cánh cửa, lặng lẽ đóng lại.
Trọc Âm ngừng lại, y biết Cố Thính Ngữ đã bỏ đi.
Trò chơi này…
Ai nghiêm túc, mới có thể mất đi tất cả
Y không muốn bị một nhân loại tác động tới suy nghĩ, cái loại cảm giác không thể khống chế được bản thân này, kỳ thức rất đáng sợ.
Tới đêm, Cố Thính Ngữ lẳng lặng tựa ở đầu giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngoài cửa phòng, Trọc Âm đi tới đi lui tại hành lang đến hang trăm lần. Y rút cục không chịu nổi cái cảm giác khi ra vào một cái thân thể lạnh lẽo, y khao khát mãnh liệt hơi ấm của Cố Thính NGữ
Thế nhưng…
Hô hấp của Trọc Âm rối loạn
“Gặp quỷ!” Y một cước đá văng cửa đá, đem Cố Thính Ngữ chưa kịp phản ứng hung hăng áp xuống giường, kế tiếp là mưa rền gió giữ tựa như cướp đoạt
“Hanh… Ân” Cố Thính Ngữ hầu như vô pháp hô hấp, lưỡi của Trọc Âm níu lấy miệng hắn tàn sát bừa bãi, thật dài, mềm mại, quấy đảo đầu lưỡi cùng yết hầu của hắn, mùi vị của Trọc Âm tràn ngập mọi chỗ trong khoang miệng.
Trong bóng tối đây đó chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nặng của bọn họ, Trọc Âm rất quên thuộc với thân thể của Cố Thính Ngữ, y đem trận trận nhiệt dịch của mình gieo vào bên trong cơ thể Cố Thính Ngữ, rất nhanh, Cố Thính Ngữ dưới kỹ xảo cao siêu của y dần dần nối lên dục vọng
“Quấn chặt lấy thắt lưng ta.” Trọc Âm đem hai chân Cố Thiín Ngữ áp sát hai bên hông, y nắm chặt hai cánh mông ra sức bài khai địa phương mềm mại kia
[ Nếu có một ngày ta chết đi… Như vậy ta nhất định là chết trong tay hắn ] (ý ảnh là tinh tẫn nhân vong đó) Tiến nhập trong nháy mắt, Trọc Âm cắn nhũ thủ đang run rẩy của Cố Thính Ngữ, âm thầm suy nghĩ.
“A!!!” Bị động thừa nhận, không chỉ có cự vật cực lớn này… Thân là nam nhân nhưng lại phải hầu hạ ở dưới thân kẻ khác, cái loại khuất nhục cùng hổ thẹn này không một khắc nào ngừng dằn vặt Cố Thính Ngữ…. Nhưng mà…
Chỉ có hiện tại, chỉ có ở sát cái thế giới điên cuồng này, chỉ có cái nơi hắc ám mà Thần cũng không thể nhìn thấy này… Cố Thính Ngữ mới có thể phóng túng bản thân, hắn hình như có chút hiểu ra về khoái cảm của dục vọng…
Có thể đối mặt với mặt tốt của bản thân, nhưng hắn cũng học được ở đây cách dung nạp dục vọng.
Thần mong muốn chúng sinh biến thành hình dạng gì, không có nghĩa đó cũng là điều mà bọn họ chân chính muốn.
“A….A a….A…” Ván giường rung động, sau tấm màn rõ ràng là một hồi chiến tranh giữa chinh phục cùng chinh phục
“Yêu… Ta không…” Trọc Âm ghé sát vào vành tai Cố Thính Ngữ, dẫn dụ từng bước nói
Lông mi dày của Cố Thính Ngữ khẽ rung, trong mắt lộ ra bóng ma thật sâu. Hắn thực sự rất mệt mỏi… Bất luận là thân thể hay nội tâm
“Ngô… Ân…” Cố Thính Ngữ nhỏ giọng hừ nhẹ, nghe không rõ đến tột cùng có đáp lại hay không.
Cho dù đáp án có được, bất quá chỉ là tiếng rên rỉ của nhân loại lúc cao trào, Trọc Âm vẫn nở nụ cười.
Vứt bỏ Ám chỉ thuật… Vứt bỏ đối đãi tàn khốc của bản thân… Vứt bỏ mọi lẽ thường, cho dù chỉ có một chút tình yêu say đắm, cũng có thể thoáng trấn an nội tâm đầy bất an của Trọc Âm
… Bắn tinh trong nháy mắt, Trọc Âm ghé sát vào trên người Cố Thính Ngữ, cảm thụ được dòng nhiệt dịch của bản thân từng chút từng chút chiếm giữ vào trong cơ thể của Cố Thính Ngữ, bọn họ dường như đã hòa vào một thể.
Ngay tại khoảng khắc Trọc Âm yếu ớt nhất này, một đạo hồng quang phá tan đêm tối, nam nhân mắt đỏ lúc trước mang theo sát ý gào thét tiến đến!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...