Một tay của Ân Tứ chụp lên vai Diễm Tửu: “Trước phải chữa khỏi cái thân tán xương cốt này cho ngươi đã.”
Diễm Tửu tựa như đã quen quá rồi, cũng không phản ứng quá nhiều.
Không quá bao lâu, Diễm Tửu nói: “Đi thôi.”
Thế là hắn đưa tay qua viên đá sau đầu chuyển một vòng. Hắn bỗng nhiên từ mặt nước đứng lên. Không quá bao lâu, ta thấy dưới chân hắn có phiến đá — hắn đúng là ngồi trên xe lăn tắm rửa, hơn nữa phía dưới còn quần áo. Nhưng mà, phác họa rất rõ dáng người.
Ta nhìn mệnh căn của hắn, cũng không khác gì lắm so với nam nhân bình thường, chân cũng thẳng tắp thon dài, tỉ lệ dáng người vô cùng cân xứng.
Các thị nữ lấy ra trường bào đỏ tươi, cẩn thẩn khoác lên cho hắn.
Nữ tử thay hắn thắt vạt áo sắc mặt ửng hồng, tầm mắt như có như không mà hướng xuống hạ thân hắn.
Khó trách trên giang hồ truyền nhau nam nhân mà nữ nhân muốn đều xấu hoặc già, hoặc là cường tráng tới khó coi. Lớn lên với khuôn mặt xấu xí, vậy ưu tiên chú ý của nữ nhân, tự nhiên sẽ là thân thể hắn liệu có năng lực khiến các nàng dục tiên dục tứ (cực khoái) hay không.
Diễm Tửu nhìn phía xa xa, không có biểu tình gì, nhưng mà nam căn chậm rãi ngẩng lên.
Sắc mặt nữ tử kia càng đỏ, thân thể đã bất giác mềm xuống.
(Aki: Edit đoạn này quá ư hại não mà cười dê)
Ta nhìn nhìn Ân Tứ, Ân Tứ mang biểu tình “Ngươi còn ở đây làm gì”, hất hất cằm dương dương tự đắc về phía rừng đào.
“Diễm Sửu Diễm Sửu, quả nhiên danh bất hư truyền, vừa đẹp vừa xấu.” Đang hoàng hôn, ta nằm trên giường Hoa Di Kiếm, đem đệm chăn chỉnh tế như khối sắt của huynh ấy xáo tung lên. “Các người tưởng tượng nổi không, trong Thiên Hồ cung nhiều mỹ nữ như vậy, mỗi người đều là bạn giường của hắn.”
“Dù sao, tiểu Hoàng điểu ngươi ghen tị cái gì?” Khuyết Hữu Nhãn ngồi một bên lau vũ khí, không hiểu tại sao mà bay ra câu thế.
“Ta không có hứng thú với nữ nhân.”
“Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.”
“Cảm giác ta muốn làm với nữ nhân, giống như ngươi muốn làm với nam nhân vậy.”
“Lâm Vũ Hoàng, ngươi thật mẹ nó ghê tởm.” Khuyết Hữu Nhãn nhăn cả mặt mày, suy nghĩ một lúc, lại càng nhăn thêm. “Ta bây giờ giống như ăn phải giòi vậy.”
“Ghê tởm tới vậy sao.”
“Ghê tởm.” Hắn dừng lại một chút, giữa lông mi giãn ra. “Kỳ thật nếu là Trọng Liên như thế, cũng không quá ghê tởm.”
Ta tùy tay ném gối của Hoa Di Kiếm ra ngoài: “Cấm loạn nghĩ muốn lão bà nhà ta! Không thì Lâm thiếu gia sẽ cho ngươi biết nồi là làm bằng sắt!”
“Chậc chậc, nghĩ cũng không được? Cũng đâu có làm.”
“Nghĩ cũng không được!”
Nam nhân không muốn để nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện, cũng không phải không có lý do. Tư tưởng của nam nhân vĩnh viễn xấu xa hơn so với dự đoán của nữ nhân. Một nữ nhân sau khi nhìn thấy cơ ngực của nam nhân, có lẽ sẽ đỏ mặt tim đập, thậm chí còn khiển trách bản thân mình thật háo sắc. Nhưng nam nhân cho dù nhìn thấy một mỹ nữ ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, cũng sẽ không biết đang nghĩ những thứ vô liêm sỉ gì có thể hù chết nữ nhân.
Ta đột nhiên nhớ tới Trọng Liên.
Người như hắn tình tình ôn nhu, nhưng làm việc vô cùng nghiêm túc. Ngay cả khi làm chuyện đó cũng vô cùng nghiêm túc. Nếu ta may mắn thượng hắn, mắt nửa híp vào, đôi khi thậm chí sẽ hơi hơi liếm môi trên, bộ dáng vô cùng khát khao, quyến rũ đến nỗi xương ta cũng mềm. Còn nếu là hắn thượng ta, thì sẽ có tình huống gì?
Vô luận ta nói gì, hắn một câu cũng không nói, hết sức chuyên chú mà dồn *** lực vào cương vị ở trên, hai tay khống chế thắt lưng của ta, chỉ sợ đi vào không đủ sâu. Đến khi xong việc hắn mới có thể ngã trên người ta, khẽ thở, điều hòa tình.
Trọng Liên lúc ở trên người khác tuyệt đối sẽ không phát huy đặc thù lưỡng tính của hắn, còn nam nhân hơn nam nhân bình thường. Cho nên, khi hắn nghĩ gì đó cũng vô cùng xấu xa.
Nhưng mà tưởng tượng đến khi hắn muốn làm với Bộ Sơ cũng nảy sinh ý xấu xa, ta lại càng thấy không thể chịu được.
“Hoa đại ca, trong thời gian này huynh có phát hiện mới không?”
“Không có.”
“Đúng rồi Hoa đại ca, lúc trước không phải huynh nói tro cốt Lâm Hiên Phượng ở Phượng Hoàng trúc lâm sao?”
“Lúc trước trong thân có người đưa tro cốt của y cho ta, bảo ta rải vào rừng Phượng Hoàng.”
“Người nào?”
“Một lão nhân, ta không biết.”
“Có phải chỗ này dán cao da chó không?” Ta chỉ chỉ má phải.
“Đúng, vóc dáng còn thấp lùn.”
Vậy thì đúng là Đản lão đệ. Nói như vậy, Đản lão đệ cùng Lâm Hiên Phượng hai người này sớm đã lập kế. Nói như vậy, di thư phía sau cũng là y để ra.
Giọng hát của y ách như vậy, hẳn là do ho khan. Nhìn y bệnh cũng không nhẹ, ho lao cũng không phải giả. Nhưng mục đích của di thư kia hẳn là muốn tách ta và Trọng Liên ra.
Y đã làm như vậy, vì sao không dùng gương mặt thật gặp ta?
Khuyết Hữu Nhãn ném vũ khí lên bàn: “Được rồi, đi thôi.”
Ta nhảy đến bên cửa sổ.
Hoa Di Kiếm chọn phòng thật tốt. Nhìn từ nơi này, có thể nhìn thấy hơn phân nửa Thiên Sơn, còn có bậc thang dài vô hạn kia. Trên bậc thang trắng như tuyết đầy người, sánh vai trùng điệp thành bè thành hội đi lên trên.
Thiên Sơn, Thiên Sơn. Gió mạnh ngàn dặm, ánh chiều nghiêng xuống, Yên Ảnh thành giữa biển mây mênh mông, Thiên Hồ cung trong rượu say khói vãn, giống như tiên điện nơi thiên giới, ngọc lâu chuyển động không trung.
Ba người chúng ta đi ra ngoài, chen chúc đi lên.
Người khắp nhất cung tam quan ngũ môn nhị thập bát lâu đều tụ hội ở Yên Ảnh thành, đường cái vắng lặng trở nên rộn ràng nhốn nháo.
Nghe đâu lần này Diễm Tửu công bố《 Kính độ tâm pháp 》, chuyên dùng phá giải《 Linh Không kiếm pháp 》của Linh Kiếm sơn trang.
Tất cả người của tam quan đều có thể tiến vào, chúng ta cùng nhau đi vào Thiên Hồ cung.
Rèm xanh trùng điệp, ánh mặt trời ấm áp. Cốc lưu ly sáng rực, trăng chiếu thanh bàn long.
bàn long: là kiểu điêu khắc hình rồng cuộn tròn.
Say trong hương trời, cuối cung điện, thân ảnh sau bình phong khổng tước thanh tao lịch sự ung dung.
Ta nói:
“Người này nếu không phải đến hiếm thấy, thật đúng rất xứng Thiên Hồ cung này.”
Không ai trả lời ta.
Ta quay đầu lại nhìn, Hoa Di Kiếm đứng phía sau ta.
“Khuyết Hữu Nhãn đâu?”
“Vừa có người gọi hắn có việc, hắn nói một lát sẽ quay về.”
Ta gật gật đầu.
Trên bình phong là một khổng tước sáu đuôi, lông chim đều từ lông vũ thật mà khảm thành. Mắt màu phỉ thúy, chân khắc hổ phách, trên móng là vàng, trong suốt rực rỡ. Diễm Tửu chậm rãi ngồi xuống, khẽ lay quạt trắng:
“Ba vị quan chủ thỉnh lên phía trước.”
Bạch Linh và Quỷ Mẫu đi tới, cũng không thấy Hồng Thường.
“Hồng Thường đâu.”
Quỷ Mẫu nói: “Nàng ta đang có chút việc, khoảng một lát nữa sẽ trở về.”
Ta vội quay đầu lại: “Người gọi Khuyết Hữu Nhãn đi là Hồng Thường?”
“Trên người nàng có lục vĩ hỏa hồ, hẳn là vậy.”
Nhất thời da đầu ta run lên, Khuyết Hữu Nhãn đại gia không muốn sống rồi, vậy mà chạy trốn với Bàn Tư Tư.
“Bọn họ đi nơi nào?”
“Hình như ngay thành tây.”
“Đệ đi lát rồi về.” Ta xoay người bước đi.
“Vũ Hoàng.”
“Một lát nhất định sẽ về.”
Diểm Tữu nói: “Quỷ Mẫu, bà lên trước đi.”
Quỷ Mẫu nói: “Phiền cung chủ về sau gọi tên ta.”
Ta dùng tốc độ nhanh nhất lao ra cửa, lại nghe trong đại điện giọng Diễm Tửu mang theo tiếng cười, chậm rãi nói:
“Thất lễ, Hách Liên phu nhân.”
Đợi đến khi ta bắt đầu nhớ lại họ của Quỷ Mẫu, người đã tới cuối đường tây.
Trước cửa hàng bán châu báu có một nhà đóng cửa, Bàn Tư Tư và Khuyết Hữu Nhãn đang đứng sóng đôi cách đó mấy thước.
Bàn Tư Tư vẫn mặc y phục rất đẹp, trong áo, bộ ngực sữa trắng như tuyết —- xa biết không phải tuyết, chỉ có ám hương tới.
“Năm nay Trọng Liên thành thân với Bộ Sơ, hai người đó chỉ làm mỗi giá y cũng mua mười vạn lượng.” Giọng nàng khi nói chuyện nhỏ nhẹ vô cùng, nhưng tay cầm kiếm thì lại hiện gân xanh.
“Đại gia biết. Không biết Hồng Thường muội muội tìm ta có chuyện gì?”
“Hắn thích Bộ Sơ, tất nhiên bởi vì Bộ Sơ không phải kỹ nữ.” Tay Bàn Tư Tư hơi run rẩy. “Lúc trước nếu ta không phải bị người làm ra chuyện như vậy, ta cũng sẽ không làm kỹ nữ. Lại càng không để người khác cảm thấy, ta làm kỹ nữ còn lập đền thờ, tự xưng thanh cao.”
“Sao có thể? Trong mắt nam nhân, nữ nhân có mị lực nhất, một là kỹ nữ giống thiên kim, hai là thiên kim giống kỹ nữ. Huống hồ Hồng Thường muội muội bây giờ không bán thân, còn sợ người khác nói ra nói vào?”
Bình thường không nhìn ra đấy, vị đại thúc này còn biết cố gắng làm nữ nhân vui.
Tâm tư của ta luôn ở Thiên Hồ cung.
Quỷ Mẫu họ Hách Liên?
Liệu có phải hay không…
“Là một nữ nhân, cả đời chỉ theo đuổi điều đơn giản là được nam nhân yêu thương âu yếm. Nhưng mà, Trọng Liên muốn thành thân.” Bàn Tư Tư càng nói càng tức giận, tay càng ngày càng run kịch liệt. “Hắn thành thân với nữ nhân xấu xa nhất trên đời, ngươi biết không?”
“Xấu xa? Nàng nói Bộ Sơ? Một mỹ nữ như vậy, gả cho Trọng Liên cũng tiếc.”
Khuyết Hữu Nhãn tên ngu ngốc kia, dám ở trước một nữ nhân nói tình địch của nàng là mỹ nữ. Hơn nữa, mặt của Bàn Tư Tư cũng bị Bộ Sơ hủy đi.
Nhìn Bàn Tư Tư phản ứng ngày càng kịch liệt, Khuyết Hữu Nhãn bỗng nhiên lộ ra thần sắc chần chừ: “Chẳng lẽ nàng là —“
Lời còn chưa dứt, Bàn Tư Tư đã lao lên phía trước.
Ta vội vàng đuổi qua, đẩy Khuyết Hữu Nhãn thật mạnh.
Hách Liên phu nhân?
Quỷ Mẫu đã từng nói với ta, Trọng Liên giết con mình.
Người trên giang hồ biết tới Liên Dực, đều dễ dàng nhầm lẫn giữa 《 Liên Thần Cửu Thức 》 cùng 《 Phù Dung tâm kinh 》, cho nên, lời đồn Trọng Liên giết ta đã sớm có. Cộng thêm gần như toàn bộ người giang hồ đều cho rằng ta đã chết… Người họ Hách Liên vốn đã ít rồi.
Ta nghĩ Bàn Tư Tư sẽ đuổi giết Khuyết Hữu Nhãn, liền vội vàng lao qua đỡ hắn.
Nhưng Bàn Tư Tư đã chế trụ cổ ta. Ta mới vừa quay đầu nghĩ muốn phản kháng, nàng đã lấy tay giữ kiếm, đầy tay là máu, đâm mũi kiếm về phía mắt phải của ta.
Ta dùng sức lui lại, nhưng vô ích.
Kiếm đã đi vào trong mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...