Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Nỗ Nỗ vẫn tiếp tục nắm tay Lăng Thiên, cầu xin nhìn Lâm Nhược Sơ, trong ánh mắt đầy nước mắt.
“Mẹ, đừng trách cha được không? Cha làm vậy cũng là vì muốn tốt cho mẹ thôi.”
Lâm Nhược Sơ cảm thấy rất có lỗi với con gái, dù sao con bé cũng vừa mới tỉnh lại từ bệnh viện.
Vẻ mặt cô oán trách nhìn Lăng Thiên: “Nếu không phải anh nhờ bạn bè tìm người cứu Nỗ Nỗ, tôi sẽ không tha thứ cho chuyện xảy ra ngày hôm nay, càng không thể mang anh về nhà nhưng anh phải nhớ kỹ, về sau không nên gây rắc rối cho tôi!”
“Được!” Lăng Thiên nhanh chóng đồng ý.
Chỉ cần có thể ở bên Lâm Nhược Sơ, chuyện gì anh cũng đồng ý.
Một lúc sau, hai người trở về nhà, mẹ của Lâm Nhược Sơ là Hứa Tuệ và cha Lâm Sơn đang nấu ăn trong bếp.
Kể từ khi Lâm Nhược Sơ biến mất ở hôn lễ, Hứa Tuệ và Lâm Sơn vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm Lâm Nhược Sơ. Việc Thống đốc Lý đến thăm nhà họ, vì không nhận được cuộc gọi từ gia tộc nên bọn họ cũng không biết.
Trên thực tế, nếu Thống đốc Lý không yêu cầu gặp Lăng Thiên thì ông cụ Lâm cũng sẽ không cho bất cứ ai gọi điện thoại. Đã lâu rồi, ông cụ Lâm không còn coi Lâm Nhược Sơ là thành viên trong gia tộc nữa.
Vừa nhìn thấy Lăng Thiên đi vào nhà, Hứa Tuệ lại bắt đầu sỉ nhục: “Ai cho anh quay lại nhà tôi? Cút khỏi đây ngay!”
Lâm Nhược Sơ vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mẹ, đừng mắng anh ta, con kêu anh ta quay lại đấy!”
“Con kêu cậu ta quay lại à?” Hứa Tuệ lập tức không vui: “Con gái, con quên mất việc cậu ta ức hiếp con và âm mưu hãm hại Nỗ Nỗ sao?”
“Mẹ, mọi chuyện trước đây tất cả đều là hiểu lầm. Nếu không có anh ấy thì Nỗ Nỗ đã không tỉnh lại! Chính anh ấy đã nhờ bạn bè mời các bác sĩ nổi tiếng từ Giang Đô đến để cứu Nỗ Nỗ tỉnh lại.” Mặc dù Lâm Nhược Sơ cảm thấy Lăng Thiên rất mạnh miệng ở trước mặt mình nhưng việc con gái được cứu sống quả thực là sự thật.
“Con gái, mặc dù mấy ngày nay mẹ không đến bệnh viện chăm sóc Nỗ Nỗ nhưng con không thể lừa dối mẹ. Con nói rằng cậu ta nhờ bạn bè mời bác sĩ nổi tiếng ở Giang Đô đến chữa trị cho Nỗ Nỗ sao? Con coi mẹ là kẻ ngốc à? Thân phận của cậu ta hèn mọn, lại còn phạm tội cưỡng gian. con nói xem cậu ta có thể quan biết bác sĩ nổi tiếng nào ở Giang Đô? Hiện tại bác sĩ nổi tiếng đều rẻ mạt như vậy sao? Còn nữa nếu cậu ta quen biết người có thân phận, địa vị như thế thì sắp xếp công tác ở đâu mà chẳng được? Còn phải sống hèn nhát như vậy sao?”
Hứa Tuệ liếc nhìn Lâm Nhược Sơ rồi nói: “Con gái, con đang lấy cớ này để đào hôn sao? Con không muốn cưới Triệu thiếu gia sao? Để mẹ nói cho con biết, mặc dù bây giờ nhà họ Triệu đã bị người ta hủy hoại, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Con gả qua đó chỉ cần phải hưởng phúc, sẽ không có hại. Chỉ cần chúng ta đi tìm nhà họ Triệu để hoàn thành nốt hôn lễ còn dang dở là được!”
Trên đường trở về nhà, Hứa Tuệ cũng biết được chuyện nhà họ Triệu bị phá.
Bà ấy cũng không biết ai đã lục soát nhà họ Triệu, nếu biết, có lẽ bà ấy sẽ không nói như vậy.
“Mẹ, từ nay về sau đừng nhắc đến Triệu Thủ Minh trước mặt con nữa. Cho dù tất cả đàn ông trên thế giới đều chết, con cũng sẽ không cưới anh ta!” Lâm Nhược Sơ tức giận nói.
“Con gái, con đang nói cái gì vậy? Mẹ nói cho con biết, mấy ngày nữa, sau khi nhà họ Triệu khôi phục thực lực, mẹ sẽ đến nhà họ Triệu nói chuyện này. Đến lúc đó con đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Bà ấy cảm thấy cho dù nhà họ Triệu có trải qua lần tàn phá này thì thế lực của họ vẫn sẽ hùng mạnh hơn nhà họ Lâm.
Lăng Thiên cười nói: “Mẹ thử đến nhà họ Triệu xem thằng khốn Triệu Thủ Minh đó còn dám cưới Nhược Sơ hay không.”
“Đây là nhà của tôi, tên súc sinh như cậu làm gì có quyền lên tiếng?” Hứa Tuệ lập tức trừng mắt mắng: “Cậu ra khỏi đây, cút đi ngay!”
Vừa nói, bà ấy vừa đẩy Lăng Thiên ra ngoài.
“Bà ngoại, đừng đuổi cha đi. Con thật sự được bạn của cha cứu sống đấy. Mẹ không hề lừa dối bà, cha là người tốt!” Nỗ Nỗ chạy tới nắm lấy cánh tay của Hứa Tuệ.
“Đi đi, trẻ con thì biết cái gì!” Hứa Tuệ đẩy Nỗ Nỗ ra.
“Oa…”
Nỗ Nỗ khóc ngay lập tức.
Lăng Thiên nhanh chóng bế cô bé vào phòng chứa đồ.
Anh không sợ Hứa Tuệ, vì bà ấy là mẹ vợ anh, anh không muốn vợ mình ở giữa gặp khó xử.
“Cậu đứng lại cho tôi, tôi đồng ý cho cậu ở nhà tôi à?” Hứa Tuệ tức giận bước tới kéo quần áo Lăng Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...