Thập Điện Chiến Tôn

“Tướng quân, tiếng tăm ngài lẫy lừng như thế, vạn người kính ngưỡng, vì sao còn muốn đến một nơi nhỏ bé như Thành phố Vân này để ở rể cho người ta chứ?”

“Năm năm trước tôi nợ tình cảm của một người phụ nữ, hôm nay tôi dùng quãng đời còn lại của mình để bồi thường!”

Một người đàn ông khí chất bất phàm, mang theo chút lạnh nhạt đi ra từ sân bay.

Đẳng sau anh là một thanh niên dáng người cao to, uy phong lẫm liệt. Từ đầu đến cuối, thanh niên này đều có vẻ cực kì tôn sùng và kính nể Lăng Thiên.

Hai năm trước, anh đánh một trận diệt mười nước, một mình chém cả trăm tướng địch, đánh một trận đó mà thành danh, anh là đại anh hùng từ xưa đến nay chưa từng có, anh tên là Lăng Thiên.

Năm năm trước, Lăng Thiên cũng chỉ là nhân viên giao cơm hộp, làm đồ ăn nhanh, giao một phần đồ ăn tới tập đoàn Lâm Thị, may mắn gặp được mỹ nữ đệ nhất Thành phố Vân là Lâm Nhược Sơ.

Vì phần đồ ăn mua ngoài đó mà thanh danh trong sạch của cô bị phá hỏng, danh tiếng tuột dốc không phanh, mà Lăng Thiên cũng vì chuyện đó mà bị bỏ tù.

Ngay từ ban đầu, phần đồ ăn ngoài đó đã là một cái bấy, là một âm mưu.

Lúc Lăng Thiên cầm phần đồ ăn bước ra khỏi thang máy đã bị người khác đánh ngất đi, sau đó mang tới phòng làm việc của Lâm Nhược Sơ.

Chỉ trong một đêm, lời đồn mỹ nữ đệ nhất Thành phố Vân Lâm Nhược Sơ và nhân viên giao đồ ăn làm chuyện ấy trong phòng làm việc được truyền miệng khắp toàn bộ Thành phố Vân.

Danh tiếng của Lâm Nhược Sơ trong nháy mắt đã bị bôi đen, tai tiếng vô cùng, còn Lăng Thiên cũng vì chuyện đó mà bị bỏ tù.

Sau hai tháng bị nhốt vào tù, anh lập công chuộc tội, ra biên cảnh giết địch, bắt đầu cuộc đời của một con ngựa chiến trong vòng năm năm.

Năm năm qua, anh đã vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, rất nhiều lần anh dũng giết địch, trở thành chiến thần một thời, chỉ để có thể xứng đôi với Lâm Nhược Sơ trong tương lai, có tư cách bồi thường cho người phụ nữ vì anh mà phải chịu tổn thương kia.

Hôm nay anh quay trở về đây là để kết thúc chuyện năm đói!

“Cương Long, mọi chuyện đã được điều tra xong hết chưa?”


“Báo cáo Tướng quân, đã điều tra xong hết rồi, kết quả giống hệt như những gì người anh em kia điều tra được lúc trước.” Cương Long đứng thẳng người, cung kính trả lời.

“Được!”

“Tướng quân, đây là chứng minh nhân dân mới mà tôi làm cho anh. Hôm nay bọn họ vì Lâm Nhược Sơ... À không, chị dâu, bọn họ vì chị dâu mà mở hội kén rể. Đây là thân phận mới để anh tham gia kén rể.” Lúc Cương Long nhắc tới tên người phụ nữ kia thì nhanh chóng đổi giọng.

Nếu như cô là người phụ nữ của Tướng quân thì cậu ta phải vô cùng tôn kính cô. Kén rể?

Lông mày của Lăng Thiên vô thức nhíu chặt lại, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

Năm năm trước vì anh mà em phải chịu bao nhục nhã, năm năm sau anh nhất định sẽ biến em thành người mà vạn người ngưỡng mộ!

Vừa mới ra khỏi sân bay, bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông cao trên mét tám, dắt một cô gái nhỏ tâm bốn năm tuổi đi tới.

“Buông, buông ra! Tôi muốn đi tìm mẹ tôi!” Cô bé hét lớn, ra sức giấy dụa.

Người đàn ông kia hoảng sợ, vội vàng bịt kín miệng cô bé lại.

Đôi mắt lấp lánh kia, sao lại khiến anh cảm thấy quen thuộc vậy chứ?

Lăng Thiên sững ra.

Chỉ đối diện trong chốc lát, thế mà Lăng Thiên đã không thể dời mắt đi được, đặc biệt là dáng vẻ cô bé rơi lệ khiến anh thấy đau lòng không tả nổi.

Thấy Lăng Thiên nhìn mình, cô bé đột nhiên như cảm ứng được điều gì, cố gắng cạy tay che miệng của tên buôn người kia ra, nhưng mà sức cô bé yếu, cho nên chỉ đành giương ánh mắt tha thiết nhìn Lăng Thiên, đôi mắt ngập nước.

Nước mắt của cô bé rơi lã chã, ánh mắt buồn bã như vậy khiến trái tim Lăng Thiên cũng nặng nề theo, cả người cứng đờ.


Cảm giác này...

“Cương Long!” Lăng Thiên đột nhiên quát to, xung quanh có không ít người qua đường bị dọa giật mình đều đưa mắt nhìn qua.

“Có, Tướng quân!”

Cương Long đứng thẳng người, cao giọng đáp lời.

Trong mắt Lăng Thiên tràn ngập sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi xa kia.

“Ngăn anh ta lại, cứu cô bé kia!”

“Vâng!”

Một giây sau, Cương Long đã như ma như quỷ xuất hiện trước mặt người đàn ông kia.

Tên đó thấy vậy thì bịt chặt miệng bé gái, hung dữ nói: “Tôi khuyên cậu không nên xen vào việc của người khác, nếu không..."

Còn chưa dứt lời, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, tên kia không nhịn được mà hét lên.

“Cương Long tôi muốn xen vào chuyện gì cũng chưa có ai dám ngăn cản!”

Cương Long đón lấy cô bé, lớn tiếng quát dẹp đường: “Cho mày ba giây đồng hồ, cút!”

Tên buôn người sợ hãi, trực giác nói cho gã biết hai người trước mặt gã không thể chọc vào được, cho nên chớp mắt đã vừa chạy vừa ngã trước mặt Cương Long.


Cô bé vừa được tự do đã khóc rồi nhào vào lòng Lăng Thiên: “Cảm ơn chú đã cứu cháu!”

Lăng Thiên dang tay đỡ lấy hai tay của cô bé, giúp cô bé lau nước mắt, một cảm giác gần gũi đột nhiên xuất hiện, cô bé này thật sự rất đẹp, đẹp không tả nổi! Đặc biệt là cặp mắt kia trong veo giống như sương sớm vậy!

Nhưng Lăng Thiên biết, điều khiến anh rung động không phải là vẻ đẹp của cô bé, mà là vì cô bé cho anh một cảm giác gần gũi khó tả. Cụ thể thì anh cũng không biết vì sao, có lẽ là năm năm trước làm một con ngựa chiến khát máu khiến trái tim sắt đá của anh bây giờ cần một chút dịu dàng chăng?

“Nhóc con, đi tìm mẹ của con đi.” Lăng Thiên buông cô bé trong lòng ra.

Cô bé bĩu môi rồi lại bật khóc nức nở.

Cô bé nắm chặt lấy quần áo của Lăng Thiên, dù thế nào cũng không chịu buông tay ra.

“Chú, chú đừng đi được không?”

Trong mắt cô bé còn rưng rưng nước mắt, khiến Lăng Thiên vừa yêu vừa thương.

Lăng Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng, lau nước mắt rồi dỗ cô bé.

Nhưng mặc kệ anh dỗ thế nào thì chỉ cần buông tay ra thôi là cô bé sẽ khóc lên.

“Chú ơi, trông chú giống ba cháu lắm, sau này ngày nào chú cũng chơi với cháu được không?”

“Tướng quân, phải nói là cô bé này thật sự có hơi giống anh, đặc biệt là hàng lông mày, trông càng giống...”

Lăng Thiên lườm cậu ta một cái, Cương Long ý thức được bản thân mình nói nhiều, lập tức im miệng.

“Chú ơi, chúng ta chơi trốn tìm được không?”

Giọng điệu trẻ con của cô bé khiến chiến thần đánh đâu thắng đó như Lăng Thiên sinh lòng thương tiếc.

Năm năm làm ngựa chiến, làm một người sắt đá, có gì mà Lăng Thiên chưa từng thấy chứ. Nhưng hôm nay lại bị một cô bé bốn năm tuổi làm cho lúng túng như thế này.

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể bế cô bé tới đồn cảnh sát gần đó.


Nếu như không phải anh muốn đến tham gia ngày hội kén rể, giải quyết xong sự hổ thẹn tích tụ trong lòng từ năm năm trước thì anh có thể chơi với cô bé thêm một chút.

“Cương Long, tôi giao cô bé cho cậu, nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi sế hỏi tội cậu!”

“Vâng, Tướng... Anh Thiên!” Cương Long vừa định nói ra hai chữ Tướng quân đã nhanh chóng đổi thành anh Thiên, bởi vì Lăng Thiên nói với cậu ta lần này về lại thành phố Vân, không được để lộ thân phận thật của anh, ở chỗ có người cứ gọi anh là anh Thiên.

Lăng Thiên vừa mới ra khỏi đồn thì lập tức nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang vô cùng lo lắng cầm điện thoại di động trong tay, vội vội vàng vàng chạy tới.

Trong đôi mắt sốt ruột kia còn lóng lánh ánh nước. Hôm nay là ngày mà cả dòng họ kén rể cho cô, con gái lại đột nhiên mất tích, trong lòng cô ngoại trừ sốt ruột ra thì chỉ còn thấp thỏm không yên.

Năm năm trước vì chuyện kia mà cô mang thai, sinh ra con gái, tất cả những điều tốt đẹp trong đời cô đều sụp đổ hết. Cô trở thành trò cười ở thành phố Vân, trở thành vết nhơ của dòng họ, địa vị cũng tuột dốc không phanh.

Nhưng con gái vô tội, ngay cả khi phải đối mặt với rất nhiều lời chế giễu thì cô vẫn chưa bao giờ bớt yêu con gái. Bởi vì cô nghĩ con gái đã đủ khổ rồi.

Con bé từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha, không thể thiếu cả tình thương của mẹ được.

Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, người đàn ông trong điện thoại vô cùng tức giận.

“Buổi kén rể chuẩn bị bắt đầu rồi mà mày còn đi đâu thế? Sao còn chưa xuất hiện?”

“Nỗ Nỗ suýt nữa bị mất tích, được người ta đưa tới đồn cảnh sát, con đón con bé xong sẽ về ngay.”

“Một đứa con hoang mất tích thì thôi, có gì đáng để đau lòng hả! Làm chậm trễ buổi lễ kén rể khiến ông nội tức. giận thì mày có chịu trách nhiệm được không?” Người đàn ông trong điện thoại rít lên.

Nghe thấy người trong điện thoại ác mồm ác miệng với con gái mình như vậy, người phụ nữ cảm thấy chua xót, lồng ngực đau đớn.

Nhưng cô không dám lên tiếng, năm năm trước vì chuyện này mà địa vị của cô ở trong dòng họ đã không còn như xưa, đã rơi xuống hàng thấp nhất rồi, cô hận người đàn ông kia!

Nếu như cô nói thêm nữa sẽ chỉ khiến con gái phải chịu tội trước dòng họ.

Cô lau nước mắt đi, cắn môi nói: “Con sẽ nhanh chóng trở lại, không để bị muộn lễ kén rể.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận