Bệnh viện trung tâm thành phố.
Bên ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt, một đám truyền thông bất chấp sự ngăn cản mà liên tục giơ đèn flash lên chụp ảnh, không khó để tưởng tượng sáng mai trang nhất sẽ "đẹp mắt" như thế nào.
Sau một hồi bận tay bận chân mới vất vả đuổi được toàn bộ đám người đi, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tư Phương Đình chỉ vào mũi Tư Sâm, chất vấn: "Anh hài lòng chưa? Làm cho ba mình tức giận phải vào bệnh viện, còn mang theo...!Thập Di đến đây, đến cùng là anh có rắp tâm gì, anh lợi dụng em ấy để đả kích tôi, phải không hả?" Tư Phương Đình cởi cà vạt của mình ra, đau đớn đến không chịu nổi nhìn về phía Lý Thập Di đang trầm mặc không nói gì.
Tư Sâm liếc mắt coi thường nói: "Cậu đề cao bản thân quá rồi."
"Chính tôi đồng ý, đến nhìn người cũ thì có gì không đúng ư?" Lý Thập Di nhếch miệng, lộ vẻ không đồng tình, nói: "Không cần phải khiêu khích, anh là loại người gì tôi biết quá rõ rồi."
"Không phải, anh -- " Tư Phương Đình vội vàng muốn giải thích, nhưng không ai cho gã cơ hội.
Tư Sâm lo lắng nhìn Lý Thập Di, nói: "Hay là anh bảo người đưa em về trước nhé?"
Hiện tại Dung Lâm vẫn đang ở nhà họ Tư để giải quyết tàn cuộc cho Tư Sâm nên không đến đây được.
Đêm nay mọi chuyện diễn ra còn mệt mỏi hơn so với việc phải ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, cho nên cậu gật đầu nói: "Chờ em nói với anh ta mấy câu rồi về, hay là anh tránh đi một chút?" Suy nghĩ một chút, Lý Thập Di lại cười cười với Tư Sâm, "Nghe lời."
Tư Sâm đành bất đắc dĩ xoa xoa tóc cậu, nghe lời cậu, nói: "Được rồi, anh đi gọi điện thoại, rất nhanh sẽ trở lại."
Tư Phương Đình nhìn bầu không khí giữa bọn họ, hài hòa mà yên bình, có loại cảm giác người khác không thể chen vào, loại dằn vặt mềm mại nhẹ nhàng này giống như giấy nhám từng lớp từng lớp chà xát qua trái tim, đau đớn không quá mãnh liệt nhưng lại kéo dài âm ỉ khiến người ta muốn phát điên.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Tư Phương Đình giọng nói khó khăn, cổ họng nóng như lửa đốt, khàn khàn lạ thường, gọi tên cậu: "Em nói cho anh biết đi, em làm thế chỉ vì giận anh thôi đúng không, em không thật lòng với anh ta..." Ánh mắt cùng lỗ tai đều sẽ lừa gạt người khác, quan hệ của bọn họ thân mật thì sao, chỉ cần người còn chưa gật đầu thì Tư Phương Đình đều có thể tự lừa dối mình, coi như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
Đáng tiếc, cũng giống như Lý Thập Di hiểu rõ gã, Tư Phương Đình cũng phần hiểu rõ về người đã nằm trong lòng mình trước kia.
Những kẻ cầu xin lòng thương xót lẽ ra nên bị giẫm dưới lòng bàn chân, hèn mọn như cát bụi.
"Tôi đã nói rồi, anh không xứng đáng để tôi hi sinh bản thân như vậy." Lý Thập Di khinh thường, trước đây cậu còn kích động muốn đập chết người này nhưng hiện tại cảm thấy ngay cả động tay cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi.
Đôi mắt tràn ngập ánh sáng kia, theo một câu nói của cậu giống như ngọn đèn bị mất điện, lập tức tắt lịm, tối tăm tịch mịch.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trước đây là anh từ bỏ tôi trước, hơn nữa còn nói cái gì 'chơi đùa' mà thôi? Hiện tại làm ra loại dáng vẻ si tình này thật sự không thấy buồn nôn à?"
Lý Thập Di nhai nuốt hai chữ kia, hiện tại nghĩ lại vẫn còn cảm giác hư ảo, mặc cho cậu khi đó có sáng suốt sớm hơn nữa thì cũng chỉ là một tờ giấy trắng chưa từng viết qua, làm sao có thể chơi được với Tư Phương Đình trải đời hơn chứ?
"Thật ra nếu em không bao giờ xuất hiện nữa, có lẽ anh sẽ chôn em thật sâu trong trái tim mình, nhưng tại sao em lại đào nó lên?"
"Làm tổn thương người khác đối với anh mà nói là niềm vui, trong mắt anh cuộc sống của người khác chẳng là cái gì nói muốn hủy thì hủy sao?" Lý Thập Di hỏi, nhưng cũng không muốn nghe câu trả lời từ gã.
Sự thật đã được xác định, kết quả đã được đưa ra, dù có bao nhiêu lời biện minh giải thích đi nữa cũng không rửa sạch được.
Lý Thập Di hoàn toàn thất vọng về gã ta, nếu không có hào quang mà cậu ban tặng thì Tư Phương Đình cũng chỉ là một người bình thường đến cực độ, thậm chí cũng chẳng phải là người tốt.
Tư Phương Đình không nói được lời nào, một lúc lâu sau mới kéo ra một nụ cười còn xấu xí hơn là khóc.
Gã ngửa đầu dựa vào tường, cả người thoát lực như thể nếu không có chỗ dựa sợ là không thể trụ nổi nữa, đôi mắt xa lạ lạnh lẽo kia làm cho gã không cách nào nhìn thẳng, dưỡng khí trong cơ thể bị lấy đi từng chút từng chút một, dần dần nghẹt thở.
"Rốt cục đã đi đến bước này rồi sao...!Hay là muốn mất đi tất cả..." Gã tự lẩm bẩm, sự hoảng sợ trên mặt đã không còn nữa mà chỉ còn dư lại nỗi ảm đạm nói không rõ được.
"...!Tốt bụng thì không đủ triệt để, ác độc cũng không làm được đến cùng, rất lâu trước kia anh đã biết vận mệnh của anh nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Đối với chuyện của em, căn bản không có ai dạy anh cách yêu, không có ba, còn mẹ thì chỉ biết tự trách mình như thần kinh, anh chỉ có thể dựa vào chính mình tìm tòi từng chút từng chút mà thôi.
Anh đã từng nghĩ rằng nếu trên thế giới này có cái gọi là tình yêu đích thì tại sao vẫn còn có sự tồn tại của đứa 'con riêng' như anh, đây không phải là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tình yêu sao?" Tư Phương Đình cũng xem thường mình như thế, "...!Anh ghen ghét tất cả những người xuất hiện bên cạnh em, nếu như anh có thể tàn nhẫn hơn một chút thì nói không chừng sẽ nhấn chìm toàn bộ bọn họ xuống sông mới đúng, nhưng anh làm không được, chỉ có thể giống như con chuột dơ bẩn trong cống rãnh lén la lén lút giở trò, ngay cả anh cũng chán ghét chính mình như vậy..."
Cho dù muốn mạnh mẽ tự nắm bắt số phận của mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn là không làm được.
Quyền lực, tiền bạc, dục vọng, những thứ đã từng thiếu bây giờ đều có được nhưng lại càng cô đơn trống trải, người mình yêu không ở bên cạnh làm bạn thì tất cả dường như không còn ý nghĩa gì nữa.
Người cha đang hôn mê nằm trên giường bệnh, lúc gã cần nhất thì vắng mặt, đối với gã thì luôn mặc kệ không thèm hỏi, rồi sau đó có một ngày như thiên thần giáng trần mang tới đầy ấp tình yêu thương cùng quan tâm, hừ, ông ta có xứng không? Tư Tích Sơn già rồi, muốn con trai báo hiếu nhưng kết quả hai đứa con trai đều không để ý tới ông ta, kết cục cuối cùng cũng chỉ là bạn bè xa lánh, một mình trên giường bệnh.
"Anh thật sự luôn cho mình là đúng..."
Đối với bước đường đi của Tư Phương Đình, Lý Thập Di đã từng thông cảm, từng an ủi, cũng từng cố gắng sưởi ấm cho gã bằng chút ánh sáng yếu ớt, nhưng rồi không những không đổi lấy được thứ mình muốn mà còn đánh mất luôn trái tim yếu ớt mong manh, khi đó thật sự quá ngây thơ và buồn cười.
Nói đi nói lại, không cần nhớ đến qua khứ nữa, con người nên nhìn về phía trước thay vì cứ giữ khư khư những chuyện xưa cũ.
Còn Tư Phương Đình lại khăng khăng giữ lấy mà tự tạo ra xiềng xích cho chính mình, đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa gã và Tư Sâm.
Bất hạnh giống nhau, cách hành xử lại khác nhau, kết cục cũng sẽ có sự khác biệt.
"Có một số sai lầm có thể mắc phải nhưng cũng có những sai lầm không thể nào tha thứ được, bởi vì tôi mà tổn thương đến người khác, anh khi đó đặt tôi ở đâu?" Lý Thập Di không muốn vướng vào vấn đề yêu hay không yêu nữa, chỉ cần chạm đến giới hạn của cậu thì hiển nhiên xứng đáng nhận lấy trái đắng.
Tư Phương Đình chỉ có thể máy móc mà lặp đi lặp lại, hướng về cậu nói, "Anh xin lỗi, anh xin lỗi..."
"Tôi đã không còn bất cứ tình cảm gì với anh nữa, dù sao anh cũng phải trả giá cho những chuyện xấu xa mà anh đã làm đi." Lý Thập Di cũng biết chút ít chuyện Tư Sâm đang làm nhưng cậu sẽ không ngăn cản, mềm lòng không nguyên tắc không phải là phong cách của cậu.
"Tự lo cho mình đi."
Dứt lời, Lý Thập Di không hề lưu luyến rời đi, những chuyện còn lại đều giao cho Tư Sâm.
Cậu quá mệt mỏi và cần nghỉ ngơi thật tốt.
* * * * * * *
Kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, cũng sắp đến kỳ nghỉ lễ, không còn bao lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Sau chuyện lần trước, Lý Thập Di đặc biệt tìm đến tuần san hóng chuyện, quả nhiên là viết lung ta lung tung rối hết cả lên.
Nhưng mà cũng may không có ảnh chụp hoặc lộ thông tin thật sự của cậu, cũng không ai hiểu nguyên nhân vì sao.
Tư Sâm luôn bảo vệ cậu rất tốt, Lý Thập Di coi như là thích thú say sưa ăn dưa của người khác.
Tư Sâm cả người lạnh lẽo trở về, cầm áo khoác treo lên móc áo.
Hắn vừa trở về từ bệnh viện nên mùi thuốc khử trùng còn dính trên người.
Lý Thập Di chống cằm lên thành ghế sô pha, nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Ba anh thế nào rồi?"
"Tình trạng đã ổn định, vài ngày nữa sẽ được đưa ra nước ngoài chữa trị." Tư Sâm đi tới nhéo khuôn mặt cậu, nhìn một mảng ửng hồng kia cùng với mùi rượu phảng phất trong không khí, hắn hỏi: "Em ra ngoài uống rượu sao?"
Lý Thập Di gạt tay hắn ra, không thích người đàn ông quản quá nhiều, "Kết thúc học kì mà, mọi người tụ tập một chút, em cũng không uống nhiều, anh mau tránh ra mau tránh ra đi."
Tư Sâm nhìn bé mèo rừng nhỏ nhà mình đang lộ ra móng vuốt nhỏ, trông mới dễ thương làm sao, rõ ràng uống đến đầu óc choáng váng rồi nhưng chết cũng không chịu nhận.
Sợ lúc sau Lý Thập Di sẽ đau đầu khó chịu, Tư Sâm đi nấu canh giải rượu xong rồi dỗ cậu uống từng ngụm nhỏ, hắn cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội tiếp xúc thân mật nào, mấy ngụm cuối cùng là dùng miệng đút cho cậu.
Đến cuối cùng Lý Thập Di thở hổn hển không ngừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở lộ ra đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt, Tư Sâm nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu, lại nhịn không được cúi xuống cắn một cái lên môi đối phương.
Lông mi Lý Thập Di khẽ run, cả người giãn ra, uể oải.
"Thật sự là không yên lòng chút nào..." Tư Sâm khẽ thở dài.
Lý Thập Di hừ nhẹ, cậu mới không muốn biết hắn nói không yên lòng là có ý gì, "Mấy ngày nay hình như anh rất bận rộn." Hắn đi sớm về muộn, cậu biết hắn đang xử lý một số công việc dang dở, mà cậu cũng tin tưởng người đàn ông cuối cùng sẽ nói cho cậu một kết quả như ý muốn.
Tư Sâm ôm người vào lồng ngực, nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Nếu cậu ta mất hết tất cả như một sự trừng phạt, em có để ý không?"
Tư Sâm luôn luôn là người sát phạt quả quyết và đối xử với kẻ thù không chút nể tình, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là sợ người trong lồng ngực này có một ngày nào đó sẽ hối hận, sẽ trách cứ hắn.
Lý Thập Di cong cong khóe miệng, nghiêng đầu nói: "Anh nghĩ em là thánh à? Mắt không thấy tâm không phiền, anh không cần kiêng kỵ em, muốn làm sao thì làm đi."
Tư Sâm hiển nhiên là vui mừng khôn xiết.
Chỉ khi rút tận gốc gai độc ra thì vết thương mới có khả năng lành lại, điều mà Tư Sâm muốn đó là trái tim của Lý Thập Di được vẹn nguyên, nhịp đập luôn tự do mà chứa đầy nhiệt huyết
Về phần Tư Phương Đình, đời này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, gã dành quãng đời còn lại để sống trong sự cô đơn nhớ nhung và hối hận.
Còn một chuyện nữa, Lý Thập Di do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Học kì đã kết thúc, mẹ em và mọi người đều gọi điện thúc giục, đoán chừng hai ngày nữa em sẽ về nhà."
"Hay là chúng ta...!Một tháng sau gặp lại nhé?"
Nói xong, cậu không khỏi nhìn sắc mặt của người đàn ông.
truyện teen hay
Mặc dù Lý Thập Di đã gặp hầu hết người thân của hắn, nhưng cậu vẫn còn chưa có dự định đưa Tư Sâm về nhà mình.
Vừa nghĩ đến nếu Tư Sâm cùng cha mẹ nhà mình gặp mặt, cậu nhịn không được mà muốn giống như Lê Quang tìm một cái động trốn đi rồi không thèm quản loại chuyện phiền lòng này.
Quả nhiên, Tư Sâm nghe xong quyết định của cậu, có chút nghi ngờ, "Đây chính là quyết định khiến em xoắn xuýt mấy ngày nay đấy à?" Nghĩ đến người này mấy ngày trước kiểu cứ muốn nói lại thôi với hắn, thì ra là vì chuyện này, hắn chịu không nổi cắn cắn lỗ tai cậu, giọng điệu nguy hiểm, "Một tháng, ừm?"
Lỗ tai Lý Thập Di ngứa ngáy, né tránh rồi mặc cả với hắn, "Một tháng rất nhanh mà, ặc, hay hai mươi ngày được không?"
Tư Sâm làm bộ không vui: "Vậy năm mới anh sẽ ở đâu đây, anh không có nhà, ngay cả em cũng không chịu thu nhận anh..." Thở dài, buồn rầu, "Vậy chỉ có thể một mình lạnh lẽo ăn tết thôi."
"Không phải còn có ông ngoại anh sao?" Lý Thập Di liếc hắn một cái.
Tư Sâm lắc đầu giải thích: "Anh dù sao cũng khác họ mà, tuy ông ngoại không phiền nhưng nhà họ Dung còn có nhiều người khác nữa..."
Nói nhiều như vậy cũng đều là lấy cớ thôi, Lý Thập Di biết rõ hắn là cố ý nhưng nghĩ đến người đàn ông quả thật cũng coi như không có nhà để về khiến cậu bất ngờ mềm lòng, cắn răng, miễn cưỡng đồng ý.
"Đến nhà em, mọi chuyện đều nghe theo em, biết chưa?" Lý Thập Di nghiêm túc cảnh cáo hắn.
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm giác sẽ không viết ngược nữa, hơn nữa tui cũng không nhớ rõ được cốt truyện, chỉ muốn đem mấy tên pháo hôi này vứt đi, quên bug đi nha, moaz moaz (╯3╰)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...