Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé FULL


Tư Sâm trở lại chỗ ngồi của mình.

Lý Thập Di đang ôm đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, chất lỏng rượu sâm banh nhàn nhạt phản chiếu khuôn mặt đẹp như ngọc của cậu khiến cho người ta cảm thấy không khỏi xao xuyến trong lòng.

Vừa ngồi xuống, Tư Sâm nhìn cậu, hỏi: "Thế nào, em ăn có ngon không?"
Lý Thập Di như mang theo một chút say, ngón tay vén mái tóc hơi dài phủ xuống mặt, tức giận nói: "Đương nhiên là không rồi."
Những thứ hào nhoáng chỉ có thể thỏa mãn dục vọng phù phiếm bề ngoài chứ không thể đạt được cảm giác no đủ mà dạ dày mong muốn, thật sự không hiểu sao lại có nhiều người muốn đến đây như vậy.

Tư Sâm mỉm cười, giúp cậu lau nướt sốt bị dính trên khóe miệng, "Xin lỗi, là tôi đã không suy tính kỹ, lần sau chúng ta đổi chỗ khác nhé."
Người đàn ông lúc nào cũng chăm sóc và để ý đến cảm xúc của cậu.

"...!Ặc."
Lý Thập Di đang định nói gì đó thì ánh mắt đột nhiên nhìn vào hai bóng người ở phía cửa.

Người phụ nữ trang điểm đậm trông rất đẹp và tinh tế, cô ta mặc một chiếc váy cúp ngực gợi cảm, một tay cầm chiếc túi sang trọng, tay còn lại thì kéo cánh tay một người đàn ông trung niên, đang nói gì đó với quản lý của nhà hàng.

Cậu mơ hồ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, trong đầu cẩn thận tìm kiếm, mãi đến khi người phụ nữ kia nhìn lướt qua một vòng rồi bắt gặp ánh mắt của cậu, mới sửng sốt một chút, trong lòng cậu lập tức có câu trả lời.

Sự khác biệt giữa trang điểm nhẹ và trang điểm đậm của phụ nữ thật sự quá lớn, khiến cậu nhất thời cũng không phân biệt được.

Người phụ nữ né tránh quay đầu sang chỗ khác, kéo người đàn ông đang không hiểu chuyện gì nhanh chóng rời đi.

Tư Sâm ánh mắt cũng đảo qua, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Lạnh lùng.

Lý Thập Di cũng không nghĩ nhiều, Tề Dĩnh và Trương Du đã chia tay, mà Tề Dĩnh đi với ai cũng không liên quan gì đến cậu.


Mặc dù cậu cảm thấy có một thứ gì đó cậu đã vô tình lãng quên.

"Đi thôi." Cậu cầm lấy áo khoác mà Tư Sâm đưa rồi mặc vào, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.

"Tiếp theo em có muốn làm chuyện gì không?" Tư Sâm vừa lái xe vừa hỏi cậu, giờ vẫn còn sớm, lúc này đi về không phải là uổng phí một đêm đẹp sao.

Lý Thập Di sờ sờ bụng, chỉ cảm thấy thứ đang sôi sục đột nhiên biến thành cảm giác ăn chưa no.

"Nếu em đói thì tôi lại đưa em đi ăn thứ khác nhé." Tư Sâm rất giỏi nhìn mặt đoán ý, lúc đầu quả thật là do hắn chưa suy nghĩ chu đáo nên có chút ảo não, mặc dù hắn ở trên thương trường hô mưa gọi gió nhưng về phương diện này cũng chưa có chút kinh nghiệm nào.

"Quên đi, lần này tôi sẽ dẫn anh đi." Lý Thập Di bĩu môi, đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, nói: "Coi như tôi mời lại anh."
Tư Sâm cười nói: "Được."
Gần khu thương mại ở thành phố S có một con phố ẩm thực nổi tiếng, dòng người đông đúc, ở đây gần như là thiên đường ẩm thực, có đầy đủ các loại người, đủ loại món ăn nổi tiếng đã hấp dẫn vị giác và khứu giác của vô số tín đồ ăn uống.

Tiếng ồn ào cười nói kèm theo mùi thơm của thức ăn, nước dầu mỡ bắn tung tóe khắp nơi, đắng cay ngọt bùi như chứa đựng tất cả hương vị của cuộc sống.

Tuy không thể so sánh với các nhà hàng cao cấp nhưng bầu không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt và đông đúc.

Số lần Lý Thập Di tới đây đếm trên đầu ngón tay, hầu như đều là bị mang tới.

Lúc đó cả thế giới của cậu đều là một màu xám xịt bị bao phủ bởi sương khói, một mặt tận hưởng thời gian ở chung ngắn ngủi bên người đó, một mặt là bình tĩnh hờ hững đứng xem, rồi dần dần cậu cũng không đi theo Trương Du ra ngoài nữa, cô đơn tránh xa đám đông, ôm lấy trái tim mệt mỏi sống sót.

Nhưng khi trở về trạng thái như vậy, Lý Thập Di có cảm giác thế giới đang xa dần.

Cậu chỉ cố gắng để tâm trí mình lạc quan và trong mắt cậu thế giới dường như đã thực sự thay đổi.

Tư Sâm thấy cậu ngẩn ngơ đứng bên đường, trên mặt lộ ra vẻ khó giải thích được, hắn bình tĩnh kéo cậu trở về thực tại.


"Không phải nói dẫn tôi đi thưởng thức đồ ăn ngon à, tại sao người không nhúc nhích ngược lại là em vậy?" Hắn cố ý đùa giỡn một chút để giảm bớt áp lực trong lòng đối phương.

Lý Thập Di hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn sang một bên, "Ừ, đi thôi."
Dọc đường, đi qua vô số cửa hàng lớn nhỏ, Lý Thập Di cầm trong tay rất nhiều đồ ăn, những người lướt qua đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước hình ảnh một người đàn ông cao lớn lại đi theo sau phục tùng cho cậu thanh niên đi phía trước.

Bất cứ khi nào có ai đó để mắt đến họ hơn ba giây, thì sẽ có một ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét qua họ một cách mạnh mẽ khiến người ta toàn thân run rẩy.

Lý Thập Di có chút kỳ quái, trước đây với khuôn mặt của cậu thì đi tới bất cứ nơi nào cũng sẽ trở thành tâm điểm nhưng hôm nay lại không ai chú ý tới cậu.

Nhưng cũng tốt, cậu cứ như vậy an tâm thưởng thức.

Ánh mắt cưng chiều của Tư Sâm dán chặt vào khuôn mặt cậu, người bên cạnh hắn chỉ mới ngoài hai mươi, vẫn đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống và xứng đáng được sống một cuộc đời ung dung thoải mái.

Hắn luôn hi vọng cậu sẽ được sống đúng với lứa tuổi của mình, vui vẻ thì cười tức giận thì chửi, tùy ý công khai, còn hắn sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của cậu.

"Phù, no căng rồi." Lý Thập Di thở dài một hơi, rốt cục cũng chiến hết đống đồ ăn.

Không hiểu tại sao bọn họ có thể vừa thưởng thức đồ ăn vừa đi đến cuối cả con đường dài như vậy, người cũng dần thưa thớt, cậu nhìn Tư Sâm bên cạnh, xiên que hắn cầm trên tay giúp cậu không hề tương xứng với dáng người cao ráo và khuôn mặt của hắn, hắn không hề có chút thiện cảm khi nhìn người khác nhưng lại nở nụ cười dịu dàng với cậu.

Giống như cậu vốn hứng thú muốn chơi xấu đối phương nên mới dẫn hắn đến chỗ này, cậu muốn thấy người đàn ông sẽ lộ vẻ mặt chán ghét vì bị mất thể diện, nhưng mà lại không phải như thế, cậu chưa từng thấy đối phương có một chút thiếu kiên nhẫn nào, ngay cả khi để hắn ăn thử mấy món độc đáo thì hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.

Thời gian đi cùng với hắn cậu cảm thấy hết sức thoải mái, Lý Thập Di không ngừng nghĩ rằng một người đàn ông giống như một loại rượu càng để lâu càng êm dịu, sở hữu trí tuệ nhạy bén cũng như sức quyến rũ và tao nhã đầy chín chắn.

Cậu dừng chân lại.

Người đàn ông cũng dừng theo.


Anh có muốn hôn tôi không?"
Dưới làn gió đêm mát rượi, lời nói của cậu như một vị thần tối cao ban thưởng cho tín đồ của mình, mái tóc cậu tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt quyến rũ, cặp mắt đen láy như hai viên ngọc quý cùng với đôi môi mỏng tựa hoa anh đào đầy mê hoặc khiến người ta không kiềm được muốn chiếm hữu.

Giống như ma quỷ xui giục người khác phạm tội, dùng hương thơm hoa quả làm vật hiến tế, dù cho lí trí kiên định thế nào đi nữa thì cũng sẽ lung lay đổ ngã mà cúi đầu.

Tư Sâm cảm thấy cổ họng mình hơi khô, tận sâu trong tâm hồn dường như đang kêu gào khiến hắn điên cuồng muốn hấp thụ một thứ gì đó để có thể xoa dịu cơn dục vọng.

Còn chàng trai khiến hắn mất kiềm chế thì cứ không tim không phổi mà cười.

Thứ tôi nghĩ, không chỉ là muốn hôn em, mà còn muốn ôm em, muốn cùng em làm bất cứ điều gì hạnh phúc.

Lời nói vào giờ phút này đều trở nên vô nghĩa, Tư Sâm dùng sức đẩy cậu vào trong con hẻm tối tăm, một nụ hôn như mưa to gió lớn rơi xuống, môi cùng môi va chạm phát ra tia lửa ấm nóng, hắn cạy mở hàm răng càn quét tất cả ngóc ngách bên trong khoang miệng cậu, không chừa ra một chút khe hở nào.

Lý Thập Di đang dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau, dường như còn nhìn thấy các loại quảng cáo nhỏ được dán trên đó, cậu thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ tính xác thực của nội dung, rồi lập tức trên môi bị người đàn ông hung hăng mút một cái như kiểu đang trừng phạt.

Cậu vốn chỉ là muốn đùa giỡn nói ra câu kia thôi, nhưng lại không ngờ tới dù có chuyện gì xảy ra thì người đàn ông này cũng có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Toàn thân như thiêu như đốt, hai người cùng hòa quyện uyển chuyển hôn nhau, chất dịch trong miệng không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khe hở kéo ra sợi chỉ bạc đầy dâm dục trong đêm tối.

Hai tay cậu đặt hờ trên cánh tay rộng lớn của người đàn ông, thân thể dính chặt lấy nhau cọ xát, lý trí như bị đốt cháy, tựa như pháo hoa rực rỡ nổ bùm bùm trong đầu phát ra khắp nơi.

Bàn tay lạnh lẽo đột nhiên luồn vào trong lớp áo len dày, kích thích khiến cậu run rẩy, đầu ngón tay hư hỏng kia chạm vào hai điểm mẫn cảm, xoa nắn, cấu véo, dòng điện tê dại truyền đến đại não, khoái cảm đến trước lý trí phát sinh động tác.

Trong hẻm nhỏ ý loạn tình mê không hề kiêng nể gì, bên cạnh là ánh đèn rực rỡ, thỉnh thoảng còn có một vài người cười đùa đi ngang qua, mang đến kích thích tột độ.

Một lúc lâu sau.

Tiếng ồn ào náo nhiệt của phố phường đã lặng lẽ biến mất.

Trong hẻm nhỏ, chỉ còn lại tiếng thở dốc dày đặc cùng âm thanh thoải mái thỏa mãn.

Lý Thập Di hai chân gần như nhũn ra trừng mắt nhìn hung thủ, nhưng ánh mắt ngập nước cùng khóe mắt ửng hồng lại không có sức thuyết phục cho lắm.


...!Đã nói không muốn mà anh vẫn còn..." Lý Thập Di vô cùng hối hận vì những gì mình vừa nói.

Tư Sâm cúi xuống hôn lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng an ủi, sửa sang lại quần áo xộc xệch cho cậu nhưng có một số dấu vết kiểu gì cũng không thể che giấu được.

Đầu ngón tay thon gầy xoa xoa vết đỏ tươi được hắn in trên cổ đối phương, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Ai bảo em ngon miệng như thế chứ."
Giọng điệu phảng phất như chứa hàng ngàn tình cảm, lại dường như bình thản đến cực điểm, tựa như Ánh trăng đêm nay có thể nói hộ lòng hắn: Bởi vì em quá đẹp đẽ, khiến lòng tôi say mê đắm chìm.

Lý Thập Di cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể lại tăng lên, cậy đưa tay đẩy hắn cách xa ra một chút.

"...!Đừng lại gần tôi, cảm ơn." Sự cảnh giác giữa lông mày cho thấy rõ ràng có một câu chuyện bi hài nào đó có thể vừa xảy ra.

Lúc lên xe Lý Thập Di vẫn không để ý tới hắn, không nhìn ra cảm xúc vừa rồi vì thẹn quá thành giận nữa, tầm mắt cậu hướng về con đường cao tốc luôn có xe cô chạy rất nhanh phía trước nhưng nhất định là không thèm nhìn tới hắn.

Tư Sâm thấp giọng cười, cả lồng ngực cũng run lên.

Bé mèo nhỏ của hắn cực kỳ đáng yêu.

Nếu có một ngày nào đó hoàn toàn thuộc về hắn, thì nên là một loại sung sướng gì đây nhỉ.

Lý Thập Di thấy hắn cười, ánh mắt như dao liếc về phía hắn.

Khi về đến trường thì đã gần đến giờ giới nghiêm, Tư Sâm đưa Lý Thập Di đến phía dưới kí túc xá, nhìn cậu lên lầu xong hắn mới xoay người rời đi.

Sau khi đơn giản lau sạch cảm giác dính nhớp trên hạ thân, Lý Thập Di chuẩn bị lên giường thì trong đầu lại chợt lóe lên một suy nghĩ, cậu đè nén sự bồn chồn trong lòng, muốn xác nhận điều gì đó.

Chính là đêm nay đã gặp phải Tề Dĩnh.

Cậu rốt cuộc cũng biết tại sao khi nhìn những bức ảnh bàn về những em gái hay mồi chài dâm dục mà Kiến Hoa đã cho xem lần trước cậu lại thấy quen mắt như vậy.

Nếu mọi thứ là sự thật thì cô ta đã lừa Trương Du như thế nào?
Có lẽ phải cho rõ ràng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui