Bệnh đến như núi đổ bệnh đi như kéo tơ, Lý Thập Di nằm viện điều trị vài ngày mới trở lại trường học.
Trong khoảng thời gian này, Trương Du và Hạ Phong cũng vô cùng bận rộn.
Chương trình học năm hai cũng không quá căng thẳng, cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc học bù.
Thay vào đó, Hạ Phong tìm sinh viên năm hai khác để mượn bài vở ghi chép giúp cậu.
Đối với lòng tốt của đối phương, người luôn có khí chất bất định như cậu dĩ nhiên sẽ không cảm kích nói lời cảm ơn, nhận xong cũng không biết đã ném ở đâu.
Lý Thập Di vừa mới khỏi bệnh được ba ngày, mặt không đổi sắc ngồi trong quán lẩu, bỏ mặc Hạ Phong muốn cùng cậu ngồi nói chuyện, một mình đi thưởng thức nồi lẩu ớt cay nồng, không quan tâm đến bản thân vừa mới khỏi ốm.
Tuổi trẻ là để thách thức như vậy không phải sao? Nồi lẩu nóng tỏa ra mùi cay khá nồng khơi dậy sự thèm ăn của cậu.
Cuộc sống không ai biết trước được điều gì, chỉ có khát vọng của con người luôn tồn tại, thỏa mãn mong muốn, vui vẻ hết mình mới chính là tiêu chí của cậu.
Vô tình nhìn thấy ở đâu đó có mô tả về sự cô đơn khi ngồi ăn lẩu một mình, đó là cảnh tượng xung quanh cười nói vui vẻ chỉ có chính mình lặng lẽ ngồi ăn.
Người khác khi đang vui vẻ ngập tràn hạnh phúc sẽ nhìn người ăn một mình với ánh mắt thương cảm.
Người ngồi ăn lẩu một mình tự hỏi liệu cuộc đời mình có mãi cô đơn như ngày hôm nay không? Dù có tận hưởng khoảng khắc thư giãn một mình thì cũng thoát khỏi ánh mắt của người khác.
Tuy nhiên, đây không phải là lý do.
Mỗi lần Lý Thập Di đến ăn đều chỉ có một mình, lâu dần trở thành một khung cảnh độc đáo, nhưng lý do của cậu có thể rất nực cười - cậu ghét trộn lẫn nước bọt của người khác khi cậu đang ăn.
Đây có lẽ là lí do có hơi kì quái, bởi vì cậu không bài xích việc hôn môi, thậm chí sự kích thích của nó có khi còn thú vị hơn cả làm tình.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương phải sạch sẽ và cậu cũng thích làm chuyện đó.
Lý Thập Di cuối cùng cũng hài lòng, xoa xoa cái bụng đã ăn no, tranh thủ có ánh trăng, thưởng thức cảnh đêm, nhàn nhã lắc lư trở về phòng ngủ.
Quả nhiên, thỏa mãn chính mình chỉ đơn giản như vậy.
Điều kiện ký túc xá ở đại học T khá tốt, một phòng 6 giường, có phòng tắm và toilet riêng, đầy đủ tiện nghi và không gian rộng, tất cả những điều này khiến cậu khá hài lòng.
Tuy nhiên, bởi vì Lý Thập Di thường qua đêm không về phòng, cũng bởi vì tính cách của bản thân nên cậu luôn cảm thấy xa cách với người khác, cậu thỉnh thoảng vẫn xã giao, nói cười nhưng không thân thiết.
Phòng kí túc xá lúc này chỉ có hai người, thấy cậu về thì gật đầu, lên tiếng hỏi thăm, Lý Thập Di thản nhiên đáp lại, cầm một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm, chuẩn bị tẩy rửa mùi lẩu nồng nặc trên người.
Phải nói chính cậu đang tự tìm đường chết, ăn đủ thứ kích thích khiến cho bụng cậu lúc này vô cùng khó chịu.
Cũng may cậu là người rất giỏi chịu đựng.
Vì thế tắm xong thì lập tức đi ra ngoài.
Lý Thập Di lấy khăn lau mái tóc ướt, khuôn mặt trắng nõn có hơi phiếm hồng vì hơi nước, cổ áo ngủ mở rộng, lộ ra xương quai xanh, dáng vẻ của cậu đang không ngừng chuyển động trong mắt của kẻ nào đó, âm thầm tạo nên ngọn lửa nóng rực trong đáy mắt.
Trong phòng kí túc xá, còn có Liêu Diệp, mọi người hay gọi là lão tứ, hắn là một trong những sinh viên xuất sắc nhất trong khu kí túc xá của bọn họ, cao và gầy, đeo kính, hình tượng thư sinh tiêu chuẩn.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường đang tìm ra ý tưởng để thiết kế đồ họa.
Một lúc sau mới cáu lên, vò đầu bứt tóc, ngẩng đầu lên gọi Lý Thập Di: "Lão ngũ tới cứu tôi với."
Đang vùi đầu vào chơi game, lão nhị Hà Trí Dịch ngậm điếu thuốc trong miệng, bộ dáng cà lơ phất phơ, quay đầu lại nói với Liêu Diệp, nhưng ánh mắt lại nhìn người vừa mới tắm xong: "Tôi nói này lão tứ, lão ngũ học khoa kiến trúc sao? Sao cậu cứ hết lần này đến lần khác nhờ tới cậu ấy vậy?"
Liêu Diệp phiền muộn, hơi tức giận nói: "Tại sao lúc nào tôi nhờ lão ngũ giúp đỡ cậu đều có ý kiến vậy? Hơn nữa nếu tôi thi đấu đoạt giải thì không phải sẽ mời mọi người ăn cơm sao."
Hà Trí Dịch lại liếc nhìn Lý Thập Di, sau đó tiếp tục tập trung chơi game, nhưng tâm tư của hắn như thế nào cũng không ai có thể nắm rõ được.
Lý Thập Di cũng không biết cái nhìn của hắn là ý gì, cũng không nghĩ ngợi nhiều, tuy rằng không có thân cận nhưng dù sao cũng sớm tối ở chung với nhau, cho nên nếu có thể cậu đều giúp một tay.
Từ khi còn nhỏ Lý Thập Di đã đọc rất nhiều sách, học mỹ thuật và có hứng thú với thiết kế kiến trúc trong một khoảng thời gian.
Thỉnh thoảng cậu có thể cho Liêu Diệp một vài gợi ý, nhưng dù sao cũng không phải là chuyên ngành chính của cậu.
Đó là chuyên ngành chính của Lưu Diệp.
Lau tóc xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, Lý Thập Di hất tóc sang một bên mở máy tính, góc dưới bên phải thông báo có 1 email mới, ID là một người đã lâu không liên lạc, hôm nay bỗng nhiên lại chủ động liên lạc.
Cậu không vui cũng chả buồn, liếc mắt một cái rồi bấm xóa vĩnh viễn, đối với người đó chuyện cũ vẫn chưa thật sự tiêu tan, đơn giản là mặc kệ.
Vừa lên mạng, thông báo cứ ầm ầm hiện lên, Lý Thập Di nhịn không được đóng từng cái một, từ khi cái tên não tàn Trương Du vì thua cá cược mà đưa địa chỉ liên lạc của cậu cho một cô gái nào đó, cậu chưa bao giờ được yên tĩnh.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại — TRUМtrцye n.оR G —
Cuối cùng, tin nhắn của một người thu hút sự chú ý của cậu.
Trình Lê Phương: Lý Thập Di, cậu có ở đó không?
Trình Lê Phương: Tôi sắp kết hôn.
Lý Thập Di nhíu mày, thời gian trò chuyện hiển thị là mấy ngày trước, cậu gõ chữ trả lời.
Lý Thập Di: Khi nào?
Một lúc sau, Trình Lê Phương trả lời cậu.
Trình Lê Phương: Vào tháng sau, đúng dịp Quốc Khánh, cậu sẽ đến chứ?
Lý Thập Di: Ừ.
Bên kia ngập ngừng nhập văn bản, còn Trương Du...!
Lý Thập Di: Tôi sẽ nói với cậu ấy.
Lý Thập Di cười lạnh một tiếng, cảm thấy đối phương hình như nhẹ nhõm không ít, cậu vẫn ác ý nhắn một câu: "Cậu ấy có tới không thì tôi cũng không biết được.
Bên kia im lặng thật lâu, sau đó gửi lời cảm ơn đến cậu.
Đóng cửa sổ khung chat, Lý Thập Di nằm lại trên giường, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ rối bời.
Cậu nhớ về những việc trước đây ở khu nhà lúc còn nhỏ.
Chuyện thi phi ai đúng ai sai, những hận thù của quá khứ rời rạc trong tâm trí, cậu thực sự cũng không còn nhớ rõ nữa.
Đã nhiều năm như vậy, tại sao vẫn chưa kết thúc?
Lý Thập Di còn chưa biết phải nói thế nào với Trương Du thì y đã hoảng hốt đến tìm cậu.
"Tiểu Di--"
Lúc này Lý Thập Di vừa mới tan học đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về kí túc xá thì bị Trương Du kéo đến một góc vắng vẻ, nhìn khuôn mặt khá khôi ngô của đối phương đang héo úa giống như bắp cải nhỏ bị mất nước.
Lý Thập Di kéo cặp lại muốn rời đi, sự xuất hiện của y chỉ đơn giản là thách thức thẩm mỹ của cậu.
"Chị dâu cậu mang thai thì phải làm sao bây giờ?" Trương Du bực bội vò đầu bứt tóc, mới một lần thôi sao lại có thai?
Lý Thập Di dừng lại, có chút không thể tin, quay đầu lại nhìn y: "Cậu nói cái gì?"
Trương Du bị ánh mắt của cậu lúc quay đầu lại làm cho hoảng sợ, ánh mắt lạnh đến thấu xương, trong con ngươi chứa sát khí khiến cho y suýt chút nữa quên mất mình vừa nói cái gì.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt sững sờ của Trương Du, Lý Thập Di hít sâu một hơi, cố gắng trở về trạng thái bình thường, nhìn sàn nhà bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Cậu định làm gì?" Trương Du không dám nhìn thẳng vào Lý Thập Di, không biết từ lúc nào y cảm thấy tâm tình của đối phương khá nặng nề, tính tình ngày càng khó đoán, thậm chí có lúc khiến cho y cảm thấy hơi sợ.
"Tớ muốn cô ấy sinh đứa nhỏ..." Giọng nói của Trương Du có chút yếu ớt, thiếu tự tin.
Lý Thập Di thấy điều đó thật nực cười, thật ra thì cậu đã cười thành tiếng - một cách mỉa mai, âm u và lạnh lẽo - người này luôn ngây thơ và buồn cười như vậy.
Cho dù là lúc nào đi nữa, vẻ mặt ngốc nghếch của y cũng khiến cho người ta cảm thấy ghét bỏ.
Không có trả lời, xung quanh yên lặng, khiến cho lòng người cảm thấy hoảng sợ, Trương Du ngập ngừng hỏi: "Tiểu Di?"
Lý Thập Di ném cặp sách lên vai, hai tay đút túi quần, "Cậu muốn làm gì thì làm." Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi.
Trương Du đứng sững tại chỗ.
Đây chính là một vòng tuần hoàn.
Lúc Hạ Phong tìm thấy Lý Thập Di, cậu đang đứng trên cầu vượt nhìn về phía xa, đằng sau là hàng ngàn ngọn đèn, ánh sáng thấp thoáng chiếu trên dòng sông.
Giữa ngón tay cậu kẹp điếu thuốc đã tàn, còn sót lại làn khói mờ mịt.
Trạng thái u buồn lan tỏa trên người Lý Thập Di khiến vẻ đẹp của cậu trở nên lộng lẫy ma mị.
Hạ Phong lặng lẽ đứng bên cạnh cậu, dường như cũng lây nhiễm sự cô đơn và tịch mịch từ cậu, hắn cũng đứng rất lâu mà không nói gì.
Một lúc sau Lý Thập Di bóp tàn thuốc, mở miệng nói: "Đi với tôi một lát."
Cậu cứ thế đi trên đường phố, cũng không rõ sẽ đi đâu, phải dừng ở đâu.
Cậu đi dạo, Hạ Phong cứ thế đi theo sau, khoảng cách không xa cũng không quá gần.
Hắn chưa bao giờ vượt qua những nguyên tắc mà Lý Thập Di đã vạch rõ.
Giống như tình cảm của hắn, đối phương không chấp nhận cũng không bao giờ ép buộc, tấn công mạnh mẽ chỉ khiến đối phương cảm thấy chán ghét, còn hắn thì cảm thấy rất vui khi là người mà cậu nghĩ đến trong lúc cô đơn buồn chán.
Đi mệt, Lý Thập Di dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt, mùi thơm ngào ngạt truyền qua cánh cửa, hấp dẫn người qua đường.
Cửa hàng không lớn nhưng trang trí khá tinh tế, có cửa sổ từ trên cao đến sát mặt đường, vừa mở cửa là tiếng "Welcome" ngọt ngào của cô gái dễ thương đứng trong quầy.
Hương vị bánh trong nhà hàng lại càng không tệ, dường như chỉ cần ngửi hương vị bánh cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Bánh ngọt chưa bao giờ là món yêu thích của Lý Thập Di, nhìn những chiếc bánh xinh xắn, sinh động trong tủ kính, cậu thản nhiên chỉ tay vào.
Hạ Phong thỏa mãn khi đồ ăn có thể khiến tâm trạng cậu trở nên vui vẻ hơn, trong lòng hắn không kìm được vui mừng.
Lý Thập Di ôm đầu nhìn đối phương, đơn giản như vậy cũng khiến cho con người ta trở nên vui mừng.
Trong lòng cảm thấy hơi xúc động.
Ở khoảng khắc yếu đuối khiến cho người ta cảm thấy người bên cạnh thật đáng quý.
Có một loại người không nổi trội hơn người khác về ngoại hình nhưng khí chất của họ luôn khiến nhiều người u mê.
Người xưa có câu "Bụng có thi thư, khí tựa hoa" (nghĩa là chỉ cần thường xuyên đọc sách, khí chất tự nhiên sẽ thay đổi).
Câu này quả nhiên không sai, Hạ Phong là điển hình cho hình tượng thanh niên có tri thức, rất có khí phách, với người khác đều rất khiêm nhường lễ nghĩa, người như vậy rất được lòng mọi người.
Cũng có thể rất chung tình với người mà hắn yêu.
Lý Thập Di nhìn kem dính trên khóe miệng đối phương, đưa khăn ăn qua, Hạ Phong nhận lấy, trong mắt không thể giấu được niềm vui, hắn không muốn hỏi tại sao đối phương lại đối xử tốt với mình như vậy, không có ý nghĩa nên cũng không cần hỏi.
Ít nhất vào lúc này, hắn thực sự hạnh phúc.
Sự phiền muộn trong lòng gần như được giải tỏa, Lý Thập Di lẳng lặng đứng lên, Hạ Phong vẫn đi theo cậu, giống như sợ niềm vui hiện tại chỉ là giấc mộng chẳng mấy chốc sẽ tan vỡ.
Trên đường về hắn bạo dạn nắm lấy tay cậu, không khí vẫn có chút u ám nặng nề nhưng khá hơn lúc nãy.
Lý Thập Di không hất tay ra, có lẽ là ngầm cho phép, cảm thấy tay đôi phương hơi run cậu ngược lại nắm chặt hơn.
Rốt cuộc, cậu chỉ đưa ra một quyết định đơn giản – bản thân cậu thích và người kia cũng thích cậu, cuối cùng cậu đã chọn con đường dễ dàng.
Bạn có cuộc sống của riêng bạn, tôi cũng có sự bắt đầu mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...