Hai ngày sau, tất cả tin tức đối với Hàn Việt mà nói đều mang tính đả kích.
Đầu tiên là Bùi Chí căn bản không biết việc Sở Từ bỏ trốn, do áp lực từ gia tộc nên suốt khoảng thời gian này hắn đều ở tỉnh khác, thậm chí đối với chuyện Sở Từ bị Hàn Việt bắt ở nghĩa trang cũng không rõ ràng lắm.
Tiếp theo là Hàn Việt lục soát hết một nửa thành phố đều tìm không ra tung tích Sở Từ, có khả năng y đã xe khách đường dài rời khỏi Bắc Kính, đi đến một nơi không rõ. Giữa biển người mênh mông, muốn tìm một người cố ý che giấu hành tung của mình, đây chẳng phải nói dễ hơn làm?
Cuối cùng chính là tin tức Hàn Việt đang tìm Sở Từ rốt cuộc cũng bị lộ ra ngoài, mọi bí mật trong khoảng thời gian gần đây đều bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. Tư lệnh phu nhân quả thật tức giận tới mức phát cuồng, ngay cả một chút phong độ cũng không để ý, trực tiếp ngồi xe đến căn hộ của Hàn Việt náo loạn một trận, còn đập phá hết đồ đạc trong nhà hắn.
Hàn lão tư lệnh kéo theo cơ thể bệnh tật chạy đến ngăn cản, khi ông tới nơi chỉ thấy Hàn Việt đang quỳ trên mặt đất, tư lệnh phu nhân chỉ vào mặt hắn vừa khóc vừa mắng to: “Tao không sinh ra thằng con bất hiếu như mày! Anh hai của mày bị người ta giết chết, mày còn bao che cho hung thủ! Mày điên rồi sao, người thân người lạ không phân biệt được!? Cho dù nó lái xe đụng chết người thì nó vẫn là anh ruột của mày, kết quả mày chỉ thấy sinh mạng của người ta đáng giá thôi! Đầu óc của mày có bệnh rồi, mày điên rồi!”
Hàn Việt yên lặng quỳ trên mặt đất, mặc cho mẹ hắn nói. Nhâm Gia Viễn tay chân luống cuống đứng bên cạnh, muốn mở lời khuyên nhủ rồi lại không dám. Trên trán hắn bầm một cục to màu xanh đen, nhìn qua có chút buồn cười, đó là do tư lệnh phu nhân trong lúc đập phá đồ đạc văng trúng.
Hàn lão tư lệnh ba bước cũng thành hai bước xông lên, một phen giữ chặt tư lệnh phu nhân: “Bà tới đây làm gì?” Sau đó ông quay đầu lại, gọi viên cảnh vệ: “Đưa bà ấy về nhà đi!”
Tư lệnh phu nhân òa một tiếng khóc rống lên: “Đứa con lớn bị giết chết, đứa con nhỏ đầu óc thối rửa, ông cũng không quan tâm? Ông cũng không quan tâm ư? Ông có còn là con người hay không…”
“Đủ rồi, bà còn ngại chưa đủ loạn sao? Nếu lúc trước bà nghe lời tôi để lão đại đi tù mấy năm, bây giờ sao có thể ra nông nỗi này chứ?”
“Đó là con trai tôi, dựa vào cái gì bắt nó đi tù? Tôi xem ai dám bắt nó đi tù?” Tư lệnh phu nhân đẩy Hàn lão tư lệnh ra, nhào tới chỉ vào Hàn Việt, muôn vàn đau đớn kêu lên: “Đi tìm cho tao, tìm được tên họ Sở kia lập tức phán y tử hình! Sinh mạng của lão đại không thể bỏ qua dễ dàng như thế, tao muốn bắt cả nhà nó phải đền mạng cho con trai tao!”
Hàn Việt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, thấp giọng nói: “Mẹ à, cả nhà người ta mấy năm trước đã đền mạng cho gia đình chúng ta rồi.”
Tư lệnh phu nhân sửng sốt, Hàn lão tư lệnh nhân cơ hội này xông tới ôm chặt bà, cùng viên cảnh vệ lôi bà ra ngoài cửa.
Nhâm Gia Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy đến kéo Hàn Việt dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cũng may tôi lén gọi điện cho Hàn tư lệnh! Phù, đầu tôi có phải bị thủng một lỗ rồi hay không, thật con mẹ nó đau chết đi thôi…”
Hàn Việt gạt hắn ra, vì quỳ suốt nãy giờ nên đầu gối có hơi tê dại, bước chân lảo đảo đôi chút, suy sụp ngã ngồi xuống sofa.
“Kỳ thật mẹ tôi nói đúng.” Hàn Việt cười khổ một tiếng, thanh âm tràn ngập tự giễu, “Vì bảo vệ y, tôi thậm chí ngay cả anh hai bị giết cũng không quan tâm, ngay cả nguyện vọng của mẹ tôi cũng không để ý. Nếu tôi sống vào thời cổ đại, tôi chính là một kể bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa gì gì đó. Thật sự mẹ tôi mắng rất đúng, cậu không nên gọi cha tôi tới.”
Nhâm Gia Viễn nói: “Anh nói vậy tôi không đồng ý. Thời cổ đại cũng có câu vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, Hàn Cường đã đụng chết hai mạng người, nếu ở thời cổ đại nào có chuyện không bị xét xử!? Anh không thấy trong tiểu thuyết võ hiệp từng viết đại hiệp giết tham quan, treo đầu tham quan trên tường thành thị chúng, toàn bộ dân chúng đều khen hay, đâu có người nào đưa luật pháp ra bắt đại hiệp mất đầu lại!? Anh đừng nói kia chỉ là tiểu thuyết hư cấu, phản ứng của dân chúng chính là thiện ác quan chân thật nhất của con người. Đương nhiên tôi không phải nói Hàn Cường là tham quan, tôi chỉ không đồng ý với quan điểm của mẹ anh thôi. Trong chuyện này, tôi đồng ý với cha anh hơn.”
“Cha tôi đã sớm kêu tôi thả Sở Từ, nhưng tôi…” Hàn Việt dùng sức nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu: “Tôi hao tổn tâm cơ bảo vệ sinh mạng y như vậy, chỉ cần có khả năng, tôi không ngại thay mặt y bắt đám người Hầu Hoành Xương đền mạng, kết quả thì sao!? Kết quả y cứ như vậy đem trái tim tôi giẫm nát trên mặt đất! Chính y tự lựa chọn con đường không thể quay đầu lại!”
Rầm một tiếng, Hàn Việt tiện chân đá văng cái bình thủy dưới đất.
Vật dụng bằng inox kia đập mạnh vào tường, lại loảng xoảng một tiếng rơi xuống, lăn tròn mấy vòng.
“Tôi quả thật không cách nào tưởng tượng! Có thể y đã phát bệnh mà không có thuốc! Có thể y đã bị người nào đó bắt được, bị bọn họ tra tấn tới mức sống không bằng chết, rồi đem đi xử bắn! Có thể y không tiền không thân phận, bị người nào đó lừa gạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kêu trời không thấu không đất không hay! Tôi vừa tưởng tượng đến thì suốt đêm ngủ không an giấc, vừa nhắm mắt lại liền thấy y toàn thân đẫm máu nằm đó, cảm giác kia quả thật tra tấn đến mức khiến tôi phát điên!”
Hàn Việt đấm mạnh một quyền xuống sofa, khàn giọng rống giận: “Y chính là muốn tôi cả đời không được an ổn! Y chính là muốn bức tôi đến tuyệt lộ, muốn bức tôi đến tuyệt lộ!”
Nhâm Gia Viễn kinh hồn hoảng vía.
Hắn muốn an ủi Hàn Việt mấy câu, lại một chữ đều không nói được.
Trên thực tế, người đến tìm Hàn Việt gây phiền toái không chỉ có tư lệnh phu nhân, mà còn có nhiều người khác, cha mẹ của Hầu Hoành Xương đương nhiên cũng là một trong số đó.
Sở Từ chọc giận không chỉ một hai gia tộc, mà là cả một giai cấp. Giai cấp này quen nắm giữ đặc quyền khó tưởng, quen giữ lấy đa số tài nguyên xã hội. Vì thói quen hô phong hoán vũ nói một không hai quá mức, bọn họ đối với những kẻ có mưu đồ xấu với mình liền đặc biệt không thể khoan nhượng.
Nguyên tắc cùng ý chí của giai cấp này đã gần như vượt trên luật pháp, thế nhưng Sở Từ không chỉ phá vỡ ý chí của bọn họ, y còn khiến cho giai cấp này cảm giác được máu tanh, cảm nhận được mãnh liệt, đủ để khiến bọn họ bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp, đối diện cùng uy hiếp thật lớn.
Bởi vậy, đối với Hầu gia và tư lệnh phu nhân mà nói, chỉ bắt giữ Sở Từ rồi phán y tử hình là không đủ! Nếu Sở Từ bị bọn họ bắt được, tất nhiên sẽ phải đối mặt với sự trả thù còn tàn nhẫn hơn cái chết gấp vạn lần.
Thế nhưng từ khi y mất tích đến giờ, cho dù bao nhiêu phe phái kể cả Hàn Việt có truy tìm đến phát điên, rốt cuộc vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào của Sở Từ.
Cuối cùng thì bây giờ Sở Từ đang ở đâu?
Y đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Bệnh tình thế nào rồi? Có thể hay không đã bị… đã bị người ta bắt mất?
Trong khi tất cả mọi người đều tập trung đến nhà ga, trạm xe lửa mà ngấm ngầm điều tra cẩn thận, không ai ngờ được Sở Từ vốn chưa rời khỏi Bắc Kinh.
Sau khi nhận điện thoại của Nhâm Gia Viễn ở nhà ga, y ném di động của Hàn Việt đi, chính mình đón xe quay lại thành phố, tạo cho tất cả mọi người một dấu hiệu giả rằng y đã rời khỏi Bắc Kinh.
Nhưng dấu hiệu giả này cũng không che giấu được bao lâu. Trên thực tế, y vừa xuống xe ở nội thành, đã bị người ta bày binh bố trận tập kích ngay đầu ngỏ. Đám người kia mặc thường phục, nhưng đều trải qua huấn luyện chính quy, khí thế rất mạnh. Người đứng đầu kia đưa ra một tờ giấy chứng nhận, hỏi: “Kĩ sư Sở?”
Sở Từ gật đầu.
“Tốt lắm, chúng tôi thuộc cửu xử quốc an.:Nói cửu xử thì có thể cậu không biết, nhưng tôi nói tên một người, cậu nhất định sẽ nhận ra: xử trường của chúng tôi họ Long, tên Long Kỉ Uy.”
Nghe cái tên này, trong vài giây Sở Từ còn chưa kịp phản ứng, sau đó y mới nhẹ nhàng thở phào, cả người cũng thả lỏng một chút, “Long Kỉ Uy tìm tôi có việc gì không? Thật xin lỗi, hộ chiếu lần trước hắn đưa cho tôi, cuối cùng tôi không kịp dùng.”
Người đàn ông đứng đầu toàn thân mặc đồ xám, nhìn qua có phần mơ hồ không rõ, nhưng cách nói chuyện hết sức bình tĩnh: “Long xử bị thương, mấy ngày nay chưa tỉnh. Nhưng trước đó Ngài đã căn dặn phải giám thị Hàn gia, cho nên chúng tôi mới có thể nắm giữ hành tung của cậu trước tiên. Long xử từng nói, lỡ đâu Hàn gia xảy ra chuyện gì, phải an bài cho cậu thật tốt, không thể để cho cậu dưới tình huống bị khống chế mà rời khỏi Bắc Kinh. Tất nhiên, nếu cậu vẫn nhất quyết muốn đi, chúng tôi có thể tiễn cậu về Quý Châu.”
Sở Từ nhịn không được cau mày: “Tình hình Long Kỉ Uy thế nào, có nghiêm trọng không?”
Người đàn ông áo xám bày ra nét mặt áy náy: “Tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long xử đều là cơ mật. Bất quá tôi có thể nói cho cậu biết, tin cậu mất tích không cách nào giữ bí mật quá lâu, đám người Hàn gia cùng Hầu gia rất nhanh sẽ phát hiện. Vì bảo đảm cho sự an toàn của cậu, cậu vẫn nên nhanh chóng quyết định sau này muốn đi đâu thì tốt hơn.”
Không biết vì sao, Sở Từ cảm thấy ánh mắt người này nhìn y có điểm tôn kính mơ hồ. Y tự nhận, y không có điểm nào khiến nhân viên bảo an cấp cao này tôn kính, bởi vậy vô cùng kì quái. Chẳng lẽ hắn nghĩ y cùng Long Kỉ Uy có quan hệ không tệ!? Nếu vậy thì anh bạn này có thể đã lầm to rồi…
Thật ra, người hiểu lầm chính là Sở Từ.
Ám sát đám người Hầu Hoành Xương, Hàn Cường đã tạo thành cảm giác tội lỗi rất sâu sắc trong lòng y, với y mà nói thì đấy là phạm tội. Thế nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đấy là chuyện vô cùng hả lòng hả dạ. Về điểm này, có thể nhìn ra khi dư luận trên internet khen ngợi y lúc Hầu Hoành Xương bị giết.
Nhìn từ bên ngoài, Sở Từ tuyệt đối là phần tử trí thức ôn văn nhĩ nhã, trầm tĩnh ôn hòa. Thế nhưng chuyện một đao lấy mạng Hầu Hoành Xương thật sự là hung mãnh mà sắc bén, cùng với hình tượng yếu ớt lịch sự của y tạo thành đối lập rất lớn, khiến cho người ta tự nhiên sinh ra một loại cảm giác kính sợ mãnh liệt.
“Tôi sẽ quay về Quý Châu.” Sau một lúc lâu trầm mặc, Sở Từ thở dài nói: “Bắc Kinh này… Tôi vốn nên rời đi từ sớm.”
Người đàn ông áo xám gật đầu đồng ý: “Nếu vậy tôi sẽ nhờ hai người hộ tống cậu quay về Quý Châu, một mặt khác giúp cậu chuẩn bị thân phận cùng hồ sơ giả, từ nay về sau cậu chính là một người hoàn toàn mới với hồ sơ trong sạch.”
Sở Từ cười rộ lên: “Cám ơn anh.”
Người đàn ông áo xám cùng mấy người mặc thường phục đi theo y rời khỏi con hẻm, bước ra đường lớn. Bỗng nhiên y quay đầu lại, ôn hòa hỏi: “Tôi từng gây ra mấy vụ án mạng ở Bắc Kinh, Hầu Hoành Xương, Cao Lương Khánh, Hàn Cường…”
“Chuyện này thật sự chúng tôi cũng không rõ lắm…” Người đàn ông áo xám nhún nhún vai, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ bọn họ không phải tự mình vượt đèn đỏ trái quy tắc giao thông, kế tiếp gặp tai nạn xe bất hạnh bỏ mình ư?”
Sở Từ phì một tiếng bật cười, nhưng nụ cười kia rất nhanh liền trở nên gượng gạo.
Loại cảm giác chua xót này, ngoài y ra không có bất cứ ai có thể hiểu được. Người đàn ông áo xám nghi hoặc nhìn y một cái, hướng về phía chiếc xe màu đen che rèm gắn cờ đỏ phía bên kia đường, bày ra tư thế mời: “…Vậy kĩ sư Sở, bây giờ chúng ta đến sân bay thôi!”
……
Hiện tại cùng thời điểm y xách balo đến Bắc Kinh học đại học, đã cách nhau một khoảng thời gian tám năm.
Trong tám năm này, người lão sư mà y từng thề phải hiếu thuận như mẹ ruột đã vĩnh viễn bỏ y mà đi, còn gã hung thủ kia lại từng bước tiến đến gần, tạo nên một nét bút ảm đạm sâu sắc trong cuộc đời y.
Tám năm trước lúc y mới đến Bắc Kinh, vì dinh dưỡng không đủ mà cơ thể đặc biệt gầy yếu, mang theo khẩu âm nói chuyện của người tỉnh lẻ, đứng trên đường phố phồn hoa đô hội mà ngơ ngác ngắm nhìn, hoang mang lạc lõng.
Mà tám năm sau lúc y rời khỏi nơi này, trên lưng lại mang theo mấy mạng người, trên tay thấm đẫm vô số máu tanh, ánh mắt nhìn thế giới đã không còn trong sáng, chẳng những trở nên rét lạnh, lòng dạ cũng trở nên sắt đá.
Chiếc máy bay màu xám bạc khổng lồ chậm rãi di chuyển trên đường băng, xuyên qua ô cửa sổ be bé có thể nhìn thấy hoàng hôn đang phủ xuống bốn phía sân bay, ánh đèn rực rỡ từ từ thắp lên… Bắt đầu từ lúc máy bay chậm rãi bay khỏi đường băng, mặt đất dường như lật úp xuống, ánh đèn từ hàng vạn ngôi nhà dần khuất xa nơi chân trời, không bao lâu sau liền biến thành mặt biển lấp lánh ánh sáng.
Thành phố tạo nên vết thương sâu hoắm trong lòng y, thành phố đã gần như mang đi cả sinh mệnh của y, nay phảng phất như đang cố gắng hé ra cái miệng khổng lồ đen ngòm, nuốt chửng hết tám năm suýt nữa thì khiến cho y thịt nát xương tan. Sở Từ dùng sức lắc đầu, xua tan hồi tưởng tràn ngập bất an, sau đó kéo mạnh tấm ván che cửa sổ lại.
…Hàn Việt lúc này, đang làm gì nhỉ?
Trong khoảnh khắc kéo tấm ván xuống, nhìn ra ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ một lần cuối cùng, Sở Từ bất giác nghĩ thế.
Hắn đã được Nhâm Gia Viễn phát hiện, sau đó cởi trói?
Hắn có tức giận không? Trái tim có nguội lạnh không? Có thống hận thậm chí tuyệt vọng không?
Hắn có nhớ lại người anh trai đã bị y giết, hắn có nhớ lại bản thân còn có nghĩa vụ căm thù?
Sở Từ khẽ cười tự giễu trong lòng một tiếng, dựa sâu vào ghế nằm trong khoang máy bay, nhắm mắt lại.
…Nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tóm lại từ nay về sau, hẳn là không còn khả năng gặp lại người đàn ông kia.
Máy bay gào thét xuyên qua bầu trời đêm, dần dần chìm vào biển sao mờ mịt. Cùng thời khắc đó dưới mặt đất, trong một căn nhà ở tiểu khu bình dân, Hàn Việt đang ngồi trước bàn làm việc cạnh cửa sổ, một chân nhẹ gác lên bệ cửa, xung quanh là bảy tám chai bia trống rỗng cùng một đống đầu lọc thuốc lá.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, không biết đang ngắm cái gì, sắc mặt vô cùng tiều tụy, khiến cho đường cong lại càng thêm cứng rắn rõ nét.
Nhâm Gia Viễn cẩn trọng ngồi bên cạnh, đề phòng Hàn Việt uống say gục ngã. Hắn thấy Hàn Việt nhìn trời, cũng ngẩng đầu nhìn theo: “Anh đang ngắm cái gì, máy bay?”
“…Không có gì.” Hàn Việt khàn khàn cười khổ một chút, “Tôi tưởng là sao băng, không ngờ chỉ là một chiếc máy bay.”
“Thời đại này trong thành phố còn có thể ngắm sao băng ư?”
“Đúng vậy.” Hàn Việt thở ra một tiếng, nghe giống như tiếng thở dài: “Đều là ảo giác của tôi mà thôi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...