Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Đại ma vương Ma Ha trần truồng cuồng bạo lực.

A Tu La đạo, hai tòa núi Thiết Luân.

Bên ngoài diêm ma cung gió lạnh thổi thấu xương, Sở Hà ngồi trên cột đá điêu khác thành biểu tượng của ma đạo, nhìn về ngọn núi nhân giới ở xa xa, đờ người.

Hắn mặc quần áo của loài người, áo lót màu đen, quần jean, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, tóc đã cắt ngắn, trong gió hiện ra gò má thanh tú.

Tóc là do hắn tự dùng dao cắt mấy ngày trước khi tới ma giới, vốn định cắt phần đuôi xoăn xoăn vướng víu, nhưng vừa cắt thì đuôi lại cong, liền cắt tóc ngắn luôn, cho bớt việc.

Thiên đạo pháp tướng vốn không thể tùy ý thay đổi, nhưng mà hắn bây giờ hơn phân nửa đã rơi xuống thành ma, bởi vậy cũng không sao.

Huyết hải cách đó không xa bốc khói hồng, mấy quỷ thú A Tu La kéo túi đựng thi thể, ướt sũng lôi lên bờ.

Bọn họ dùng túi có lớn có nhỏ, túi lớn nhất có thể đựng cả chục ngàn thi thể con người. Lần đó Phạn La thiếu chút nữa bị Chu Huy phong ấn được Sở Hà dẫn về tứ ác đạo, lúc đó vì để tránh né Chu Huy truy tìm, Sở Hà ở diêm ma cung ngẫu nhiên mở một túi thi thể, bên trong có hơn chục ngàn cánh tay cánh chân quấn vào nhau, mặt mũi thi thể dữ tợn khiến hắn lập tức ném đi, từ đó về sau không muốn đặt chân tới A Tu La đạo dù chỉ nửa bước.

Ma tôn lại nói cho hắn biết, những túi khác nhau có thể luyện chế thành tác dụng khác nhau, mục đích cơ bản là thu thập thi thể luyện thành ma địa ngục cấp thấp, ép buộc phục vụ cho A Tu La. Mỗi khi nhân giới có chiến tranh xảy ra, quỷ thú A Tu La có thể thu thập được hàng trăm ngàn thi thể, nếu như không có ma địa ngục số lượng đông đảo, A Tu La không có cách nào chống lại thiên đạo có số lượng vượt xa mình.

Sở Hà ngồi nhìn quỷ thú vác túi thi thể đi lên bờ, nhìn theo thể tích và dấu vết trên cát, bên trong có ít nhất là trên một trăm thi thể.

Mấy quỷ thú A Tu La vác túi thi thể đi qua bãi biển tới đường núi gồ ghề, đi mãi đến sân trước đại điện ma cung được lót bằng thủy tinh màu tối. Cả mấy trăm thi thể tụ lại một chỗ, mùi hôi quả thật rất khó để hình dung, quỷ thú A Tu La để lại dấu chân ướt sũng trên mặt đất, kéo túi thi thể để trước cầu thang, xoay người đi xuống huyết hải kéo túi khác.

Sở Hà ngồi trên cột đá, nhìn chằm chằm cái túi căng phồng dính máu dưới chân, một lát sau vung tay từ trong hư không tạo ra một ngọn lửa, nhẹ nhàng vẫy một cái.

Ngọn lửa rơi lên chiếc túi, "Phừng!" một tiếng cháy sáng, trong nháy mắt đốt sạch thi thể bên trong.

"Ngươi!" Nhóm quỷ thú A Tu La xoay người, "Ngươi làm gì vậy!"

Sở Hà trả lời thản nhiên, "Khó ngửi."

"Là thứ ma tôn điện hạ cần!" Quỷ thú A Tu La phóng người tới trước cột đá, lạnh lùng nói, "Ngươi là từ đâu đến, đồ con người vô tri —"

Giữa không trung A Tu La hóa thành bóng đen, mang hình quỷ quái, chớp nhoáng xuất hiện trước mặt. Nhưng giây kế tiếp ánh mắt Sở Hà xoay qua nhìn bọn họ, sắc mặt hờ hững, giữ dáng một tay nâng cằm không cử động, há miệng nhẹ nhàng phun ra một đốm kim lửa.

— Ầm!


Ngọn lửa hóa thành con chim khổng lồ, hai cánh cháy hừng hực, trong chớp mắt cuốn quỷ thú A Tu La vào!

Sở Hà lười biếng nhảy xuống cột đá, lúc đáp xuống mặt đất bằng thủy tinh gần như chẳng phát ra âm thanh, xoay người đi lên bậc thang to lớn, bên dưới có thể làm gương soi.

Sau lưng hắn, ngọn lửa cháy hừng hực, tiếng tách tách vang lên, cả tiếng quỷ thú kêu thảm thiết cũng mau chóng biến mất.

Kiến trúc của diêm ma cung cũng chẳng khác thiên đạo là mấy, cũng là một tòa thành vây quanh một cung điện, chỉ là kiến trúc cũng không dùng loại bảo thạch dương tính vàng ngọc, mà là âm tính thủy tinh, có màu xanh nhạt, lấy đá mặt trăng làm chủ đạo. Tường của cung điện được dùng bảo thạch màu xám dài một trượng, dày nửa trượng xây thành, độ cao vẫn là phải ngước nhìn thật lâu mới thấy đỉnh, đi qua từng phòng cần thời gian uống nửa chén trà mới tới.

Ở diêm ma cung, có chừng hơn một vạn căn phòng.

Ngạ quỷ đạo và súc sinh đạo trong tứ ác đạo đều nghèo khổ khó khăn, địa ngục đạo gần như bị khai phá toàn bộ, chỉ có A Tu La đạo, mức giàu có phải nói tương đương với tam thập tam thiên. Có người nói lúc A Tu La đạo cường thịnh nhất, cả trời đất toàn là vàng, cây cối bằng thủy tinh, quả thật là đủ các loại bảo thạch sáng chói; kể cả bầu trời âm u cũng là do đá mặt trăng cực to tạo thành.

Mấy ngàn năm qua thiên đạo không ngừng chinh phạt khiến độ giàu có của tộc A Tu La giảm xuống, đến bây giờ gần như chỉ còn một cái thùng rỗng.

Sở Hà đi qua từng căn phòng, có phòng là tửu trì thịt lâm(1), có phòng là ngọn núi lớn nuôi ma địa ngục, còn có phòng trong góc vang lên tiếng cười hihi haha, là một đám nữ A Tu La bắt đàn ông ở nhân giới về chơi đùa.

(1) Đó là một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển. Điều này cho phép toàn bộ hồ được lấp đầy với rượu, gọi là "Tửu Trì" (ao rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là "Nhục Lâm" (rừng thịt). (Wiki)

Sở Hà rũ mắt, quang ảnh giao nhau rọi lên gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ.

Nữ A Tu La mỉm cười vươn cánh tay trắng nõn kéo hắn, nhưng móng tay vừa chạm tới vạt áo, liền bị chân hỏa của Phượng Hoàng làm phỏng, vội vàng hét chói tai rụt tay về.

Sở Hà cũng không thèm liếc một cái, rốt cuộc băng qua hành lang dài thăm thẳm, đi tới sân thượng ở phía sau đại điện. Hắn đẩy cánh cửa bằng đồng, cơn gió ẩm ướt thổi vào, mái tóc lập tức bị thổi bay bay.

Ma tôn quay đầu, áo bào màu đen thêu hoa văn màu đỏ, ánh mắt kiêu ngạo trông chẳng khác gì bệ hạ cao cao tại thượng.

Sở Hà mang đôi mắt yên tĩnh bước về phía trước, dựa vào lan can nhìn xuống đại quân đông đúc dưới cung vua của tứ ác đạo.

Đội ma quân này do tộc A Tu La thống lĩnh, chủ lực là ma địa ngục, đại yêu và trăm triệu lệ quỷ, gần như là lực lượng mạnh nhất hiện tại của tứ ác đạo. Đại quân bao phủ cả đất trời, tử khí ngưng tụ thành mây đen, xoay quanh hướng về vòm trời phía trước, bên trong như có một con rồng lớn lúc ẩn lúc hiện.

Ma tôn từ trên cao đứng nhìn quân đội của mình, lại quay sang nhìn Sở Hà, tựa như rất hài lòng với cảnh này, ánh mắt hướng về phía xa xa.

— Nơi đó là núi Bất Chu.


Là đường duy nhất đi thẳng được lên vô sắc thiên trong sáu đạo.

"Ngươi ở bên ngoài giết người?" Ma tôn đột nhiên hỏi.

"Mấy quỷ thú A Tu La." Sở Hà nói, "Bọn họ ra tay trước."

Diêm ma cung là thức thứ tám(2) của ma tôn, bởi vậy hắn có thể cảm nhận chuyện xảy ra lúc nãy, cũng biết Sở Hà dùng chân hỏa siêu độ mấy trăm thi thể bị đem ra khỏi huyết hải. Nhưng hắn không hề trách cứ một lời, thậm chí còn rất bình tĩnh — Có lẽ lúc này được sóng vai cùng Phượng Hoàng minh vương, bên dưới là quân đội hùng hậu, đã khiến hắn thỏa mãn và vui sướng cùng cực, làm hắn lười truy cứu chuyện kia.

(2) Cũng gọi Đà-na-thức, các nhà dịch mới dịch ý là chấp, chấp trì, chấp ngã, và cho nó là tên khác của thức thứ tám. Vì thức này là thức gốc giữ gìn cảm quan, thân thể, không để hư nát. Hơn nữa, thức này nắm giữ hạt giống của các pháp, không để mất mát. Lại vì nó nắm giữ chính nó, làm cho sự kết sinh nối nhau liên tục, bởi thế gọi là Chấp trì thức (thức nắm giữ). (phatgiao.org.vn)

"Ngươi không thích luyện thi?" Ma tôn chỉ hỏi một câu như nói chuyện phiếm.

Sở Hà không đáp.

"Đành chịu, chúng ta cần số lượng ma địa ngục vượt xa hơn tốc độ sinh thành bình thường, chỉ có thể cướp đoạt tài nguyên từ nhân giới. Phật tổ cũng từng hóa thân thành thầy tu tới nhân giới các nơi truyền đạo, thông qua đó tìm chư hầu và quân phiệt khắp nơi thu nhận làm tín đồ, tạo thành lực lượng lớn mạnh cho thiên đạo..."

Sở Hà cắt ngang, "Những thi thể này là mới bị giết?"

Ma tôn quay đầu nhìn Sở Hà, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn tú không mang biểu cảm gì.

"Đúng vậy." Ma tôn nói.

Sở Hà xoay người quay lại hành lang, lại bị ma tôn giữ tay lại.

"Ta muốn đánh sụp thiên đạo hủy diệt thân Phật, khiến A Tu La đạo trở thành chủ nhân mới của sáu đạo. Ta sẽ cướp giật tài nguyên của nhân giới để tăng cường sức mạnh cho tứ ác đạo, để tử khí khuếch tán khiến thành phố của con người biến thành phế tích, cả trăm tỷ lệ quỷ không được siêu thoát, cả mảnh đất sụp đổ biến thành địa bàn của A Tu La. Ngươi có biết tại sao ta lại nói toàn bộ cho ngươi biết không?"

"Vì ngươi cần sức mạnh của ta." Sở Hà thản nhiên nói.

Ma tôn lại nói, "Không."

Hắn dựa sát vào Sở Hà, lúc nói chuyện, sát tới nổi bên tai có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra, "Ta không cầu xin cách làm của ngươi, chỉ là cho ngươi biết mục đích của ta, sau đó công bố sự thật ngươi muốn theo ta."


Sở Hà cảm thấy có chút vô căn cứ, cố gắng giật tay ra, nhưng không thành công. Một lát sau hắn bỏ qua giùng giằng, hỏi, "Tại sao?"

"Bởi vì trong bản chất của ngươi có ý nguyện phục tùng kiên định, ngươi sống cả vạn năm cũng không từ bỏ được bản năng chim non trong huyết thống." Ma tôn cong khóe miệng, nhưng trong mắt không hề mang ý cười, "Tựa như khi Chu Huy ở trên chiến trường chém mười hai mũi tên Phượng Hoàng cốt, sau đó cầu hôn ngươi, ngươi lập tức đồng ý; hắn ở nhân giới tìm được ngươi bắt về nhốt trong kết giới, che đi thất khiếu khóa cột sống của ngươi, ngươi cũng liền thuận theo..."

Sở Hà nheo mắt lại, cố sức giật cổ tay, lại bị ma tôn mạnh mẽ kéo tới trước mặt mình, "Ta đã từng muốn làm ngươi rung động, nhưng sự thật chứng minh cách mềm yếu của nhân giới không có tác dụng. Thứ ngươi cần chính là giam cầm, trông coi và chinh phục, đối mặt với kẻ yếu ngươi cũng chẳng thèm liếc một cái..."

Trong giọng nói của Sở Hà mang chút giận dữ, "Ngươi uống lộn thuốc à?"

"Ta chỉ trình bày thái độ mà tong tương lai sẽ đối đãi với ngươi." Ma tôn nho nhã nói, lực ở ngón tay lại chẳng hề thả lỏng, "Có một ngày chúng ta sẽ san bằng núi Tu Di, sóng vai đứng trên đỉnh của sáu đạo... Nếu như bây giờ ngươi cảm thấy không thoải mái, vậy xin lỗi, là ta quá nóng lòng."

Ma tôn rốt cuộc thả lỏng, Sở Hà lập tức rút tay về, trên da hằn lên vết đen, đó là ma tức.

— Ma tôn Phạn La rốt cuộc cũng khôi phục thực lực của A Tu La vương, nếu như thiên đạo không chọn Chu Huy, bất luận là quân đội hay cá thể nào, thiên đạo bây giờ không ai có thể chống lại ma tôn.

Sở Hà xoa cổ tay, nội tâm thoáng lên một cái bóng ma không dễ phát hiện. Vẻ mặt của hắn thậm chí là ánh mắt cũng không hề thay đổi, nhưng ma tôn trong chớp mắt như nhận ra suy nghĩ của hắn, cười hỏi, "Chẳng phải đó là mục đích để ngươi dùng tâm đầu huyết cúng cho ta sao? Bây giờ đã đạt được mục đích, ngươi hiển nhiên phải vui mới đúng chứ."

"Ta chỉ là muốn ngươi chịu lôi kiếp thay ta mà thôi." Sở Hà bình thản nói thẳng.

"Thần cách của ta đã trở về hoàn toàn, cái gì lôi kiếp cũng có thể tự động trừ khử, chí ít có thể bảo đảm an nguy của ngươi." Ma tôn trông có vẻ phớt lờ với sự thẳng thắn của hắn, "Có thể dùng chút tài cán làm cho ngươi, ta cũng vui mừng."

Ma tôn dùng hình thức tư duy gì, Sở Hà vốn không thể hiểu được, nhưng hắn biết đúng là có vài người như thế. Bọn họ chẳng thèm quan tâm đến cảm giác và tình cảm của đối phương, chỉ cường điệu chủ quyền của mình, dùng cách làm theo ý mình cố gắng vì đối phương, cũng yêu cầu đối phương thuận theo để hồi đáp.

Giống như người thích hoa, chỉ cần cầm bông hoa trên tay là đã thấy đẹp rồi, còn gốc cây vui buồn ra sao vốn dĩ là hư vô.

— Điều này trông có vẻ giống Chu Huy, nhưng Sở Hà biết trong lòng Chu Huy vẫn luôn đặt niềm mong cầu ở tình cảm. Chỉ là Chu Huy trong những năm tháng kiên trì và tự kiềm chế rất dài đó, hắn có thể đợi được tới cùng, đợi đến khi Sở Hà lấy được thứ mình mong muốn, sẽ tự nguyện ngã vào lòng hắn.

Sở Hà rũ mắt, tất cả tâm trạng đều giấu bên dưới đôi mắt hẹp dài, xoay người đi vào hành lang.

"Phượng Hoàng." Ma tôn đột nhiên gọi một tiếng.

Sở Hà dừng bước, chỉ nghe giọng của ma tôn ở phía sau vang lên, "Bảy ngày sau ta sẽ đến nơi giao nhau giữa địa ngục và nhân giới thả tử khí, ra lệnh cho tộc A Tu La thu gom lệ quỷ — Ta hy vọng ngươi có thể đi cùng ta."

Sở Hà không quay đầu, đứng ở đó một lúc. Theo góc của ma tôn, có thể nhìn thấy cái lưng đứng thẳng, vai tuy không rộng nhưng trông rất khó bẻ gãy, thân hình được áo sơmi ôm lấy, thắt lưng ôm sát, phía dưới đã giấu bên trong chiếc quần jean.

"Ta biết rồi." Một lát sau Sở Hà rốt cuộc lên tiếng, giọng nói rất bình thản, "Ta sẽ đi cun ngươi."

...


Cùng lúc đó, ở huyết hải.

Ngoài khơi sóng cuộn mãnh liệt, sương mù dày đặc, vô số ma vật cắn xét thịt thối, phát ra tiếng gào thét và tranh giành.

Đột nhiên có một con sóng lớn như ngọn núi đánh tới, vô số ma vật giật mình, chạy trốn, đếm không hết có bao nhiêu bộ xương bị ép thành mảnh nhỏ trong con sóng, ầm một tiếng đập vào bờ biển.

Trong bọt sóng cao tận trời là Ma Ha, mái tóc bạc dài đón gió, gương mặt xinh đẹp như con gái đặt trong bối cảnh huyết hải như thế này, trái lại có cảm giác tà tính lạnh lùng vô tình. Hắn trần như nhộng, đứng trên đầu sóng trong nháy mắt lặn xuống biển như cá, mấy giây sau lại trồi đầu lên, đám nhện biển ở gần đó đang cắn xé hủ thi cũng lập tức kinh hoảng bỏ trốn, chớp mắt đã không thấy đâu.

Ma Ha lười biếng đi lên, đạp lên đống xương trắng bị trôi dạt vào bờ, một chân giẫm lên núi đá.

Già Lâu La đang ngồi trên mỏm đá nhô ra như mũi đao, mặc quần áo ngắn, mặt không mang biểu cảm, không yên lòng nhìn mấy cái bóng đen trông như tòa núi lượn lờ trong huyết hải — Chắc là Hỗn Độn. Bởi vì hình thể quá to, cơ bản bị diệt trong sáu đạo, chỉ còn sót lại mấy con, lại bị Ma Ha nuôi dưới biển.

"Ê!" Ma Ha đi tới trước mặt hắn, tiện thể đá Già Lâu La một cái, "Nhích qua chút đi!"

"..." Già Lâu La ngồi thẳng dậy, nhích cái mông qua chừng 5cm.

Vết thương của Già Lâu La vẫn chưa hoàn toàn lành lại, trên bắp thịt rắn chắc được quấn băng, vết thương trên bụng sáu múi còn rướm máu. Đại khái vì chưa hoàn toàn thích ứng với địa ngục, mấy hôm nay hắn ngủ không ngon, bọng mắt đen sì, trông như vì trọng thương nên rất tiều tụy.

Nhìn cái người mang gương mặt Chu Huy chật vật như vậy, trong lòng Ma Ha thật ra lại cảm thấy vui sướng, "Không quen ở huyết hải? Nếu không thì về diêm ma cung đi? Hôm đó không phải có mấy nữ A Tu La tạo thiên ma trận để dụ dỗ mày sao, mày có thể lạm quyền chơi đùa với người ta, chơi mệt rồi thì ngủ ngon liền, hahahaha —!"

"..." Già Lâu La nói, "Không có hứng."

"Đừng xụ mặt nữa em trai đần thối, mấy cổ rất thích ăn kiểu như mày đó. Có người nói hồi xưa Chu Huy trông cũng ngon lắm, rất được nữ A Tu La hoan nghênh, nhưng mà cái kiểu ngây thơ cấm dục như mày càng khơi dậy ý muốn chinh phục hơn." Ma Ha cong môi, không mang ý tốt nhìn Già Lâu La từ trên xuống, "Khó có cơ hội xuống tứ ác đạo, phải tranh thủ mở mang tầm mắt đi chứ — Mày ở cái chỗ núi tuyết quỷ quái đó chắc không có gì chơi ha, có biết Hoan Hỉ Phật(3) không?"

(3) Tạo hình của Hoan Hỉ Phật là một cô gái khỏa thân ngồi trong lòng Phật, có thể bắt gặp ở rất nhiều nước theo Phật giáo Mật tông, ví dụ như Nepal. Về giải thích tại sao lại có tạo hình này, thì hồi trước mình có nghe một thầy giảng là, cô gái khỏa thân mang những nét gợi dục trần tục nhưng vẫn không quyến rũ được đức Phật, minh chứng ngài đã thoát khỏi vương vấn bụi trần. Ngoài ra còn có nhiều cách giải thích khác, mọi người có thể google để tìm hiểu thêm.

Già Lâu La cả lời cũng không muốn nói.

Ma Ha vươn tay cột mái tóc dính máu lại, vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi nói, "Mày đúng là đáng thương, đọc kinh tới đần luôn. Nhưng mà nếu mày chịu khó nghiên cứu kinh sách, vậy chắc sẽ biết điển cố Hoan Hỉ Phật lấy vô số nữ A Tu La làm phi tần chứ? Cho nên để nuôi chí thành Phật thì đi lấy nữ A Tu La đi, không cần mất hai vạn năm vô ích — Đi đi, anh hai ủng hộ mày, ở đây chuẩn bị sẵn sính lễ rồi..."

Ma Ha tiện tay giơ vào không khí bắt một cái, một con rắn nước màu sắc sặc sỡ ướt sũng hiện ra trong tay hắn, sợ hãi giãy dụa, đuôi "Bộp!" một cái vỗ lên mặt Già Lâu La.

"..." Già Lâu La lau mặt, rốt cuộc cũng nhịn tới cực hạn.

Hắn vươn tay lấy áo bào trắng dưới mông, đưa tới trước mặt Ma Ha, "Anh mặc đồ vào trước đi được không?"

Ở huyết hải, Ma Ha gần như không mặc quần áo, hắn cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng mà vẻ mặt Già Lâu La như là chịu hết nổi rồi, một lát sau Ma Ha lười biếng hừ một tiếng, thuận lợi treo con rắn biển lên cổ em trai, nhận lấy áo bào khoác lên người, sau đó giơ chân đá văng Già Lâu La, kiêu căng ngồi trên vách núi.

Hết chương 57.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận