Cảnh Loan Từ bị Chu Viêm Húc nói phải nói trái nhiều ngày, cũng dần dần nhìn ra tâm tư hắn. Cảnh Loan Từ âm thầm thở dài, nói với Vân dương hầu Diệp Triêm Cân: “Chuyện từ quan ta đã quyết, hắn giữ lại ta cũng không màng.”
Vân dương hầu trời sinh nhút nhát, nhưng cùng Cảnh Loan Từ giao hảo, liền khuyên y: “Vương gia vẫn coi trọng ngươi, ngươi không nên phụ hắn.”
Cảnh Loan Từ nói: “Chuyện như bây giờ, không phải nên hay không nên, Hoàng Thượng có điểm thất đức, chúng ta làm thần tử nên khuyên giản, sao có thể … sao có thể làm việc bất trung này.”
Vân dương hầu nói: “Không phải ta nói ngươi, Tiểu Cảnh, Hoàng Thượng sau chuyện đó thế nào ngươi cũng đã biết, văn võ bá quan rút cục cũng chỉ là người thường, là người thì sợ chết, sao có thể tự đưa mình vào hang cọp?”
Cảnh Loan Từ sợ run, một lúc lâu sau mới nói: “Thôi, đã đến này nông nỗi, ta cũng không nói thêm, nhưng muốn ta cùng bọn chúng cộng sự, trăm triệu lần không thể.”
Vân dương hầu khẽ thở dài: “Tùy ngươi.”
Cảnh Loan Từ nói: “Ta làm quan bảy năm, chẳng có của để dành, ngươi xem trong phòng này có gì tốt hãy mang đi, ta … Hoàng Thượng đối ta ân trọng như núi, ta vô luận như thế nào cũng phải tới nhìn người một cái!”
Vân dương hầu kinh hãi nói: “Ngươi …ngươi làm vậy được sao …”
Cảnh Loan Từ nói: “Nhân quý có tâm, mệnh này vốn không tính là gì.”
………………………………….
Chu Viêm Húc ngồi trước tháp, thản nhiên cười nói: “Hoàng huynh, đệ bị huynh khi dễ nhiều năm như vậy, cũng không biến thành cái dạng này, huynh rốt cục là làm sao vậy?”
Chu Viêm Minh thanh âm thô dát, lạnh lùng nói: “Ngươi … ngươi diễn trò thật giỏi …”
Chu Viêm Húc bật cười: “Hoàng huynh, vở diễn này không phải ngươi bức ta làm hay sao, tuy nói ngươi đối đãi với ta không tồi, nhưng con người giả ngây giả dại hai mươi mấy năm, tư vị này, hoàng huynh ngươi vô luận như thế nào cũng sẽ không hiểu được đi?”
Hắn cười nói: “Từ nhỏ, cái gì tốt đều là của ngươi, ta không thể tranh, cũng không dám tranh. Mẫu phi khi biết được ta có chút bản lĩnh, liền ngay cả sách cũng không dám cho ta đọc, mẫu phi không được phụ hoàng sủng ái, ta cũng là hoàng tử không được yêu chiều, còn ngươi, hoàng huynh ———–”
Hắn khẽ thở dài: “Ta thật sự, thật sự hận ngươi …`”
Chu Viêm Minh chấn động, Chu Viêm Húc lại nói: “Chỉ tiếc, việc này, ngươi cũng không hay biết.”
Cảnh Loan Từ đi theo tiểu thái giám trộm vào cửa cung, đem một thỏi bạc nhét vào tay gã. Tiểu thái giám vội trở về, đè thấp thanh âm nói: “Cảnh đại nhân, chuyện phải làm ta đã làm, nếu lộ ra ngài trăm triệu lần không thể cứu vãn.”
Cảnh Loan Từ nói: “Sao có thể không duyên cớ làm phiền ngươi.”
Tiểu thái giám nói: “Là đại tổng quản phân phó xuống dưới, chúng ta tự nhiên nên làm theo, huống chi Cảnh đại nhân thái độ làm người khiến hạ nhân coi trọng, vì ngài làm chút chuyện cũng là đạo lý.”
Cảnh Loan Từ trong lòng nóng lên, chắp tay nói: “Vậy đa tạ công công.”
Hai người bước thật nhanh, đến gần hậu cung, Cảnh Loan Từ thấy thiên điện kia, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Này … này không phải …”
“Phải.” Tiểu thái giám nói: “Năm đó Nghiêm đại nhân đúng là ở nơi này!”
………………….
Chu Viêm Húc cười nói: “Thôi, đây đều là chuyện quá khứ, chúng ta cũng sẽ không nhắc lại. Hôm nay kêu ta đến, không biết có chuyện gì trọng yếu, hoàng huynh chắc không chỉ là muốn nói chuyện chơi chứ.”
Hắn cười vỗ tay nói: “Người bên ngoài không rõ, ta lại biết, hoàng huynh kỳ thật là một kẻ si tình, tam cung lục viện cũng không để vào mắt, một lòng hướng tới một người, tìm ta, không phải là muốn ta cho các ngươi táng cùng chỗ?”
Hắn ngừng lại một chút, thấy Chu Viêm Minh không phản bác, bỗng nhiên ngửa mặt cười to: “Hoàng huynh ơi hoàng huynh, ngươi thật đúng là người khờ dại, đáng thương Nghiêm Tiểu Chu một đời thông minh, lại đem tâm tư đặt vào ngươi!”
Hắn nâng mặt Chu Viêm Minh, khẽ cười nói: “Ngươi xem hôm nay đi, không đầy hai tháng mọi chuyện đã yên ổn, chỉ bằng đám quan ô hợp kia lại có thể làm được đến thế sao?”
Chu Viêm Minh trợn tròn mắt, Chu Viêm Húc nói: “Không tồi không tồi, tiểu đệ ta bốn năm trước đã bắt đầu tìm cách, còn ngóng trông một ngày kia có thể thay thế hoàng huynh. Còn nhớ cái ngày du hồ gặp nạn không? Ngươi cùng Tiểu Cảnh đều nghi ngờ Nghiêm Tiểu Chu, thật có thể nói là là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Biết chúng ta hành trình chỉ có mấy người ít ỏi, Nghiêm Tiểu Chu nhất định sớm hiểu được uẩn khúc, lại kiềm chế một chữ cũng không đề cập tới, chỉ là các ngươi lung tung đoán bừa. Y đã sớm đoán được kết cục của ngươi ngày hôm nay, từng bước muốn đến gần bảo vệ ngươi, ngươi đến ngầm tìm cách đuổi y thật xa! Ha ha ha!!!”
Chu Viêm Minh ho đến không thở nổi trong tiếng cười của đối phương, phun ra một ngụm máu. Chu Viêm Húc nói: “Kỳ thật, y cũng là kẻ đáng thương, tâm cao ngất, mệnh mỏng manh như sợi chỉ, hoàng huynh, ngươi thương y, sao lại có thể ép buộc y, ngươi ngay từ đầu đã sai lầm rồi.”
Chu Viêm Minh thở gấp nói: “Trẫm … không hề sai!”
“Ngươi sai lầm rồi, yêu một người, vốn nên tôn trọng y, bảo vệ y, nâng đỡ y. Mà ngươi, lại đem dục vọng của bản thân bắt y chịu đựng. Ta hôm nay làm cái gì, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi thật sự giống nhau sao?” Chu Viêm Húc có chút ngượng ngùng: “Ta bất quá là vì Tiểu Cảnh, muốn cùng y lưu danh sử sách!”
Chu Viêm Minh đột nhiên cười quái dị: “Hay! Hay! Ngươi cứ làm thánh nhân đi, cả ngày nắm tay y, ngắm nhìn y, một lóng tay cũng không dám động. Chờ sử quan kia đến phán các ngươi là loạn thần tặc tử, thiên cổ bêu danh!”
Chu Viêm Húc bị hắn động đến chỗ đau, kinh sợ, một phen nắm vạt áo hắn, chợt nghe ngoài cửa có tiếng động. Hắn sợ hãi quay lại, đẩy cửa ra, thấy một người nghiêng ngả theo bậc thang đi lên, liếc mắt trông thấy hắn, nhưng lại giống như thấy yêu quái, lảo đảo lui vài chục bước.
Chu Viêm Húc trong lòng hoảng sợ: “Tiểu … Tiểu Cảnh … sao ngươi lại ở chỗ này?”
Chu Viêm Húc đang định kéo y lại, Cảnh Loan Từ lại lui về phía sau: “Ngươi …”
“Ta …”
“Ngươi …”
“Ngươi hãy nghe ta nói …”
Cảnh Loan Từ cơ hồ muốn khóc, lại giống như cười: ” Ta… trăm triệu lần không đoán được, ngươi dĩ nhiên là …”
“Tiểu Cảnh …”Chu Viêm Húc run giọng nói: ” Ta làm việc này, bất quá là vì ngươi …”
“Vì ta?” Cảnh Loan Từ run rẩy cười nói: “Cảnh Loan Từ ta sao có được phúc đức này, sẽ được mang danh hại nước hại dân như Đát Kỷ xưa, Chu Viêm Húc, ngươi …”
Chu Viêm Húc tiến lên nắm áo y, Cảnh Loan Từ ra sức tránh, nhưng lại làm áo rách toạc ra, y cười thảm một tiếng: “Được, như vậy cũng tốt, hôm nay, ngươi và ta cắt bào đoạn nghĩa, ta sau này… coi như không biết đến người tên Chu Viêm Húc…”
Y xoay người muốn đi, nhưng lại bước không nổi, nghiêng ngả lảo đảo. Chu Viêm Húc thấy y thần sắc tuyệt quyết, lại hiểu rõ tính y, trong lòng biết nếu để y đi, từ nay về sau sẽ không gặp nữa. Trong lòng đau khổ nan ai, trầm thanh âm nói: “Tiểu Cảnh, ngươi phải đi, vậy tùy ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, ta không so được với hoàng huynh, giang sơn này ta không cần, không ai ở bên cạnh lải nhải, thiên hạ vạn dân ta cũng không quan tâm. Ngươi luôn lấy quốc gia làm trọng, đi hay ở, là tự ngươi định đoạt!”
Cảnh Loan Từ một tay bám tường, toàn thân run rẩy.
Chu Viêm Húc ngửa mặt cười to một tiếng: “Báo ứng! Báo ứng!”
Chu Viêm Minh ôm bình sứ màu lam cười rộ lên, trong phòng tối đen như mực, chỉ thấy ẩm ướt nơi khóe mắt cùng gò má, một trận gió thu phất qua, âm thanh thê lương vô tận. Chu Viêm Minh gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, giống như nghe được người cười, kia một mảnh bích thủy thu đàm, đó có phải là đất Giang Nam?
Giang Nam, gió xuân phơi phới, sắc màu tươi đẹp. Tửu lâu phía trên ẩn ẩn nghe được thanh ca trong mây. Một hàng thi sĩ vỗ tay cười nói: “Ca hay lắm, ca hay lắm, ai cũng bảo Giang Nam mỹ nữ như mây, Giáng Thần cô nương thực không phụ danh này!”
“Mỹ nữ như mây?” Ân Tuyết Y đứng dậy, đem cây quạt trong tay thu lại, nhẹ nhàng nâng cằm một người, ngả ngớn cười nói: “Sao có thể so với Nghiêm thế huynh sắc như xuân hoa chứ?”
Người nọ ngẩng đầu lên, mâu quang như lửa, đảo qua khuôn mặt từng người.
Chu Viêm Húc âm thầm cười: “Quả nhiên xứng với bốn chữ ‘sắc như xuân hoa’.”
Người nọ mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn.
Phó Vãn Đăng đi qua, vươn tay cướp cây quạt, thả vào lồng ngực Ân Tuyết Y: “Ân thế huynh nói gì vậy, Nghiêm thế huynh cùng ngươi ta giống nhau. Đều là nam nhi, sao lại dùng dâm từ này để nói y.”
Chu Viêm Minh cười thầm: “Nhưng từ ấy cũng thật là tinh diệu.”
Ban đêm ngủ không được, đứng lên xem trăng sáng, ánh trăng chiếu rọi bóng một người. Chu Viêm Minh trong lòng vừa động, thoắt cái đuổi kịp y, đã thấy y đi tới trước cửa một gian phòng, không chút hoang mang hay văn vẻ, liền vẽ một con rùa trên cánh cửa kia.
Chu Viêm Minh cười đến cơ hồ không thở nổi, lại không dám lên tiếng, thật khó chịu.
Chợt thấy Phó Vãn Đăng vội vàng chạy đến, một phen kéo lại người nọ nói: “Đừng hồ nháo, đám người kia tỉnh lại, còn không liều mạng với ngươi sao!”
Người nọ bị hắn kéo, nghiêng ngả lảo đảo đi vài bước, bọn họ cũng đã bị nháo tỉnh, đi ra vừa thấy, nhất thời giận tím mặt: “Người nào làm chuyện này, có giỏi thì đến mắng thẳng mặt, sao lại ở sau lưng giở trò?”
Chu Viêm Minh đi tới, cười cười nói: “Chính là ta làm, ngươi định như thế nào?”
Ân Tuyết Cập nổi giận, một quyền đánh thẳng mặt hắn. Chu Viêm Minh nắm được cổ tay hắn, tung ba quyền làm hắn không đứng dậy nổi.
Người nọ còn chưa đi xa, ngẫu nhiên quay đầu, thấy hắn xả hận giùm, nhịn không được mà cười rạng rỡ.
Từ đó vạn kiếp bất phục!
Chu Viêm Minh cười như điên như dại, mãnh liệt đập vỡ bình sứ, đem tro cốt một ngụm một ngụm nhét vào miệng: “Nghiêm Tiểu Chu! Nghiêm Tiểu Chu! Ta chết cũng sẽ không buông tha ngươi!”
Minh Đức năm thứ bảy. Phế đế Chu Viêm Minh băng hà. Tháng mười hai năm đó, Chu Viêm Húc đăng cơ, sửa niên hiệu Thiên Xương. Thiên Xương đế cả đời hoang dâm vô độ, nhiều khi lâm triều bỗng dưng ham muốn, may có Cảnh Loan Từ phụ tá, rốt cục Đại Minh thái bình thịnh thế. Nhưng mà sử quan ngòi bút vô tình, không khỏi trói buộc y cái danh một thân thờ hai chủ, đoạt quyền soán vị, bất trung bất nghĩa! Tư vị của tế phẩm này khiến kẻ khác không tránh khỏi thở dài!
——————————Hoàn———————————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...