Thao Túng Tim Tôi

"Tôi cảm thấy." Isabella cười rộ, nụ cười đặc biệt xấu xa và gian trá. "Trong hoàn cảnh này, em nên quỳ trên đất, sau đó bò lại bên chân tôi, hành xử như một con chó để lấy lòng tôi mới phải chứ?"

"Cái, cái gì?!" Trác Thế Tuyết như không tin vào tai mình. Cô cho rằng mình đã nghe lầm nhưng khi nhìn vào nụ cười sắp ngoác ra tận mang tai của Isabella, cô nhận ra mình hoàn toàn không nghe lầm. "Chị..."

Cô không ngờ Isabella lại lột bỏ lớp mặt nạ thanh tao nhanh như vậy. Giờ đây, chị ta hoàn toàn lộ rõ bộ mặt gian tà xảo trá, Isabella chưa từng thay đổi, những điều chị ta hứa hẹn trước đó chỉ là để dỗ ngọt cô mà thôi. Lúc này, cô như rơi xuống vực xuống không đáy, không còn nghi ngờ gì nữa, con ác quỷ kia đang dần dần lộ rõ nguyên hình.

"Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội, Trác Thế Tuyết."

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Trác Thế Tuyết, Isabella nói thêm, cô vừa nói vừa xếp chồng tài liệu. Sau đó gỡ mắt kính xuống, ném đại trên bàn, ngồi ở ghế xoay đung đưa. Động tác ngả người của cô làm cho chiếc ghế xoay tròn.

"Em thử ngẫm lại xem, tôi phải tôi đã trao em rất nhiều cơ hội không? Tôi hết lòng khuyên nhủ em trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em, chăm sóc em từng li từng tí."

Mỗi một câu của Isabella, nội tâm của Trác Thế Tuyết càng chùng xuống. Giống như bị nghiền nát vậy.

"Mỗi một lời tôi nói ra đều thật lòng. Chúng ta bên nhau lâu thế rồi, em cũng biết rõ tôi là người nói là làm, luôn giữ lời hứa, tôi khi đã hứa điều gì nhất định thực hiện nó. Vậy nên tôi đã nói với em, tôi đã hối cải, nghĩa là tôi sẵn sàng thay đổi. Tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội để chứng minh thôi."

"Nhưng em thì sao?"

Nói đến đây, ánh mắt Isabella liếc xuống, dù cho chị ấy đang ngồi. Bao nhiêu đó cũng đủ cho Trác Thế Tuyết cảm giác nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt đầy sự khinh miệt và coi thường.


"Thật sự làm tôi đau lòng."

"Em hoài nghi tình yêu của tôi dành cho em, hoài nghi sự chân thành của tôi dành cho em, hoài nghi tôi sẽ tổn thương em một lần nữa. Tôi đã đàm phán của ba mẹ em ở tiệm ăn, thái độ của ba em đối với tôi, em cũng có mặt ở đó, đâu phải là em không biết. Chỉ trích không màng đến danh dự của tôi, em cho rằng tôi dễ chịu sao?"
1

"Sau đó tôi có cãi nhau với ba mẹ..." Trác Thế Tuyết yếu ớt đáp trả lại. "Tôi... tôi biết chị luôn tốt với tôi... Tôi thành thật xin lỗi chị..."

Trác Thế Tuyết nói xong, Isabella thôi trách móc, chỉ cúi đầu im lặng. Cô cũng không dám lên tiếng, đứng tại chỗ lưỡng lự, buộc lòng nói thêm:

"Là tôi sai, Isabella. Là tôi có vấn đề."

"Tôi mới sai." Isabella vẫn cúi đầu, phản bác. "Vấn đề không phải do em, em rất tốt."

Do Isabella cúi đầu, căn bản Trác Thế Tuyết không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương. Chỉ có thể tiếp tục sám hối, không ngừng nói lời xin lỗi.

"Không, là tôi có vấn đề, Isabella! Tôi thật sự... Thật sự là tôi sai, tôi không nên nghi ngờ chị, chị rất yêu tôi. Trước kia cũng là yêu tôi, tôi sai rồi, sai thật rồi. Isabella à, lẽ ra tôi không nên đối xử với chị như vậy... Tôi không nên tỏ thái độ trịch thượng với chị..." Trác Thế Tuyết vừa nói vừa khóc thành tiếng. "Tôi thành thật xin lỗi chị mà... Là tôi có vấn đề... Nói thật, chị muốn tôi làm gì mới tha thứ cho tôi đây? Tôi thật sự biết sai rồi..."

"Bò lại đây."

"Gì chứ?"

"Bò lại đây, tôi sẽ suy xét chuyện tha thứ."

Isabella ngẩng mặt lên, dùng mu bàn tay chống đầu. Chị ta căn bản không hề có vẻ gì là khổ sở, cái cúi đầu vừa rồi chỉ là diễn kịch mà thôi. Vì chị ta thừa biết Trác Thế Tuyết căn bản không nhìn ra được tâm tư của mình.

Thật thú vị ha ha.

Trác Thế Tuyết rời khỏi mình ba năm. Rồi món đồ chơi ấy lại lần nữa trở về với mình, thích thú không muốn đặt xuống.

"Cái này..."

Trác Thế Tuyết khó xử nhìn Isabella, đột nhiên toàn bộ ký ức ào ạt ùa về. Cô bị dạy dỗ thế nào, bị khống chế thế nào, khiến cho cô cồn cào muốn nôn. Toàn thân cứng đờ, không thể cử động.

"Sao? Không làm được." Isabella không thể nhịn cười, cô ngả lưng vào ghế xoay, hai tay chắp trước bụng, bắt chéo chân và đong đưa đắc ý. "Em muốn tôi tha thứ cho những vô lý trước đây, lẽ nào không thể tỏ một chút thành ý sao? Tôi chẳng qua chỉ muốn em bò qua đây thôi mà, nào có phải yêu cầu gì quá đáng."


"Trước đây em khiến tôi phải khổ sở, không định bù đắp trái tim tan vỡ của tôi à?"

"Nhưng cái này..."

"Không sao, tôi không ép em. Nếu em đã không thích thì chúng ta không còn gì để nói nữa." Isabella hướng về phía cửa hô lớn. "Bourn! Tiễn khách!"

"Chờ đã! Isabella... Tôi... Tôi làm! Tôi làm!"

Trác Thế Tuyết bị dồn vào bước đường cùng, cô không còn lựa chọn nào khác. Cô biết, nếu hôm nay mình rời khỏi nhà Isabella, có khả năng sau này sẽ không gặp được chị ấy nữa. Cô thật sự cần tiền, những thứ như danh dự...

Làm sao sánh được với tiền...

Trác Thế Tuyết đặt túi của mình sang một bên. Cô vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình, nên lúc quỳ xuống cô chậm rãi co gối ngồi xổm rồi quỳ trên đất. Thời điểm Trác Thế Tuyết quỳ rạp trên đất bắt đầu bò đi, cô cảm thấy sàn nhà như trải đầy gai, lại như là dung nham. Mỗi một cái bò, cô cảm giác như lòng bàn tay mình đau rát như kim châm.

Đồng thời, lòng tự trọng cô dành ba năm để xây dựng lại sụp đổ ngay trong khoảnh khắc này. Rồi sẽ giống như trước kia, cô lại là thú cưng của Isabella, đồ chơi, nô lệ tình dục, nỗi tuyệt vọng cùng với cảm giác bất lực lại một lần nữa trở về. Cô đánh mất chính mình một lần nữa, bị mắc kẹt trong cái lồng giam được Isabella thiết kế tỉ mỉ và không có ngày trở ra.
4

Rốt cuộc, cô không thể chạy thoát!

"Bò nhanh lên."

Thật ra từ cửa phòng đọc sách đến bàn làm việc của Isabella không hề xa. Nhưng vì Trác Thế Tuyết bò một cái, lòng cô lại nhói lên một cái. Đợi đến khi cô bò đến chân của Isabella, cô như bị tra tấn đánh mất đi linh hồn trân quý của chính mình.

"Ngẩng đầu lên."


Đôi mắt vô hồn rưng rưng nước mắt, có thể nói là ngây dại. Isabella lấy tay che mặt, thích thú ngắm nhìn vẻ mặt của Trác Thế Tuyết.

"Cái em gọi là danh dự bất quá cũng chỉ có vậy. Trác Thế Tuyết, em cho rằng bản thân có thể thoát khỏi lòng tay tôi ư?" Isabella khôi phục lại dáng vẻ thanh tao và dịu dàng như trước, mỉm cười rồi đưa ra mệnh lệnh, nói. "Tiểu Tuyết ngoan, há miệng to ra nào? Em nghe lời tôi mà đúng không?"

Trác Thế Tuyết nghe thấy mệnh lệnh, liền ngoan ngoãn há miệng ra. Miệng cô vừa hé mở, ngón tay thon dài của Isabella đã nhanh nhảu thọc vào dò xét, ba ngón mạnh mẽ quấy phá khoang miệng của Trác Thế Tuyết. Khiến cô đau khổ mà khóc nấc lên.

"Từ hôm nay trở đi em không được phép rời khỏi tầm mắt tôi nửa bước. Điện thoại cũng phải đưa cho tôi giữ." Isabella bình thản nói bằng chất giọng cảnh cáo. "Muốn làm chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến tôi. Mọi hoạt động sinh lý đều phải báo cáo lại, kể cả việc đi WC."
1

Trác Thế Tuyết rơi lệ quỳ sụp xuống đất. Miệng vẫn chưa nuốt sạch nước bọt, cô bất lực úp mặt vào tay bật khóc.

"Tiểu Tuyết ngoan ngoãn của chúng ta là ngoan nhất. Em ngoan sẽ có thưởng."

"Một phần thưởng rất lớn."
2

p/s: Chương sau là chương H, tui không biết có chia ra bản H và bản thường hay không. Nếu có bạn editor sẽ chỉ dịch bản thường.
9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui