Thao Túng Tim Tôi

Nhà xác của cục cảnh sát đã khoá cửa, nhưng do Chu Bác hàn không bị cách chức tạm thời nên có thể dùng thẻ quẹt để vào. Còn về Thiệu Hinh Ngôn, cô làm việc trong cục đã lâu, đương nhiên có cách qua mặt vòng bảo vệ để tiến vào trong.

Trên thực tế, bảo vệ cũng nhận ra Thiệu Hinh Ngôn. Huống chi lần hành động này là Lý Hạo ngầm đồng ý, việc lén lút chỉ là qua mặt mà thôi.

Buổi tối.

Trong không gian tĩnh mịch, cục cảnh sát chỉ còn lại một hai bảo vệ canh gác. Họ còn ngủ gà ngủ gật, Thiệu Hinh Ngôn dẫn Kiều Tư Lâm luồn qua cửa sau.

Kiều Tư Lâm trước giờ toàn mặc kimono, thành ra Thiệu Hinh Ngôn không thấy được cơ bắp của anh. Ngoài ra, trên bắp tay trái còn có một vòng xăm lớn kéo dài tới khuỷu tay. Hôm nay vì ra ngoài làm việc, anh mặc một bộ đồ ôm sát ngực, kết hợp cùng một cái quần jean và balô đen đeo trên lưng. Trông anh ta rất ngầu và trẻ trung.

Thiệu Hinh Ngôn sơ lược địa hình cục cảnh sát cho Kiều Tư Lâm nghe, anh ta liền hiểu đem theo sẵn dây thừng và móc câu. Sau đó anh dắt Thiệu Hinh Ngôn trèo tường, động tác của anh ta vô cùng thuần thục, khiến Thiệu Hinh Ngôn không khỏi hoài nghi về nghề nghiệp của anh.

Có thể là do bầu không khí xung quanh quá yên tĩnh, chưa kể về đêm lại có gió lạnh, càng đến gần nhà xác, họ càng thấy ớn lạnh. Hàng năm, Kiều Tư Lâm đã xem tiếp xúc với thi thể nên không cảm thấy gì. Trái lại, dù đã làm cảnh sát nhiều năm, nhưng Thiệu Hinh Ngôn ít nhiều gì cũng hơi nhạy cảm với "nhà xác". Cô giữ nguyên nét mặt căng thẳng.

Cô lấy thẻ ID của Chu Bác Hàn mở cửa nhà xác. Những gì cô thấy trước mặt, chỉ là một chiếc tủ đông bằng thép không gỉ. Thiệu Hinh Ngôn bước đến gần tủ đông, lần mò ô có tên của mẹ Liêu Tử Long. Kiều Tư Lâm đứng yên tại chỗ, lôi dụng cụ từ trong balô ra. Từ lúc trèo tường đến bây giờ, hai người tuy không nói câu nào nhưng phối hợp rất ăn ý.

"Là ô này, mau lại đây phụ tôi kéo ra đi."


Thiệu Hinh Ngôn ngoắc tay gọi Kiều Tư Lâm, anh liền đi qua. Thiệu Hinh Ngôn mở khóa, hai người hợp sức kéo mạnh. Nó giống như một cái ngăn kéo vậy, ngay lập tức thi thể được kéo ra.

Thời điểm ngăn tủ bị kéo ra, có thêm một làn sương lạnh đi theo, dần dần hoà tan trong không khí. Có thể thấy rõ dung mạo mẹ của Liêu Tử Long (bên ngoài còn bọc thêm một lớp ni lông trong suốt). Sau khi phát hiện mẹ Liêu Tử Long tử vong, cô lập tức báo cảnh sát và được đông lạnh kịp thời, nhưng vẫn nhìn thấy được những đốm xác chết ở mức độ khác nhau đang lan rộng trên mặt và cánh tay bà.

Thiệu Hinh Ngôn nhăn mày ngay sau khi thấy cảnh này.

Đôi khi cô thấy, con người thật mỏng manh, nhất là sau khi chết, bị ném lẻ loi trong nhà xác. Lúc còn sinh thời căng tràn sức sống, cơ thể ấm áp, sau khi chết rồi thì cả người lạnh băng. Cô thậm chí còn tưởng tượng, rồi đến một ngày nào đó, cái khối thi thể này sẽ bị đem vào lò thiêu, biến thành một đống tro trắng.

Nếu vậy, rốt cuộc cuộc sống này có ý nghĩa gì? Lúc sống thì nỗ lực phấn đấu làm việc, nhưng khi đã chết thì lại không có gì để nhắc tới.

"Cô ngây người ra đó làm gì?" Kiều Tư Lâm lấy tay gõ gõ mấy cái vào đầu Thiệu Hinh Ngôn, nhờ vậy cô mới hoàn hồn.

"À xin lỗi, vừa nãy tôi lơ đãng quá."

"Chậc, nhìn thấy thi thể liền ngây người. Xem ra khẩu vị của tôi với cô có điểm tương đồng đấy!" Kiều Tư Lâm vừa cười vừa trêu cô. Anh ta tìm được một chiếc bàn bằng thép không gỉ, kéo nó qua và đẩy nó qua bên cạnh, nói: "Chúng tôi cùng chuyển bà ấy sang bên bàn này, mổ xẻ cũng tiện hơn và dễ đẩy trả bà ấy lại vào tủ đông nữa."


Cũng may là thi thể của mẹ Liêu Tử Long không nặng, hai người bọn họ chuyển bà sang bàn inox. Kiều Tư Lâm lấy ra một cái mắt kính bảo vệ mắt cùng một chiếc khẩu trang đưa cho Thiệu Hinh Ngôn. Sau đó đưa cho cô một chiếc máy quay phim.

"Đúng ha, may mà có anh mang theo." Thiệu Hinh Ngôn cầm chiếc camera nặng trĩu, hơi ngạc nhiên nói. "Tôi còn đang định hỏi có phải lấy điện thoại ra quay không nữa?"

"Camera xịn sẽ tốt hơn." Kiều Tư Lâm đeo khẩu trang và bao tay vào, lấy dụng cụ mổ xẻ ra, dao phẫu thuật và nhíp thì đặt ở trên bàn. Sau đó quay sang Thiệu Hinh Ngôn nói. "Chúng ta đợi thêm lát nữa, đợi thi thể rã đông đến độ thích hợp thì sẽ giải phẫu."

Trong quá trình chờ đợi, chỉ mỗi Thiệu Hinh Ngôn là rảnh rỗi. Còn Kiều Tư Lâm thì ngược lại, anh vội vàng dùng tông đơ nhỏ cạo bớt tóc trên đầu của Liêu Tử Long (đây chỉ là cạo cái vòng nhỏ chứ không phải cạo trọc), chuẩn bị đợi giải phẫu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kiều Tư Lâm dùng tay chạm vào đánh giá kết cấu thịt của thi thể, sau đó quay sang gật đầu với Thiệu Hinh Ngôn.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."

"Ok."

Kiều Tư Lâm khéo léo rạch dọc theo đường rãnh tóc khi nãy vừa cạo.

Lúc anh vừa cầm con dao, Thiệu Hinh Ngôn không tự chủ được mà bật hỏi. "Anh... Anh có nghĩ liệu có "con chip" trong não người không?"


"Khó nói lắm, nhưng tôi không loại trừ khả năng này. Như cô thấy đó, bây giờ khoa học tiên tiến như vậy, nếu cô bảo là không thì có thể tôi khó mà tin được. Chỉ là, tôi cảm thấy nếu làm ra được điều đó, chứng tỏ tên kia không phải người bình thường."

"Kẻ điên chăng?"

"Để làm được điều này cần rất nhiều kiến thức. Nếu nói là kẻ điên, hẳn là không phù hợp với thân phận của đối phương lắm. Ủa?"

Kiều Tư Lâm mở sọ ra, anh chưa kịp nói xong liền phải dừng lại trong tức khắc. Thiệu Hinh Ngôn bị phản ứng của anh ta gây chú ý. Hộp sọ mở ra, trên đại nào toàn những đốm đen xám xịt, giống như mạng nhện phủ khắp hai bên nửa não bộ.

"Đây, đây là..."

Vốn hiểu biết về y học, sắc mặt Kiều Tư Lâm chuyển sang trắng bệch. Thiệu Hinh Ngôn chỉ có thể chắc chắn rằng đây không phải hình dạng thật của bộ não bình thường, cô còn chưa nhận ra sự khủng khiếp của nó nữa là.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"U não?!" Kiều Tư Lâm cố rặn ra từng chữ, nhưng sau đó lại từ từ khôi phục thần trí. "Cơ mà, trông cũng không giống lắm... Là u thần kinh đệm chăng?"

Trong lúc bọn họ còn đang bàng hoàng, những đốm đen xám xịt bắt đầu dung hợp lại. Dần dần tạo thành một hình thù kỳ quái, giống như thiết kế ra một bản mạch điện tinh xảo, lan rộng ra khắp rãnh bộ não. Màu đen xám dần chuyển sang màu đen đậm, những nếp nhăn của chất xám trông như được vẽ lại bằng mực. Vốn đã trông rất ghê tởm nay lại khiến người nhìn phải sởn tóc gáy.

"MAU QUAY LẠI ĐI!"


Kiều Tư Lâm ra lệnh, nhưng Thiệu Hinh Ngôn đang khiếp hãi chưa kịp khôi phục lại tinh thần. Khi cô đưa máy quay đến, những đường đen xám xịt kia đã bắt đầu mờ dần, ẩn sâu vào bộ não và biến mất hút. Toàn bộ đại não được trả lại màu hồng phấn nguyên bản.

Cảm giác này như thể những gì họ vừa tận mắt chứng kiến đều chưa từng tồn tại. Chỉ là giấc mơ không đáng tin mà thôi.

"Thế quái nào lại biến mất nhanh như vậy? Nguyên lý hoạt động là gì?"

Kiều Tư Lâm giở mắt kính bảo vệ lên, anh nghiền ngẫm bộ não của mẹ Liêu Tử Long đã trở lại màu hồng phấn "bình thường". Anh cố lật lại những kiến thức y học mà mình biết, lại phát hiện căn bản không có bất kỳ lý luận nào có thể giải thích cho hiện tượng vừa rồi.

"Trước đó không phải cô có hỏi liệu trong này có "con chip" hay không à?" Kiều Tư Lâm mất một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, trên bài báo có đề cập đến."

Kiều Tư Lâm hít một hơi thật sâu, anh gỡ bao tay ra, nhéo một cái thật đau vào mũi.

"Tên khốn kia phát minh ra thứ đồ này, chắc chắn đã thúc đẩy khái niệm. Có lẽ, đây vốn dĩ chỉ là con chip bình thường, vừa rồi cô cũng thấy rồi đó. Mấy cái đốm đen xám kia chúng tự giải thể rồi biến mất, hoặc cũng có thể do cái thi thể này bị đông lạnh sau khi chết nên chúng ta mới kịp nhìn thấy chuỗi biến hoá này trước khi nó kịp tan rã hoàn toàn."

"Nếu làm vậy sẽ không có vật chứng, càng không có cách nào lấy "thứ ấy" đem đi nghiên cứu." Thiệu Hinh Ngôn bất giác thốt lên.

"Chính xác! Cái phát minh này quả là vi diệu, rốt cuộc ai đã làm ra nó? Không được, phải nhanh tóm cổ tên khốn này! Nếu cứ để như này, chỉ e nó sẽ áp dụng lên nhiều nạn nhân khác. Thậm chí là cả các nhà lãnh đạo của đất nước, ai cũng sẽ chịu sự sai khiến từ ả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui