Tháo Hán Cùng Kiều Nương


Nàng đem hết thảy đều giấu trong lòng, giống như nàng đem chính mình chôn trong chăn, nhưng mà hơi thở nóng rực của Tiêu Kinh ở ngay phía sau, đặc biệt là hắn không rên một tiếng mà nằm xuống, đáy lòng uất ức cũng không kìm nén được nữa, nước mắt giống như hồng thủy mà đua nhau tuôn ra.

Nữ nhân biết chính mình không nên khóc, không nên ở trước mặt nam nhân này tỏ ra yếu đuối.


Chỉ là cảm xúc không chịu nghe theo sự khống chế của nàng, đáy lòng chua xót, nước mắt hàng dài hàng ngắn chảy không ngừng, chỉ có thể dùng chăn che miệng, ra sức cắn.


Che được tiếng khóc, lại không thể che được tiếng nức nở.


Tiêu Kinh ở bên cạnh nhìn chăm chú, một hồi lâu cũng không động đậy, rồi sau đó mới thở dài thật sâu, đứng lên.


Hắn đi ra bên ngoài, cầm khăn lau mặt, nhúng vào nước, sau đó vắt ráo trở về phòng.


Cũng không thắp nến, chỉ mơ hồ theo ánh trăng, bắt lấy chăn bên chân nữ nhân xốc lên.


Nữ nhân bị giật mình, cũng không thể lập tức giữ chặt bốn góc chăn.


Nàng không nhúc nhích đưa lưng về phía Tiêu Kinh, vừa lúc tiện cho Tiêu Kinh đem quần lót nàng lần nữa tuột xuống dưới.



Nữ nhân cảm nhận được lạnh lẽo, một mặt khóc lóc, một mặt rụt rụt mông, muốn trốn vào bên trong tường.


“Đừng nhúc nhích.



Thanh âm Tiêu Kinh trầm thấp ra lệnh, ngay sau đó, hắn đem khăn đã nhúng nước lạnh đắp lên mông sưng đỏ của nữ nhân.


Tê…

Nữ nhân không kịp phòng bị, hút phải khí lạnh, giọng mũi thút thít, thân mình run lên.


Nàng không biết Tiêu Kinh rốt cuộc muốn làm gì, nàng còn tưởng rằng hành động của mình chọc giận hắn, muốn trừng phạt nàng thêm một trận.


Dù sao thì sau khi ăn cơm chiều, người nam nhân này cũng không cho nàng được một tia sắc mặt tốt.


Nàng cắn chặt thần kinh đợi, trong lòng nghĩ, nam nhân này nếu còn dám đánh nàng, cho dù dùng hết sức lực, nàng cũng phải rời khỏi nơi này.


Suy nghĩ của nữ nhân loạn thành một đoàn, mà phía sau, lại không có động tác Tiêu Kinh.



Quần nàng như cũ rơi xuống, ban đầu lúc đồ vật kia dán lên, rất đau, chỉ là thời gian lâu sau, lạnh lẽo dán vào da thịt nóng rát, không còn đau như lúc đầu.


Nữ nhân vẫn chôn mình trong chăn, nhưng nước mắt bất tri bất giác đã ngừng lại.


Khóc một hồi, trong lòng nàng hiểu rõ một chút.


Nghĩ thầm, như này có xem là đánh một cái tát cho một viên táo không?

Sau đó lại nghĩ đến, bữa tối nam nhân gặm bánh khô khốc cho đỡ đói, một miếng nước ấm cũng chưa uống, lại mang về điểm tâm tinh xảo cho nàng, giấu ở trong ngực một đường chạy về đây, nhớ đến khi nam nhân kia trở về một người đầy vết bẩn, nghĩ đến nam nhân kia tiêu một trăm lượng bạc chữa bệnh cho nàng, nghĩ đến nàng ăn cơm trắng, nam nhân lại ăn cơm cháy, nghĩ đến nam nhân tỉ mỉ băng bó mười đầu ngón tay cho nàng!

Đáy lòng nữ nhân, như cũ chua xót, nhưng loại cảm giác này không giống như vừa rồi, ngược lại nàng cũng không rõ.


Tiêu Kinh thay đổi khăn hai lần, chườm lạnh nữa giờ, sau đó hắn mới trở lại giường nằm.


Lần này, lúc hắn duỗi tay kéo chăn, nữ nhân không phản kháng nữa, cho hắn nằm vào trong ổ chăn.


Hắn như cũ bá đạo ôm nữ nhân, dựa vào nàng không muốn xoay đầu bên tai, trầm giọng nói "Nàng là nương tử của ta, chăm sóc ta, chăm sóc cái nhà này đều là việc mà nàng nên làm.

"

Nàng là nương tử của ta!

Lại là những lời này.


Nữ nhân nghe xong năm chữ này, đều cảm thấy đau đầu, không nghĩ muốn nghe nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận