Tháo Hán Cùng Kiều Nương


Tiêu Kinh nghĩ ngợi lung tung, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể của nữ nhân mà chìm vào giấc ngủ.


Nữ nhân vẫn luôn hôn mê, trong đầu là một mảnh sương mù mênh mông, ký ức của quá khứ dù tốt hay xấu, tất cả đều xáo trộn vào với nhau mà hiện về.


Trong mơ có người phụ thân yêu thương nàng, có mẫu thân đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ nàng, cho dù có thống khổ đến đâu đi chăng nữa nàng cũng vẫn không muốn tỉnh lại.


Nàng không ngừng gọi phụ thân, mẫu thân, muốn bọn họ mang nàng đi theo, cùng nhau rời khỏi nơi này, nhưng mà phụ thân lại nói, “Bảo bối của ta còn chưa kết hôn lập gia đình, chưa có con đàn cháu đống, chưa bắt đầu cuộc sống của chính mình thì làm sao chúng ta có thể mang con theo được?”

Mẫu thân lại nói, “Phải sống, nhất định là phải sống, quên hết chuyện trước kia đi, cũng không cần phải nhớ đến chúng ta, phụ thân cùng với mẫu thân chỉ cần con sống thật bình an mà thôi.



Phải sống sót!

Đây là điều cuối cùng mà mẫu thân đã nói với nàng, cũng trở thành chấp niệm của nàng, cho dù có khổ đến đâu đi chăng nữa, nàng cũng đều cắn răng chịu đựng, mãi cho đến khi được gặp lại hai người ở trong mơ nàng mới dám nói một câu, sống tiếp thật sự mệt mỏi quá, nàng muốn đi theo bọn họ.



Ngủ đến mê man cũng không có nghĩa là nàng không biết gì cả.


Nàng nếm được hương vị của thuốc cùng với đồ ăn, có thể cảm nhận được bóng dáng của một nam nhân thường xuyên xuất hiện bên người nàng, hắn trông rất cao to, luôn nhằm vào lúc nàng sắp chìm xuống đáy vực sâu mà lôi nàng ra, còn không ngừng nói chuyện ở bên tai nàng.


Lúc đầu nàng không nghe được rõ ràng, nhưng cuối cùng nàng lại nghe ra được một câu nói thật hỗn trướng.


! ta liền thao ngươi, thao cho đến khi nào ngươi tỉnh lại mới thôi.


Cánh tay mềm mại của nàng thật sự không thể nhấc lên được, nếu không nàng đã quăng cho hắn một cái tát thật mạnh.


Nam nhân hỗn trướng, há mồm ngậm miệng đều là ‘thao’.


Một giấc này nàng ngủ thật sâu, cũng ngủ rất lâu, những cảnh hỗn độn trong mơ đều biến mất không thấy đâu, nàng chậm rãi mở mắt ra, cả người khó chịu không có chút sức lực nào, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy thoải mái lạ thường.



Lúc này vẫn đang còn rất sớm, sắc trời vẫn còn đang xám xịt bên ngoài cửa sổ, nàng nhìn lên trần nhà, ngửi thấy mùi đất bùn ở trong không khí, cũng dần chậm rãi hồi phục tỉnh táo trở lại.


Đây là nhà của nam nhân đã mua nàng

Mà lúc này đây hắn vẫn đang ngủ, bàn tay bá đạo ngang ngược còn ôm eo, nắm vú của nàng.

Chát

Tiếng một bàn tay vang lên dữ dội, việc mà nữ nhân muốn làm trong lúc hôn mê, bây giờ tỉnh lại liền lập tức thực hiện được.


Tuy rằng nàng không có nhiều sức lực, nhưng mà tức giận cùng với xấu hổ buồn bực ở trong lòng ngưng tụ thành một cỗ tử khí, bàn tay hung hăng mà tát lên mặt Tiêu Kinh.


Tiêu Kinh vốn dĩ không phải là người có thói quen ngủ sâu, chỉ là do mấy ngày nay lao tâm lao lực để chăm sóc cho nàng, đã mấy ngày rồi chưa được an tâm chợp mắt.


Đêm nay có hơi thở thơm ngọt của nữ nhân bủa vây, trong tay cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng mới hoàn toàn buông lỏng phòng bị, nếu không thì lúc nàng vừa mới cử động thì hắn đã tỉnh lại rồi, làm sao có thể bị đánh lén dễ dàng như thế được?

Nữ nhân tát hắn một cái xong vẫn còn chưa thấy hết giận, nhưng mà thân thể của nàng đang vô cùng suy yếu, vừa mới cử động mạnh liền thở phì phò.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận