Tháo Hán Cùng Kiều Nương


Nàng thổi tắt ngọn nến, mò mẫm leo lên giường rồi nằm xuống.


Ban đêm ở trong thôn vô cùng an tĩnh, bây giờ thời tiết đang dần chuyển sang thu, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu, Song Nương nằm nhắm mắt lại chờ đợi trong chốc lát, nghe thấy tiếng thở của nam nhân càng lúc càng nặng nề, nghĩ thầm ‘đến rồi’.


Quả nhiên, ngay sau đó truyền đến giọng nói của hắn.


Lê Viễn cắn răng lẩm bẩm, “Ta biết nàng là vì bất đắc dĩ nên mới gả cho ta, ta lớn tuổi hơn nhiều so với nàng như vậy, trước kia lại còn từng thành thân, khắc chết nương tử, nàng có khả năng làm việc nhà, còn có thể xuống đất làm việc, ta dạy cho nàng cách phân thảo dược nàng đều có thể nhớ kĩ ngay lập tức! ”

Hắn nói rất nhiều, tất cả đều nói đến ưu điểm của Song Nương, quở trách khuyết điểm của hắn, Song Nương nghe mà trong lòng mềm nhũn.


Bao nhiêu năm nay cũng chỉ có người nam nhân này không thèm để ý đến vết bớt ở trên mặt nàng, không chỉ không chê nàng xấu xí mà còn suốt ngày nghĩ hắn không xứng với nàng, gả cho hắn là uỷ khuất nàng.


Lê Viễn lải nhải một lúc lâu, cũng không để ý đến cử động của Song Nương, mãi cho đến khi một bàn tay mềm mại ấm áp đặt trên đùi của hắn, cởi bỏ quần xuống, côn thịt ở trong đũng quần bị móc ra.



Song Nương chui vào trong chăn, đôi tay cầm lấy côn thịt của hắn nhẹ nhàng xoa bóp qua lại.


Nàng làm việc nông từ nhỏ nên lòng bàn tay không được non mịn giống như nữ tử thông thường, cho dù được Lê Viễn dưỡng hai năm rồi nhưng vẫn không hết được dấu vết từ năm này qua tháng khác.


Nhưng mà thân thể nàng rất tốt, huyết khí tràn đầy, bàn tay đặc biệt nóng, côn thịt vốn dĩ đang mềm như bông của Lê Viễn vừa mới được bao bọc bởi lòng bàn tay nóng hầm hập của nàng liền cương lên dựng đứng chỉ trong nháy mắt.


Côn thịt của hắn phá lệ to, lúc cắm vào trong thân thể nàng đều luôn thọc vào đến tận nơi sâu nhất khiến cho nàng nhịn không được mà phát run.


“Song Nương, nàng đang làm gì vậy?”

Lê Viễn thò tay xuống muốn kéo tay nàng ra nhưng mà Song Nương lại lập tức ngậm lấy quყ đầu của hắn, côn thịt vừa mới cứng lên lại một lần nữa sung huyết sưng to.



Song Nương ngậm lấy côn thịt của hắn, liếm láp quყ đầu tròn vo, nhẹ nhàng buông một bàn tay ra mà nuốt côn thịt cứng nóng của hắn vào càng sâu hơn.


Lê Viễn nằm thẳng mở rộng hai chân ra, côn thịt bị hàm chứa ở trong cái miệng nhỏ vừa nóng lại vừa ướt của nàng, còn được cái lưỡi mềm mại thường xuyên liếm lên, eo bụng cùng với đùi căng chặt mà cương cứng, vỏ đại não cũng trở nên tê dại.


Lúc này Lê Viễn làm sao còn có thể nhớ rõ được những gì hắn vừa lải nhải được nữa?

Nhưng mà hắn sợ bị kích động sẽ làm tổn thương đến Song Nương.


Hắn xốc chăn lên, thở hổn hển nói, “Song Nương, không cần phải làm như vậy, sẽ không thoải mái.



Song Nương vẫn nằm hầu hạ ở giữa hai chân của hắn, đôi môi gắt gao mút lấy côn thịt, ăn từng ngụm một từ trên xuống dưới.


Côn thịt ướt dầm dề, không chỉ có nước miếng của Song Nương mà còn có nước chảy ra từ quყ đầu của hắn, mang theo một mùi tanh hôi dâm đãng quyện vào với nhau.


Song Nương nuốt ra nuốt vào rất nhiều lần, quყ đầu thô dài thọc vào trong yết hầu của nàng rồi nhưng cũng mới chỉ là ăn vào một nửa, nàng thật sự không thể nuốt xuống được nữa, lúc này mới chậm rãi nhả ra, duỗi đầu lưỡi liếm láp từng tấc một trên côn thịt gân guốc của hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận