Tháo Hán Cùng Kiều Nương


Nương tử của Lê Viễn tên là Song Nương.


Tiêu Kinh đã gặp qua vài lần, nàng là một người phụ nữ sạch sẽ nhanh nhẹn, đáng tiếc là trên mặt lại có một cái bớt to đùng đỏ sậm, người dân ở trong thôn đều ngại nàng xấu xí doạ người cho nên qua 22 tuổi nàng cũng chưa gả được ra ngoài.


Còn Lê Viễn thì tuy rằng thời trẻ tang thê nhưng mà phẩm cách lại đoan chính, không chỉ đảm nhận chức vụ thôn trưởng mà còn là đại phu, sở hữu mười mẫu ruộng đất, hắn là người duy nhất ở trong thôn có nhà lầu làm bằng gỗ cho nên đã có biết bao nhiêu người muốn gả con gái cho hắn làm vợ kế.


Nhưng mà Lê Viễn lại nhìn trúng Song Nương, mặc cho người đời nghị luận mà cưới Song Nương về nhà.


Hai người như một đôi đũa lệch, chồng già vợ trẻ, người ta bàn tán sẽ chẳng ở được với nhau lâu dài, thế nhưng Tiêu Kinh lại cảm thấy bọn họ rất yêu thương nhau, ngọt ngào như đường mật.


Hắn còn từng nhìn thấy Lê Viễn hái được đoá hoa dại ở trong núi cài lên búi tóc của Song Nương.


Khi đó, hắn cũng đã từng âm thầm hâm mộ hai người.



Nhưng mà bây giờ hắn không cần phải đi hâm mộ người khác nữa.


Song Nương ở trong phòng muốn đưa Lê Viễn ra tận cửa nhưng hắn lại không cho.


Tiêu Kinh giúp hắn cầm lấy hòm thuốc, Lê Viễn xách theo đèn lồng, hai nam nhân vội vàng rời đi.


Tới nhà Tiêu Kinh, Lê Viễn nhìn đến nữ nhân đang nằm trên giường, kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Tiêu Kinh.


Tiêu Kinh tuỳ ý để hắn nhìn, vững vàng cầm hòm thuốc đứng ở mép giường mở miệng nói, “Đây là nương tử của ta.



Bộ dạng của hắn mang theo bảy phần kiên định, ba phần kiêu ngạo.


Lê Viễn nghe đến ngữ khí khoe khoang của hắn, suýt chút nữa thì bị chọc cười, may là vẫn còn thủ vững được y giả nhân tâm, kiểm tra tình huống của nữ nhân xong liền lấy ngân châm từ trong hòm thuốc ra, cắm bảy tám châm ở những huyệt vị khác nhau trên đầu cùng với cánh tay của nữ nhân.



Với mỗi một châm cắm xuống, tiếng nức nở dần ngừng lại, nét mặt của nữ nhân cũng dần giãn ra.


Lúc này Tiêu Kinh mới thở phào nhẹ nhõm, tinh tế hỏi, “Nàng bị làm sao vậy?”

Lê Viễn bắt lại mạch, nhìn kỹ lại rồi hỏi Tiêu Kinh một chút về tình huống của nữ nhân, cuối cùng thở dài một tiếng nói, “Bệnh ở dạ dày dẫn đến các loại bệnh khác.


Nữ nhân bị bệnh là do vất vả lâu ngày mà thành tật.


Gia đình đột nhiên xảy ra biến cố, suýt chút nữa thì mất mạng, đi một vòng qua quỷ môn quan còn chưa hồi phục tinh thần lại bị cầm tù bạc đãi nửa tháng.


Cho dù là một nam tử cường tráng cũng chưa chắc đã chịu được chứ đừng nói gì đến một nữ tử được sống trong nhung lụa từ nhỏ như nàng

Thế mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng mà sống tiếp, không cho phép bản thân lộ ra một tia sợ hãi nào.


Mãi cho đến ngày hôm nay, nàng ở trong phòng của Tiêu Kinh, nghe nam nhân nói những lời bá đạo vô lý, ăn cơm hắn mớm cho, ngủ ở trên giường của hắn, đắp chăn của hắn, lần đầu tiên sau bao lâu như vậy, nàng mới cảm nhận được ấm áp, bất tri bất giác nới lỏng sợi dây thần kinh căng chặt kia, những áp lực mà nàng cố nén xuống dưới đáy lòng liền bộc phát ra cuồn cuộn như sóng thần.


Nữ nhân như mảnh lá rụng trôi theo trong dòng nước, nếu không chịu đựng nổi, nàng sẽ bị nhấn chìm theo dòng nước ấy.


Tiêu Kinh nhăn mày hỏi, “Vậy phải làm thế nào để có thể chữa khỏi được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận