Thanh Xuyên Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng


Nữ tử thảo nguyên của các nàng da dẻ hơi ngăm đen một chút, nhưng gương mặt An Thanh lại trắng nõn nhẵn nhụi như trứng gà đã bóc vỏ, cho dù là đi dạo một vòng dưới ánh nắng mùa hè cũng chỉ hơi phiếm hồng, không bao lâu đã khôi phục như thường.

Hai người là đường tỷ muội, tuổi tác lại sem sem, từ nhỏ đã bị người ta lấy ra so sánh không ít, mặc kệ là bề ngoài, hay là phương diện khác, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng thắng An Thanh.

Ngay cả hôn sự hiện tại, An Thanh cũng cao hơn nàng ta một mảng lớn, nàng được Thánh thượng tự mình chỉ hôn cho hoàng tử thân phận tôn quý, mà nàng ta lại phải gả đến bộ lạc cách vách.

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!!
An Thanh nhìn A Na Nhật lòng tràn đầy không cam lòng, trong lòng cũng hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Gả đến hoàng gia có gì tốt, ở trong Tử Cấm Thành vuông vức kia, nơi nào có tự do tự tại như trên thảo nguyên này.

Nếu có chọn lựa, nàng thật ra muốn đổi với A Na Nhật.


"Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở, ta tự nhiên rõ ràng, vô luận ta gả đến nơi nào, sau lưng chống đỡ ta vĩnh viễn đều là cha cùng ca ca của ta.

" An Thanh không nhanh không chậm trả lời.

A Na Nhật nghẹn lời.

Nàng ta trừng mắt nhìn An Thanh, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không thể phản bác.

Cha của An Thanh, cũng chính là đại bá của nàng ta, là Tát Khắc Đa La quận vương của bộ lạc bọn họ, mà a mã nàng ta chỉ là Trấn Quốc công, đừng nói là An Thanh, cho dù là sau này nàng ta xuất giá, chỗ dựa lớn nhất khi ở bên ngoài cũng là đại bá của nàng ta cùng đường ca tương lai thừa kế tước vị.

Đáng hận nhất là, bất kể là đại bá của nàng ta, hay là mấy đường ca kia, từ nhỏ bọn họ đều rất sủng ái An Thanh, mặc kệ sau này là đường ca nào kế thừa tước vị của Tát Khắc quận vương, bộ lạc bọn họ đều sẽ là chỗ dựa vững chắc của An Thanh.


A Na Nhật càng nghĩ càng tức giận, vì sao An Thanh lại tốt số như vậy, nếu như nàng ta là nữ nhi của đại bá, vậy người nở mày nở mặt bây giờ chính là nàng ta.

"Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ, thật sự cho rằng hoàng gia dễ vào như vậy sao, giống như ngươi chỉ biết chăm chút những vật bẩn thỉu trong đất kia, cả ngày chân đầy bùn đất nghèo kiết xác, đợi vào Tử Cấm Thành, nhất định sẽ làm nữ tử Khoa Nhĩ Thấm chúng ta mất mặt, ta chờ xem lúc ngươi khóc!"
Dứt lời, A Na Nhật hung hăng trừng An Thanh một cái, trực tiếp xoay người rời khỏi đại trướng.

Tử Tô cau mày nói: "A Na Nhật Cách Cách quá đáng, nàng sao có thể nguyền rủa Cách Cách ngài.

"
"Đúng đấy, Cách Cách chúng ta lợi hại như vậy, chỗ nào nghèo kiết xác, mới sẽ không làm nữ tử Khoa Nhĩ Thấm chúng ta mất mặt!" Lục Liễu cũng mang vẻ mặt tức giận: "Không được, ta phải đi tìm vương phi bẩm báo việc này, không thể để cho Cách Cách ngài chịu ủy khuất vô ích.

"
An Thanh thấy thế, vội vàng giơ tay ngăn nàng ấy lại, "Không được, a nương ta cả ngày bận rộn như vậy, đừng mang việc này đi làm phiền bà ấy.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận