“Uẩn Triết à, cậu có rảnh không?”
Nghe giọng của Lỗ Tiểu Văn, đầu bút Hứa Uẩn Triết khựng giây lát. Hắn ngẩng đầu nhìn cô ôm một quyển sách bài tập bèn đáp: “Đợi chút nhé.”
“Ừ.” Lỗ Tiểu Văn trả lời một cách nhã nhặn.
Hứa Uẩn Triết chắp nối luồng suy nghĩ bị gián đoạn, tiếp tục làm đề bài vẫn chưa hoàn thành. Tầm năm phút sau, hắn lại ngẩng đầu, đoạn hỏi: “Sao thế?”
“Tớ có vài câu muốn hỏi cậu một lát.” Nói xong, cô liếc người bạn ngồi đằng trước Hứa Uẩn Triết một cách ngại ngùng rồi hỏi với vẻ lịch sự, “Lộ Lộ à, phiền cậu có thể…”
Bạch Lộ ngẩng đầu rồi “À” một tiếng, ôm cuốn tiểu thuyết trong tay mà đi, nhường chỗ lại cho cô.
Hứa Uẩn Triết thấy vậy nhưng chẳng tỏ vẻ gì, vẫn đợi Lỗ Tiểu Văn ngồi xuống rồi đưa bài khó cô gặp phải cho mình xem.
Giống như mọi khi, Hứa Uẩn Triết kiên nhẫn lắng nghe cô giải thích, loại bỏ những chướng ngại và nhầm lẫn trong lối giải đề cho cô.
Lỗ Tiểu Văn là cô gái có thành tích tốt nhất lớp, trông vẻ ngoài đoan trang tú lệ, ngày nào cũng thích đọc thơ từ ca phú, các tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, bị đám con trai trêu là “Tiểu thư khuê các” sau lưng. Tuy trong lớp vẫn có vài người có điểm số ngang cô, song cô thích tìm Hứa Uẩn Triết để thảo luận bài vở nhất.
Hồi trước từng có một lần Hứa Uẩn Triết tò mò hỏi cô là tại sao không đi tìm bạn khác để thảo luận, câu trả lời của cô đã làm Hứa Uẩn Triết hoàn toàn không tiếp lời được nữa. Cô đáp: “Tớ thấy cậu suy nghĩ sâu sắc hơn các bạn ấy.”
Advertisement / Quảng cáo
Sâu sắc? Khi đó, Hứa Uẩn Triết chẳng hiểu gì cả.
Dù có thế nào đi chăng nữa thì bạn bè vẫn nên học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Nếu Lỗ Tiểu Văn thích tìm mình để thảo luận, vả lại đề tài luôn “sâu sắc”, Hứa Uẩn Triết cũng không tiện từ chối người ta. Cho nên mỗi lần khi cô đưa bài vở ra trước mặt Hứa Uẩn Triết để thảo luận, Hứa Uẩn Triết đều phối hợp với cô.
Chỉ là việc cô thích gọi Hứa Uẩn Triết là “Uẩn Triết” làm hắn cứ thấy sai sai. Tuy tiếp xúc giữa hai người không tính là ít nhưng Hứa Uẩn Triết vẫn nghĩ quan hệ của cả hai vẫn chưa đến độ có thể gọi như vậy.
Với lại, lúc Lỗ Tiểu Văn nói luôn khe khẽ và nhỏ nhẹ. Mỗi khi cô gọi như thế, Hứa Uẩn Triết luôn có cảm giác rằng mình đang ở trong bộ phim tình cảm Đài Loan thế kỉ trước.
Cả lớp có hơn bốn mươi học sinh nam, vậy mà Lỗ Tiểu Văn chỉ gọi hắn như vậy, bình thường bọn Lý Sảng lắm khi cũng lấy chuyện này ra để trêu.
Lần “trao đổi và thảo luận” này cuối cùng cũng xong, Hứa Uẩn Triết âm thầm thở phào, đang định tìm đề của mình để làm thì phát hiện ra Lỗ Tiểu Văn vẫn chưa đi.
“Uẩn Triết này, cậu nói chuyện với bạn mới chưa?” Lỗ Tiểu Văn tò mò hỏi.
Hứa Uẩn Triết thầm giật mình, bình tĩnh đáp: “Chưa.”
“À… Tớ cũng chưa.” Lỗ Tiểu Văn nhìn hàng ghế cuối của lớp, nói một cách đăm chiêu, “Thoạt trông cậu ấy rất đặc biệt, rất được chào đón. Nhưng có lẽ không hợp chúng mình lắm đâu nhỉ.”
Gì cơ? Hứa Uẩn Triết lại nghe được một câu mà hắn chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng hắn không thể hiện việc mình không hiểu đó, chỉ hơi nhíu mày mà thôi.
Lỗ Tiểu Văn mím miệng cười, đoạn bảo: “Dù gì cũng kiểu vật họp theo loài, người chia theo bầy thôi. Quan hệ giữa cậu ấy với Tiền Trình rất tốt, sao chơi với chúng ta được?”
Hứa Uẩn Triết thầm nghĩ căn bản là hắn cũng không định chơi với Hứa Tĩnh Xu rồi, với lại, lời của cô nghĩa là sao? Bởi vì Hứa Tĩnh Xu có quan hệ tốt với người không dốc lòng học hành nhất trong lớp ngay trong tuần đầu tiên mới chuyển tới nên chắc chắn sẽ không chơi với họ ư? Hứa Uẩn Triết chẳng biết mình đã bị đẩy vào phe Lỗ Tiểu Văn từ lúc nào nữa.
“Ừ.” Hứa Uẩn Triết hoàn toàn không hiểu nổi lô-gíc của Lỗ Tiểu Văn, song hắn lười phản bác cô, bèn trả lời cho có.
“Tớ về chỗ trước đây.” Lỗ Tiểu Văn vẫn nở nụ cười ẩn ý, đứng dậy rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Lộ nhường chỗ cho cô đã quay lại.
“Uẩn Triết à, cậu có rảnh không?”
Nghe giọng nói eo éo đằng sau, Hứa Uẩn Triết quay đầu lại, lạnh lùng liếc xéo Lý Sảng.
Lý Sảng cười hà hà, cuối cùng cũng nhịn cười lại, ra vẻ nghiêm túc: “Chà, nếu giờ đang độc thân thì mày có suy nghĩ đến ‘Tiểu thư khuê các’ của lớp mình không? Dầu gì người ta cũng viết thư tình cho mày suốt ba năm đấy thôi!”
Nhắc tới vụ này, Hứa Uẩn Triết càng thêm hết lí lẽ phản bác.
Bắt đầu từ năm lớp 10, cứ cách mười ngày nửa tháng là Hứa Uẩn Triết sẽ nhận được một phong thư nặc danh, trên phong thư không đóng dấu bưu điện, vẫn hay xuất hiện trên mặt bàn của Hứa Uẩn Triết.
Nội dung bên trong bức thư, thay vì nói là “Thư tình” thì chi bằng gọi nó là bài văn xuôi hay bài thơ be bé biểu đạt nỗi tương tư của người con gái. Bình thường khi Hứa Uẩn Triết làm văn vẫn hay làm bài nghị luận, căn bản không thể hiểu nổi tình cảm được chứa đựng trong bức thư. Cho nên lúc vừa nhận được bức thư ấy, trừ việc không hiểu ra thì Hứa Uẩn Triết chỉ biết dở khóc dở cười trong lòng.
Xưng hô và đề tên trong những bức thư đều rất lạ. Thi thoảng người viết thư sẽ gọi Hứa Uẩn Triết là “Bảo bối của tớ”, thi thoảng lại thành “Mùa xuân trao cho tớ”.
Thậm chí Hứa Uẩn Triết còn chưa từng thấy mấy xưng hô sến súa đó trong sách. Hồi mới đầu, hắn từng tưởng là thư gửi nhầm, mãi đến tận một bức thư nào đó, đối phương gọi hắn là “Uẩn Triết”, hắn mới không thể không thừa nhận rằng mình đúng là người nhận những bức thư này.
Chẳng hay người viết thư viết với mục đích gì nhưng sau khi Hứa Uẩn Triết nhận được những bức thư ấy đã hết cả hồn, bởi đề tên và xưng hô lạ lùng như nhau, “Người yêu cậu”, “Cô gái ngốc nghếch”, “Chị gái cậu” – Cái gì cần có cũng có hết.
Đương nhiên hắn biết ai đã viết những bức thư dạt dào tình yêu này, và bạn thân hắn cực kì tò mò. Tuy họ không có tài cảm nhận, nhưng khả năng trinh thám thì vẫn tàm tạm. Chẳng bao lâu sau là đã tra ra manh mối người viết thư là ai rồi, và đáp án vừa nằm ngoài dự liệu của Hứa Uẩn Triết, vừa đúng tình hợp lí.
“Cô ấy là người giàu cảm xúc, đi than thở khóc lóc vì nhà văn Lỗ Tấn đó!” Lý Sảng vừa mới biết sự thật cảm thán.
Vào học kì đầu của năm lớp 10, Lỗ Tiểu Văn đã làm một chuyện khiến ai nấy đều có ấn tượng sâu sắc ngay trước mặt cả lớp lẫn giáo viên Ngữ văn.
Advertisement / Quảng cáo
Hôm đó học tiết Văn, họ học một bài văn của Lỗ Tấn.
Hình như giáo viên dạy Văn có đôi phần không cho là đúng đối với nhà văn vốn theo chủ nghĩa phê phán hiện thực này nên lỡ miệng nói vài câu nghi ngờ cách làm người của Lỗ Tấn.
Chẳng ai ngờ là Lỗ Tiểu Văn bỗng dưng đứng phắt dậy, nói với giọng đầy kích động: “Sao cô có thể nói về nhà văn, nhà tư tưởng vĩ đại của chúng ta như vậy được? Ông ấy là người đặt nền móng cho văn học hiện đại Trung Quốc. Ông ấy đã tạo ảnh hưởng to lớn đến sự phát triển tư tưởng và văn hóa của xã hội Trung Quốc sau phong trào Ngũ Tứ cơ mà. Dẫu sinh sống ở nước ngoài nhưng ông đã có được danh tiếng rất cao trong lĩnh vực tư tưởng và văn hóa…”
Cô nói rồi nói, và bật khóc.
Vào khoảnh khắc ấy, tất cả học sinh trong lớp đều ngớ người.
Nhắc đến vụ này, Dương Mẫn Hiền cười khì: “Có khi là tổ tông cũng nên? Đều mang họ Lỗ đấy thôi!”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết và Lý Sảng cạn lời.
Dương Mẫn Hiền chớp mắt, đoạn hỏi: “Sao?”
Hứa Uẩn Triết liếc khinh cậu ta.
“Lỗ Tấn họ Chu, ok?! Mẹ mày!” Lý Sảng đập cái bốp vào ót cậu ta.
Dù bọn Hứa Uẩn Triết đã biết là Lỗ Tiểu Văn viết thư nhưng vẫn chưa có cơ hội để vạch trần cô.
Bởi vì hơn hai năm qua, trong tất cả bức thư Lỗ Tiểu Văn đã viết không hề có một bức nào công bố thân phận của chính cô, cũng không hề có một bức nào thể hiện hi vọng với việc Hứa Uẩn Triết đáp lại tình cảm. Dường như cô chỉ viết theo ý mình, và vì niềm vui.
Trong mắt Hứa Uẩn Triết thì nội dung thư hoàn toàn có thể viết vào nhật kí của cô. Vả lại, sau khi trải qua “sự kiện Lỗ Tấn”, Hứa Uẩn Triết biết rằng Lỗ Tiểu Văn là một “người giàu cảm xúc” như vậy, nên lại càng không dám tùy tiện yêu cầu cô đừng viết những lá thư này cho mình nữa.
Theo lô-gíc của Hứa Uẩn Triết, hắn hoàn toàn không tài nào mường tượng ra được hậu quả khi vạch trần, song hắn dự cảm rằng điều đó sẽ vô cùng đáng sợ.
Nếu Lỗ Tiểu Văn vẫn mãi không yêu cầu hồi đáp, lúc trò chuyện bình thường vẫn làm bộ như không hề viết thư thì Hứa Uẩn Triết sẽ xem như mình là một cái hòm thư vậy.
Tuy hành vi tự ý chia bạn cùng lớp dựa theo thành tích học tập của Lỗ Tiểu Văn làm Hứa Uẩn Triết thấy khinh thường, nhưng nếu hắn để tay lên ngực tự hỏi bản thân mà xem, thực ra đằng sâu trong nội tâm hắn, chẳng lẽ chính hắn chưa từng phân chia rõ từng người một hay sao? Hứa Uẩn Triết không biết tại sao Lỗ Tiểu Văn lại như vậy, nhưng đúng là hắn không thể tham gia vào chủ đề nói chuyện của bọn Tiền Trình, cũng không đáng, không có thời gian để tham gia.
Hứa Tĩnh Xu thì khác. Chưa đến một tuần mà cậu đã hòa nhập được với đám học sinh ham chơi của lớp này, bóng rổ hay game gủng chẳng thiếu, không hề giống một sĩ tử tí nào.
Chẳng hiểu vì sao mà trong lòng Hứa Uẩn Triết loáng thoáng nảy lên một chút thất vọng đối với việc này, mặc dù sau buổi thể dục giữa giờ vào ngày đầu tiên tựu trường, Hứa Tĩnh Xu không chủ động làm thân với hắn nữa.
Dạo này mỗi lần Hứa Uẩn Triết nghe nói chuyện liên quan đến cậu thì toàn là lúc Dương Mẫn Hiền và Lý Sảng tám chuyện về game.
Sau khi lên 12, vì để chuẩn bị thi cử nên Lý Sảng đã giảm thời gian chơi game đi rất nhiều, nhưng trong lòng hãy còn để ý đến tin tức về game, Dương Mẫn Hiền thì chẳng bỏ qua sự kiện nào.
Sau khi Dương Mẫn Hiền biết Hứa Tĩnh Xu có chiến tích đứng thứ ba server bọn họ thì càng thích chơi với cậu hơn, ngày nào cũng bảo “sếp sòng” dẫn mình chơi, tung hoành bốn biển trong game, rất đỗi hí hửng.
Hứa Uẩn Triết càng nghe mấy cái tin này càng cảm thấy Hứa Tĩnh Xu là một người chẳng có điểm tương đồng gì với mình cả.
Sau khi bài trắc nghiệm tuần vào chiều thứ bảy kết thúc xong thì kha khá học sinh sống ở trong thị trấn về nhà. Vì để tránh giờ cao điểm nên Hứa Uẩn Triết ở lại một lát mới về.
Rất ít học sinh sống ở trong khu cảnh cổ trấn như Hứa Uẩn Triết. Hứa Uẩn Triết lái xe được nửa đường là đã gần như không thấy ai mặc đồng phục cấp ba huyện nữa.
Nhưng số du khách gặp được trên đường dần nhiều lên. Mùa xuân là mùa du lịch phát triển của Thanh Xuyên, hàng năm vừa đến mùa xuân về hoa nở là ai nấy đều thích xuôi về vùng sông nước Giang Nam toan thưởng thức tiếng chim hương hoa, tình thơ ý họa trong thơ từ của người xưa.
Hứa Uẩn Triết sống trong cổ trấn từ bé, giờ đi trên đường đã có thể liếc một cái là biết ai là du khách.
Chẳng hay khách sạn mình cuối tuần này có khách không? Gặp đèn đỏ, Hứa Uẩn Triết dừng xe đợi, suy nghĩ ấy xẹt qua trong lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Bỗng, hắn thấy Hứa Tĩnh Xu đang lái xe điện đuổi theo từ kính chiếu hậu. Hứa Uẩn Triết dời mắt đi, vờ như chưa thấy.
Hứa Tĩnh Xu lại dừng xe ngay bên cạnh hắn, bắt chuyện: “Hi!”
“Hi.” Hứa Uẩn Triết liếc cậu, nhìn đèn đỏ vẫn đang đếm ngược.
Hứa Tĩnh Xu hỏi: “Cậu cũng đi đường này về nhà hả?”
Sao đếm ngược chậm vậy nhỉ? Hứa Uẩn Triết nhủ thầm trong lòng, nghe vậy thì “Ừ” một tiếng.
“Trùng hợp quá.” Hứa Tĩnh Xu cười nói, “Nhà tớ ở trong khu cảnh cổ trấn, ngay cạnh cổng vào chính.”
Hứa Uẩn Triết đã biết điều này từ khướt. Hắn liếc thoáng qua Hứa Tĩnh Xu, vẫn chỉ “Ừ” một tiếng.
Thấy thế, nụ cười của Hứa Tĩnh Xu hơi lộ vẻ xấu hổ. Cậu liếm môi, toan nói lại thôi.
Cuối cùng, Hứa Uẩn Triết cũng thấy đèn xanh rẽ trái sáng trước. Đây không phải đường về nhà hắn nhưng hắn vẫn nói: “Tôi đi trước đây.”
Hứa Tĩnh Xu nghe vậy thì hơi sửng sốt, đoạn đáp: “À, ừ. Bái bai.”
Thừa dịp đèn đi thẳng chưa chuyển sang màu xanh, Hứa Uẩn Triết rẽ trái rời khỏi ngã tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...