Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch



Hà Hương đi đi lại lại trong Thừa Hi Điện, thỉnh thoảng nàng lại ngóng ra ngoài cửa, từ giờ Dậu cho đến giờ Tuất vẫn không thấy Vân Phỉ về báo tin. Hà Hương bặm môi, bắt đầu lo lắng không biết Vân Phỉ có phải đã bị lộ rồi không. Nếu như Vân Phỉ bị người phát hiện, lại để Hoàng thượng biết việc mà nàng đã làm thì nàng… nàng không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng đến giờ vẫn chưa có ai xuất hiện thì hẳn là Vân Phỉ vẫn an toàn.

“Chủ tử… chủ tử…” Giọng của Vân Phỉ vội vàng truyền đến, Hà Hương kinh hoảng, lẽ nào thật sự đã bị người phát hiện?

“Sao rồi?” Hà Hương bắt lấy Vân Phỉ đang thở hổn hển, nhìn tới nhìn lui thì chỉ thấy có chủ tớ hai người.

Vân Phỉ hít sâu một hơi mới nói: “Chủ tử, nô tỳ đợi đến giờ Tuấn bốn khắc mới thấy Lâm ngự trù ra khỏi Càn Thanh Cung, hoàn toàn không có gì khác thường.”

“Sao có thể? Không lẽ Hoàng thượng không ăn những thứ đó sao?”

“Nô tỳ không biết.”

Hà Hương cau mày, không hiểu nổi là chuyện gì đã xảy ra. Theo lý thuyết thì thức ăn do Lâm Tử Tu mang đến Hoàng thượng không thể không ăn, như vậy… lẽ nào Lâm Tử Tu kia đã phát hiện ra đồ ăn không ổn sao?

Lâm Tử Tu kia thoạt nhìn ngây ngô, hẳn là sẽ không phát hiện ra đâu. Hay là thuốc xổ đó là giả, không có hiệu quả? Đúng, chỉ có khả năng này.

Hà Hương giận điên lên được, bắt tên thái giám ra ngoài cung mua thuốc phải nuốt hết số thuốc còn lại, kết quả là hại thái giám nọ đi tả suốt ba ngày, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma. Hà Hương tâm hoảng, điều này chứng minh việc nàng bỏ thuốc đã bị Lâm Tử Tu phát hiện.

Hà Hương lo lắng sợ hãi suốt mấy ngày, phát hiện mọi việc trong cung vẫn bình thường thì biết là Lâm Tử Tu không để lộ chuyện này ra ngoài. Hà Hương vừa thấy may mắn lại vừa không cam tâm, nhưng trước mắt thì nàng đã an phận hơn không ít.

Giữa tháng mười hai, sắp đến tân niên, Hoàng cung nơi nơi giăng đèn kết hoa mừng năm mới.

Khang Hy nói được thì làm được, mua thêm không ít y phục mới cho Tử Tu từ trong ra ngoài khiến cho Tử Tu vô cùng quẫn bách. Khang Hy còn lệnh cho Lương Cửu Công mang đến cho Tử Tu không ít đồ ngon, đều là cống phẩm từ khắp nơi tiến cống. Tử Tu một mình ăn không hết, liền đem những thứ đó phân ra chia đều cho đám người Trình Lễ, Đinh Chí Nguyên.

Tân niên càng đến gần thì thời tiết càng lúc càng lạnh. Tuyết rơi liên tục không ngừng, toàn bộ Tử Cấm Thành được nhuộm một màu trắng xóa, người lớn trẻ nhỏ gì đều cùng nhau chơi đắp tuyết.


Hôm đó Khang Hy lại hóa trang thành tiểu thái giám chạy đến thăm Tử Tu, thấy Tử Tu đang ôm lò sưởi nhỏ (1) trên tay sưởi ấm. Tử Tu thấy Khang Hy đến thì mới bỏ tay ra khỏi lò sưởi.

“Sao lại lạnh thành như vậy?” Khang Hy nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Tử Tu, dùng bàn tay của mình bao lấy tay của Tử Tu, hai người cùng nhau ôm lò sưởi sưởi ấm tay.

Tử Tu mỉm cười: “Khi nãy mới vừa chơi đắp người tuyết với Tùng Viễn, con người tuyết trong viện đó, thấy không?”

Khang Hy nhìn lại thì thấy quả nhiên trong viện có hai người tuyết một lớn một nhỏ. Trên đầu người tuyết còn cắm một củ cà rốt, nhìn y như cái mũi hồng hồng vì bị đông lạnh của Tử Tu thì không khỏi bật cười.

“Tiểu tử Tùng Viễn đâu?”

“Nó đến chỗ Đại sư huynh chơi rồi.” Tử Tu kéo Khang Hy ngồi xuống, rót cho hắn chén trà.

Khang Hy đột nhiên cũng hứng thú bừng bừng mà bảo: “Tử Tu, chúng ta đi đắp người tuyết đi, từ trước tới giờ ta chưa từng chơi.”

“Cũng không phải là không thể.” Tử Tu ngừng một chút, sau đó mới do dự nói tiếp. “Chính là vạn nhất làm ngươi bị cảm lạnh thì sao bây giờ? Hay là như vậy đi, trước tiên chúng ta đi gom tuyết, sau đó về ủ ấm, ủ ấm xong rồi lại ra đắp tiếp.”

“Tùy ngươi định đoạt.” Khang Hy cười nói.

Tử Tu mỉm cười, đi lấy hai cái xẻng nhỏ sạch sẽ, hai người một trước một sau đi vào trong viện tìm nơi tuyết rơi dày bắt đầu xúc tuyết.

Khang Hy bắt chước Tử Tu dùng xẻng gom tuyết trên mặt đất rồi hất qua một bên, hai người chơi vui đến quên cả trời đất, chẳng khác gì tiểu hài tử.

“Nếu như để ai phát hiện ra ta mang ngươi đi chơi thế này thì nhất định là ta sẽ lãnh đủ.” Tử Tu lắc đầu ai thán, tuyết đọng rất dày trên đất, xốp xốp mềm mềm, giẫm một cái liền lún vào rất sâu.

“Ta là Hoàng thượng, không có mệnh lệnh của ta, ai dám gây chuyện với ngươi? Hơn nữa làm Hoàng thượng ngày đêm làm lụng vất vả, bây giờ đã đến cuối năm rồi, còn không cho ta nghỉ ngơi vui chơi một chút à?” Khang Hy vừa xúc tuyết vừa nói, hai tay bị đông lạnh đỏ bừng.

Tuyết vẫn rơi, những bông tuyết nhỏ liên tục trút xuống bám đầy lên người của cả hai, ngay cả trên lông mi cũng bị đọng những bông tuyết trắng tinh.


“Hoàng thượng, có lạnh không, hay là đi nghỉ ngơi một tý đã?” Tử Tu nhìn núi tuyết nho nhỏ, ước chừng đã đủ rồi.

“Được rồi, lát nữa ra đắp người tuyết sau.” Khang Hy thổi hơi vào tay, “Đúng là lạnh quá, nhưng mà chơi rất vui.”

“Ha ha, thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên ta chơi đắp người tuyết, trước kia đều theo sư phụ học nấu ăn nên không có thời gian chơi đùa.” Tử Tu vào phòng, cầm khăn ấm đưa cho Khang Hy lau tóc. Khang Hy đang ôm lò sưởi tay, cảm thấy tay chân lạnh lẽo mà trong lòng lại rất ấm áp dễ chịu.

“Ngươi lau hộ ta luôn đi.”

“Được.” Khang Hy ngây ngô lau tóc cho Tử Tu, Tử Tu không khỏi bật cười, đãi ngộ này là đẳng cấp đế vương đấy.

“Tử Tu, chỉ có khi nào ta ở bên ngươi mới cảm thấy vui vẻ, nếu như thời thời khắc khắc đều được ở bên ngươi thì tốt biết bao.” Khang Hy lẩm bẩm, động tác trên tay vô cùng mềm nhẹ như là đối đãi với bảo bối quý giá nhất.

Tử Tu mỉm cười: “Nếu thật sự thời thời khắc khắc đều ở bên nhau, chỉ e là ngươi sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Chỗ quê ta có câu càng xa nhau càng nhớ nhau mà.”

Khang Hy im lặng không đáp, cảm thấy Tử Tu nói rất có đạo lý. Hắn luôn nhớ thương Tử Tu như vậy không phải vì mỗi ngày họ chỉ có thể gặp được nhau một canh giờ sao? Nếu như lúc nào cũng dính chặt bên nhau thì nói không chừng lại không có loại cảm giác nhớ nhung đấy.

Hai người ôm lò sưởi tay ủ ấm một lát rồi lại ra ngoài chơi đắp người tuyết. Tử Tu vốn tính mỗi người đắp một cái nhưng Khang Hy lại không chịu, nói chỉ muốn đắp một người tuyết mà thôi.

Một thì một, càng đỡ tốn nhiều thời gian.

“Phải nén tuyết lại, đến đây, ngươi làm cánh tay.” Hai người dễ dàng đắp được cái thân. Tử Tu bắt đầu nén một viên tuyết tròn xoe làm đầu, không quên hướng dẫn Khang Hy.

Khang Hy cảm thấy vô cùng thú vị, làm hai cánh tay gắn lên trên người tuyết. Lúc này hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ chăm chú vào việc đắp người tuyết.

Làm xong các phần chính, Tử Tu lấy hai hạt châu màu đen ra gắn lên đầu làm mắt, lại lấy một củ cà rốt gắn lên làm mũi, cuối cùng lấy một viên đá màu hồng làm miệng cho người tuyết.


“Ta thấy còn thiếu thiếu cái gì đó!” Khang Hy vuốt cằm nhìn người tuyết rồi bảo.

“Ta biết rồi!” Tử Tu vội vàng chạy vào trong cầm hai thứ gì đó ra, thì ra là một cái mũ và khăn quàng cổ. “Như vầy nhìn đẹp hơn một chút có phải không?”

“Vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.” Khang Hy nắm lấy tay Tử Tu: “Đây là kết tinh tình yêu của chúng ta, sao lại không khắc tên lên chứ?”

Mặt Tử Tu lập tức đỏ lựng, cái gì mà kết tinh tình yêu… bất quá vẫn khắc lên bụng người tuyết hai chữ, bên trái là Diệp bên phải là Tu.

“Hoàn mỹ rồi.” Khang Hy cười hớn hở. “Đại công cáo thành, Tử Tu, tay ngươi lạnh quá, chúng ta vào trong ủ ấm đi.”

Tử Tu nhìn người tuyết, không khỏi cười rộ lên, tình yêu kết tinh, có lẽ là thật đi.

“Hắt xì…” Khang Hy đột nhiên hắt hơi một cái, Tử Tu giật mình vội vàng tìm y phục cho Khang Hy thay, lại chạy đến nhà bếp làm ít canh gừng cho Khang Hy và chính mình mỗi người một chén.

Trở lại trong phòng thì thấy Khang Hy đang lau tóc, Khang Hy mặc y phục của Tử Tu nên hơi có vẻ chật, khiến cho dáng người càng thêm thon dài kiện mỹ.

Khang Hy uống canh gừng, Tử Tu đi thay y phục. Bỗng nhiên Khang Hy cảm thấy ngứa ngáy, rất muốn đi nhìn lén nhưng lại phải cố gắng mà nhịn xuống. Dù sao thì hắn cũng là Hoàng đế, sao có thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy được.

Tử Tu thay đồ xong đi ra, Khang Hy săn sóc hỏi: “Còn lạnh không?”

Tử Tu lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Nhưng ta còn lạnh quá, Tử Tu, chúng ta sưởi ấm cho nhau đi!” Khang Hy vô liêm sỉ đưa ra yêu cầu, Tử Tu sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Khang Hy.

Cũng không phải là không muốn nhưng chẳng qua chỉ cần nhớ đến cảm giác đau đớn lẫn cực kỳ xấu hổ kia thì Tử Tu lại chùn chân.

Khang Hy xẹt một cái chạy đi đóng cửa rồi quay lại cười bỉ ổi: “Tử Tu ngoan, chúng ta đã lâu rồi không thân thiết, lẽ nào ngươi không muốn sao? Hay là ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị lạnh đến sinh bệnh?!”

Bậy bạ! Tử Tu nghiến răng, nếu sợ bị bệnh thì lo mà đi tìm thái y chứ tìm y làm cái gì?


Khang Hy một tay nắm lấy tay Tử Tu, một tay nâng cằm Tử Tu lên rồi đem mặt hướng qua. Tử Tu run lên, vừa sợ có người đến đây vừa sợ chọc cho Khang Hy mất hứng, trong lòng rối thành một nùi.

Môi của Khang Hy thật ấm áp, Tử Tu nhanh chóng bị Khang Hy hôn cho đến thở không ra hơi. Khang Hy từng chút từng chút trêu chọc đầu lưỡi của Tử Tu, cùng Tử Tu rượt đuổi chơi đùa. Tử Tu bị tấn công như vũ bão, đành mặc cho Khang Hy muốn làm gì thì làm.

Thôi kệ, cứ phóng túng lúc này đi, Tử Tu nhắm hai mắt lại.

Khi Khang Hy tiến vào, Tử Tu khổ sở nhăn hai hàng chân mày thanh tú, thân thể của Tử Tu hơi cong lên, cảm thấy vừa khó chịu lại kích thích. Động tác của Khang Hy vô cùng cẩn thận, sợ làm cho Tử Tu bị thương. Khang Hy vừa ở trên người Tử Tu châm ngòi thổi gió, lại vừa công thành đoạt đất triển khai thế tấn công.

Tử Tu ngây ngô rên rỉ, âm thanh rơi vào trong tai của Khang Hy tựa như âm thanh của tiên giới khiến Khang Hy càng thêm hứng khởi, thứ ở bên dưới càng thêm trướng lớn một vòng. Tử Tu bị tra tấn đến ứa nước mắt, Khang Hy bèn cúi xuống hôn lên những hạt lệ vương bên khóe mắt của Tử Tu, nhấm nháp những hạt nước trong lành.

Thân thể nóng hừng hực như lửa, trái tim cũng nóng như lửa, hai con người quấn chặt lấy nhau như muốn ngọn lửa ấy càng cháy bùng thêm mãnh liệt, thiêu trụi tất thảy vạn vật.

Thân thể của Khang Hy đã rất lâu không phát tiết, vì thế càng thêm dũng mãnh dị thường, không ngừng tiến thẳng vào trong thân thể của Tử Tu. Tử Tu bị ép buộc đến không thể chịu nổi, muốn kêu lên thật lớn nhưng lại không dám, nhịn đến vô cùng vất vả.

“Tử Tu, ta thật hy vọng vĩnh viễn có thể như thế này, cùng ngươi hòa làm một thể, cảm nhận được nhiệt tình của ngươi…”

“Im… im đi…” Tử Tu xấu hổ đến mặt mũi đỏ rực, vị Hoàng đế ngày thường luôn đứng đắn lại có thể thốt lên những lời đáng xấu hổ như vậy, nói thì nói đi, cư nhiên còn va chạm càng lúc càng sâu.

“Ha ha, ngượng à? Ta càng thích!” Tâm trạng của Khang Hy càng tốt hơn, ôm Tử Tu hết hôn lại xoa nắn.

Tình sự qua đi, hai người mệt đến không thở ra hơi. Khang Hy thỏa mãn đem người ôm vào trong lòng như đang tuyên bố quyền sở hữu, người này chỉ thuộc về một mình hắn, không ai được phép động vào.

Cảm nhận được nhịp tim trầm ổn mà rất mạnh mẽ của Khang Hy, Tử Tu an tâm tiến vào giấc mộng đẹp, ngày mai có ra sao Tử Tu không còn sức lực để nghĩ nữa. Chỉ cần biết là bây giờ, y đang được Khang Hy ôm vào trong lòng.

——————-

Tác giả có lời muốn nói: ai ai, Tử Tu ngốc, lại bị ăn =. =

Ru có lời muốn nói: Còn mấy chương nữa là chuẩn bị tới khúc bạn Hy đáng bị cho ăn đập rồi bà con =.= Trót đọc trước giờ hết muốn edit tới đó =”=

——————-Lò sưởi nhỏ quý tộc thời Thanh hay ôm khi trời lạnh01PS Sammi x Tiêu Diêu: Nếu nàng có vô đây đọc được đến chương này thì ta khuyên nàng nên dừng lại tại chương này hoặc thêm 2 chương sau nữa thôi nhé. Tới chương 45 gì đấy sẽ có cảnh mà ta còn ghét nữa chứ đừng nói là nàng, tầm chương 47,48 gì hẵng đọc lại. Sorry, lúc trước ta không đọc trước nên không biết là còn có cái khúc đấy ⊙﹏⊙ cứ tưởng truyện sẽ ngọt ngào nhè nhẹ như vầy tới lúc hết luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui