Dận Tộ nhìn ngoài cửa sổ, y muốn làm tuyết không muốn làm phong, y cố tình không phải cơn gió có thể mang đến lốc xoáy lớn cuốn cả thiên hạ vào trong, chỉ có thể lặng nhìn đại tuyết mênh mông, bất lực.
Quay đầu nhìn Trần Chuyết, ảm đạm cười, nâng chén: “Nào, đến uống rượu.”
Trần Chuyết sau khi phát tiết xong một hơi cũng dần dần tỉnh táo lại, giống như hắn có một thân võ công tinh diệu lại đối với Du Thân vương nửa điểm biện pháp đều không có, người ở trước mặt hắn bất quá mới làm Thái tử được mấy ngày, y lại có thể làm gì đâu? Vùi đầu nâng chén, buồn bực nói: “Uống.”
Sau đó lại không còn ai lên tiếng, hai người buồn bực uống rượu, không biết qua bao lâu Vượng Tài trở về, bẩm: “Gia, bị người đoán trúng rồi, Vạn tuế gia triệu kiến Du Thân vương —— tiểu tử kia vừa nhìn thấy Du Thân vương xuất môn liền trở về báo tin.”
Dận Tộ nhìn về phía Trần Chuyết: “Có thể cỡi ngựa chứ?”
Trần Chuyết gật đầu: “Được.”
Vậy nên Dận Tộ đơn giản căn dặn vài câu, đứng dậy: “Tiến cung.”
Y uống không ít, lúc ngồi còn chẳng thấy gì, vừa đứng lên liền có chút không ổn định, Vượng Tài vội vàng đỡ lấy, khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài uống say rồi, nếu không hôm nay coi như xong đi?”
Dận Tộ phất tay bỏ qua hắn, thất tha thất thểu ra cửa, Vượng Tài vội vàng xông về phía trước vài bước, lần nữa nâng y, vừa đi vài bước lại trở về chộp lấy áo choàng của Dận Tộ, hoang mang rối loạn đuổi theo giúp y phủ lên.
Dận Tộ bị gió tuyết thổi qua cũng tỉnh rượu rất nhiều, lúc bước vào Càn Thanh cung đã có thể đi đứng vững vàng lại.
Người xung quanh đều đã bị đuổi đi sạch sẽ, chỉ còn Lương Cửu Công trốn trong góc tối nỗ lực rơi chậm lại cảm giác tồn tại, Dận Tộ phải dựa vào cột lớn bên ngoài Nam thư phòng, nghe tiếng rống giận và khóc lóc kể lể bên trong.
“Súc sinh, súc sinh!” Khang Hy tức giận đến thanh âm cũng run lên: “Trẫm thế nào lại nuôi ra một súc sinh như ngươi!”
“Hoàng a mã, Hoàng a mã người mau cứu nhi tử…” Dận Nhưng dập đầu như giã tỏi, lệ rơi đầy mặt: “Nhi tử cũng không muốn đâu Hoàng a mã, Hoàng a mã ngài thân cận Lục đệ, đối với nhi tử càng lúc càng bất hòa, thậm chí hoài nghi nhi tử… Trong lòng nhi tử như có một đoàn lửa, lồng ngực cũng sắp nổ tung rồi…”
“Nhi tử sắp bị ép điên rồi, nhi tử không khống chế được a… Hoàng a mã, Hoàng a mã!”
“Tới tận lúc này, ngươi còn muốn đem trách nhiệm đổ lên người trẫm, đổ lên người Lão Lục!” Khang Hy cả giận nói: “Trẫm vì sao càng ngày càng không thân cận ngươi? Ngươi cứ tự hỏi trước một chút mình đã làm gì!”
“Hoàng a mã!” Dận Nhưng khóc lóc ôm chân Khang Hy: “Nhi tử biết sai rồi, nhi tử thực sự biết sai rồi! Người mau cứu nhi tử… Những kẻ đó bất quá chỉ là nô tài bán thân, trong nhà người thường đánh chết nô tài bất quá cũng chỉ là phạt tiền liền xong việc, nhi tử dầu gì cũng là Thân vương a ca, lẽ nào muốn nhi tử đền mạng cho đám nô tài thấp hèn kia sao?”
“Trẫm lúc nào nói qua muốn ngươi đền mạng cho bọn họ?”
“Hoàng a mã người sẽ không, thế nhưng Lục đệ sẽ không bỏ qua cho nhi tử a!” Dận Nhưng gấp giọng nói: “Khó khăn lắm mới nắm được nhược điểm của nhi tử, Lục đến nhất định sẽ bắt chặt không tha, không đem nhi tử đưa vào chỗ chết y sẽ không cam tâm… Hoàng a mã, y hiện tại là Thái tử, y sẽ đối phó nhi tử, nhi tử liền chỉ còn một con đường chết! Nói không chừng lúc nào đó nhi tử cũng sẽ giống như Tác Ngạch Đồ, bị người…”
“Được rồi!” Khang Hy một cước đá văng hắn, quát to: “Ngươi đến hiện tại còn muốn hắt nước bẩn lên người Lão Lục! Mau cút về phủ cho trẫm!”
“Hoàng a mã…”
“Truyền lệnh xuống, Du thân vương Dận Nhưng ngự tiền thất nghi, cách chức làm Bối lặc, hồi phủ bế môn tư quá, không được tự tiện rời đi nửa bước.”
Chỉ vì mấy thên nô tài liền đem chức Thân vương của hắn biếm thành Bối lặc? Dận Nhưng la thất thanh: “Hoàng a mã…”
“Cút!”
Dận Nhưng thấy Khang Hy còn đang nổi nóng cũng không dám nói nữa, cúi đầu căm giận lui ra khỏi cửa, vừa xoay người liền bị kẻ khác đá mạnh vào mặt, cả người trực tiếp ngã vùi trong tuyết, máu mũi liên hồi chảy xuống.
Kẻ đám động thủ đánh người trước mặt Khang Hy, không cần nhìn cũng biết là ai, Dận Nhưng đau đến nước mắt nước mũi cùng rớt xuống, trước mắt cũng là một mảnh không rõ chỉ có thể thấy được thân ảnh lờ mờ, giận dữ nói: “Ngươi…”
Lời vừa thốt ra lại bị người hung hăng dẫm cho một cước vào mặt, lăn hai vòng trên tuyết. Hắn rốt cục phản ứng kịp, hướng về Dận Tộ mỉm cười âm trầm, vươn tay quẹt ngang mặt khiến cho cả mặt đều là vết máu, kinh hoảng kêu to: “Hoàng a mã, Hoàng a mã xin cứu mạng a!”
Sau đó lại té chạy về phía cửa lớn Nam thư phòng, khóc ròng nói: “Hoàng a mã, Hoàng a mã, Lục đệ muốn giết ta…”
Hắn vừa đứng dậy, Dận Tộ ngay phía sau liền bồi một cước, Dận Nhưng không khống chế được chúi nhủi, đầu va vào cột, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Hắn kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, lại bị Dận Tộ giáng một cước lên bụng.
“Dận Tộ!” Khang Hy nghe được động tĩnh ra cửa, đầu tiên thấy được chính là Dận Nhưng mặt mũi đầy máu, ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất bị Dận Tộ hung hăng đấm đá, không khỏi cả giận quát: “Dận Tộ, còn không ngừng tay!”
Dận Tộ thoáng như không nghe thấy, một cước ác hơn một cước, còn đặc biệt nhắm vào mặt mà đánh, Khang Hy tiến lên, dùng hết khí lực kéo y lại được: “Dận Tộ!”
Dận Tộ vẫy vẫy đầu, tựa hồ vừa nhìn thấy rõ Khang Hy, ười nói: “Hoàng… Hoàng a mã.”
Khang Hy thấy biểu tình của y ngơ ngác đình trệ, lại ngửi được mùi rượu nồng nặc, cau mày nói: “Ngươi uống rượu?”
“Vâng..” Dận Tộ khoa tay múa chân: “Uống một chút… chút, một chút.”
Khang Hy thở dài, kéo y lại nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, cùng trẫm vào trong.”
Dận Tộ hất tay ngài ra, chỉ về phía Dận Nhưng: “Đợi… đợi nhi tử giết chết con chuột này…”
“Dận Tộ!”
Dận Nhưng rốt cục đứng lên, bộ dạng này không cần giả vờ cũng đã đủ chật vật, khóc ròng: “Đa tạ ân cứu mạng của Hoàng a mã… Ô ô…”
Dận Tộ giơ chân muốn đá lại bị Khang Hy cứng rắn lôi trở về, Dận Nhưng hai tay ôm đầu co lại thành một đoàn: “Thái tử gia! Thái tử gia tha mạng!”
Dận Tộ vỗ tay vỗ tay, nói: “Thật giống! Thật giống thật giống! Lại nói một lần! lại nói một lần!”
Khang Hy bất đắc dĩ nói: “Dận Tộ! Cùng trẫm vào trong!”
“Không đi! Nhi tử không đi! Nhi tử muốn xem hắn diễn!” Dận Tộ lần thứ hai tránh khỏi ta Khang Hy, cười hì hì nói: “Hoàng a mã… nhi tử đã xem qua… xem qua bản ghi chép nghiệm thi!”
Dùng tay chỉ Dận Nhưng, nói: “Còn diễn, nếu không… ta cũng dùng ngân châm trạc mù hai tròng mắt của ngươi, dùng sắt nung đỏ ghim vào hạ thể của ngươi…… Hắc, ha ha… bọn họ khi đó, nhất định cũng khóc kêu ‘Thái tử gia tha mạng, Thái tử gia tha mạng’ đi? Mau học kêu cho ta xem! Học đi! Ngươi học cho ta xem! Bọn họ đã cầu khẩn thế nào, bọn họ đã giãy dụa thế nào, bọn họ đã bị ngươi dằn vặt đến ngất đi rồi lại bị cứu tỉnh thế nào? Ngươi học đi! Ngươi học đi!”
Sắc mặt Khang Hy cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Lương Cửu Công!”
Lương Cửu Công hoảng hốt bước lên phía trước: “Nô tài ở!”
“Mang Du… mang Nhị Bối lặc đi tẩy trừ một chút,” Khang Hy trầm mặt nói: “Nhớ kỹ, vết thương trên người hắn, là trẫm ra tay.”
“Dạ.” Lương Cửu Công đi tới trước mặt Dận Nhưng, cũng không vươn tay dìu hắn, chỉ chìa tay thủ thế: “Nhị Bối lặc, xin mời!”
Tận mắt thấy y hành hung vẫn còn che chở! Dận Nhưng giận đến run người, chợt thấy Khang Hy cầm tay Dận Tộ kéo vào Nam thư phòng liền biết mình nói cái gì cũng không cũng dùng được, cắn răng theo Lương Cửu Công rời đi.
Bên này, Khang Hy vừa kéo được phân nửa Dận Tộ lại ôm cột không chịu đi: “Chỗ thứ bẩn thỉu kia từng vào qua, nhi tử không vào! Không vào!”
“Dận Tộ!” Khang Hy trầm giọng quát to: “Hồ đồ cũng nên có một hạn độ!”
Thân thể đang không ngừng giãy dụa của Dận Tộ lập tức cứng còng, Khang Hy thở dài kéo y về phía mình, chỉ thấy trên gò má bạch ngọc của y tất cả đều là nước mắt, ngài không khỏi đau lòng: “Dận Tộ…”
“Hoàng a mã, ngài phế nhi tử đi! Phế nhi tử đi!” Dận Tộ nức nở nói: “Không làm Thái tử, ta có thể vui vui vẻ vẻ qua cuộc sống của mình, nhìn chuyện không vừa mắt liền tiến cung càu nhàu vài tiếng, ở trong nhà mắng mắng tham quan… Lúc cao hứng làm chút vật nhỏ, nhìn mọi người dùng đến vui vẻ cũng cảm thấy bản thân không làm thất vọng bách tính đóng thuế phụng dưỡng… là một Hiền vương…”
“Nhi tử biết bản thân tư tâm nặng, tuy rằng làm không được yêu dân như con thế nhưng dù sao cũng là một người có lương tri, sẽ không đối ác hành coi như không thấy, sẽ không thờ ơ với sự đau đớn của kẻ khác… Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, nhi tử không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì nữa…” Dận Tộ rơi lệ nói: “Nhi tử không muốn có một ngày lại biến thành người ngay cả mình cũng không thể nhận ra, thậm chí ngay người cũng không phải, Hoàng a mã, nhi tử thật sự rất sợ…”
“Dận Tộ…” Đều là nước mắt, nước mắt của Dận Nhưng khiến ngài tâm phiền, khiến ngài ghê tởm, mà nước mắt của Dận Tộ lại khiến ngày đau lòng đến run lên.
Dận Tộ vươn tay lau nước mắt, miễn cưỡng khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Hoàng a mã, nhi tử biết đã làm khó ngài, kẻ kia, người không nỡ giết cũng luyến tiếc giam lại, thế nhưng hắn cũng nói… hắn không khống chế được… Tuy rằng ngài đã đoạt tước của hắn, thế nhưng hắn vẫn là Bối lặc, tuy rằng cấm túc thế nhưng chỉ cần một câu nói của hắn lại có vô số người sẽ ra ngoài giúp hắn sưu tầm con mồi. Rất nhanh sẽ lại có ba mươi người, thậm chí ba trăm người bị hại… Trong lòng hắn càng không thoải mái lại hại càng nhiều người, lần này có Lăng Phổ gánh tội cho hắn, như vậy lần sau, lần sau sau nữa thì sao?”
“Giấy không thể gói được lửa,” Dận Tộ nói: “Hoàng a mã ngài luyến tiếc hắn, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó toàn bộ người trong thiên hạ đều sẽ biết nhi tử do một tay Hoàng a mã ngài dạy dỗ, Thái tử Đại Thanh hơn hai mươi năm vẫn được ngài dung túng bao che, rốt cục là súc sinh như thế nào.”
Y không đợi Khang Hy lên tiếng, vươn tay kéo chặt vạt áo, nói: “Chỗ hắn từng đi qua, nhi tử một khắc cũng không lưu lại nổi… Hoàng a mã, nhi tử xin cáo lui.”
Khom lưng lui hai bước, xoay người bước nhanh ly khai.
Khang Hy nhìn bóng lưng của y, thở dài.
Dận Tộ mắt đỏ, đi nhanh xuất cung, vừa đến bên ngoài liền xem Vượng Tài chạy đến nghênh đón như không thấy, tiện tay đoạt lấy một thớt tuấn mã trong tay thị vệ, nhảy lên.
Thị vệ kia kinh hô: “Thái tử điện hạ!”
Dận Tộ không nói được lời, vung roi quất mạnh, tuấn mã đau đớn hý vang một tiếng liền xông ra ngoài, Vượng Tài gấp giọng nói: “Chủ tử uống rượu, mau nhanh nhanh đuổi kịp, mau mau!”
Sau đó cũng tự đoạt lấy người, đuổi theo.
——
Mùa đông, bầu trời tối sớm, lúc này đã chạng vạng, cửa thành chỉ còn một nhóm người nhỏ ra vào, thế nhưng quan binh thủ thành cũng tới lui vài lần, nữ nhân phải nghiệm thân phận, nam nhân cởi áo nghiệm thương.
Cửa thành tạm thời không người, đám đông oán giận thích khách chết tiệt báo hại bọn họ giữa mùa đông phải ở đây chịu rét, bỗng nhiên một trận vó ngựa dồn dập truyền đến, nhìn lại, có một người cỡi ngựa đang nhanh chóng lao tới, thành vệ phẫn nộ quát: “Người nào, còn không mau…”
Còn chưa nói xong liền bị cấp trên hung hăn vỗ đầu một cái, đang lúc còn choáng váng xây xẩm đã thấy thủ lĩnh quỳ mọp xuống: “Thỉnh an Thái tử điện hạ!”
Gã nhất thời càng thêm hoảng sợ, vội vàng cũng theo đó quỳ xuống.
Tiếng vó ngựa dồn dập bên tai hỗn loạn mà qua, thành vệ phẫn nộ đứng dậy, nói: “Thủ lĩnh ngươi có thể chậm tay một chút không, hại ga ngay cả Thái tử gia dáng dấp thế nào cũng không nhìn được…”
Còn đang oán giận lai có vài người cưỡi ngựa đến, thả chậm dây cương, người đứng đầu lấy ra yêu bài: “Thái tử gia có từng đi qua?”
“Thủ lĩnh” đưa tay chỉ ra ngoài, nói: “Vừa đi ra ngoài… Thái…”
Lời lôi kéo làm quen còn chưa nói xong đám người kia liền thúc ngựa rời đi, sau đó lục tục có hơn mười người xông ra, tất cả đều mặc phục sức thị vệ, bọn họ hỏi đều không dám hỏi một tiếng chứ đừng nói là nghiệm chứng thân phận, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn theo bọn họ đi xa.
Lại qua một hồi, Vượng Tài cưỡi ngựa kém nhất xuất hiện trước cửa mắng to: “Đám… tiểu tử này, tự mình chạy nhanh như vậy, vừa chớp mắt liền không thấy người! Gặp quỷ rồi, đây đều là đám người nào chứ?”
“Thủ lĩnh” kia cười cười nghênh đón, cúi đầu khom lưng nói: “Là Vượng Tài công công a, cũng là đi tìm Thái tử gia? Thái tử vừa cưỡi ngựa ra ngoài.”
Vượng Tài ồ một tiếng, nói: “Đa tạ.”
Lại ném một thỏi bạc qua, thủ lĩnh tiếp được, cười nịnh nói: “Đa tạ Vượng Tài công công, thái tử gia hôm nay là sao vậy?”
Vượng Tài vội ho một tiếng, nói: “Chỉ là quá chén một chút, ra ngoài giải sầu… Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Lại thúc ngựa rời đi.
Thành vệ tấm tắc nói: “Xem thế trận này… thủ lĩnh, ngài kiến thức rộng rãi, có biết đây là thế nào không?”
“Sinh khí phát giận thôi! Vị này còn tốt, phát giận chỉ là uống chút rượu, phi ngựa một hồi, nếu đổi thành vị kia trước đây… Được rồi! Chuyện của quý nhân đừng hỏi thăm nhiều!” “Thủ lĩnh” cân nhắc thỏi bạc trong tay, thét to: “Người gặp có phần, một hồi đóng cửa thành, gia mời mọi người uống rượu!”
“Tốt!” Mọi người hoan hô: “Cảm tạ thủ lĩnh!”
“Đừng cảm tạ ta, đây là dính quang của Thái tử gia!”
——
Trần Chuyết mặc một thân thị vệ phục ghìm ngựa dừng lại, ánh mắt nhìn quét một vòng, rốt cục thấy được Dận Tộ tựa lưng vào cây khô, giục ngựa đi qua, ném một túi rượu cho y: “Mới rồi ngươi mời ta, hiện tại ta mời ngươi.”
Dận Tộ nâng túi rượu, lười biếng nói: “Cảm tạ.”
Lại uống một ngụm, sặc sụa: “Quá nồng.”
“Rượu nồng uống mới khoái trá.”
Dận Tộ không đáp, y đang cảm thấy hơi lạnh, lại uống thêm vài hớp, trên người bắt đầu phát nhiệt, lại hỏi: “Sau này có tính toán gì không?”
“Ta chuẩn bị quay về đi thuyền.”
Dận Tộ bật cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sau này lại không bao giờ… dính tới chuyện của ta nữa!”
Trần Chuyết nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến ngươi —— thế giới bên ngoài đặc sắc hơn.”
Thế giới bên ngoài —— Dận Tộ nhớ tới kiếp trước thỉnh thoảng xem tin tức, bên ngoài có vài quốc gia cho dù đến mấy trăm năm sau, dân chúng còn không so được với bách tính Đại Thanh đâu! Bất quá y cũng nghe nói tin tức chính phủ đưa đều là làm cho đẹp mắt, vậy nên tính chân thực khó thể nói rõ.
Thở dài, nói: “Từ phương diện tốt mà nghĩ, đại đa số bách tính Đại Thanh vẫn có thể an cư lạc nghiệp —— bên ngoài nhất định có nơi ngươi nhìn càng không vừa mắt, lần này các ngươi đi ra ngoài ta sẽ phối trí đầy đủ hỏa dược đại pháo, nếu gặp ai không vừa mắt thì cứ đánh hắn, nói không chừng vừa không cẩn thận liền đánh ra một đế quốc Trần Chuyết đâu.”
Trần Chuyết nói: “Thuyền là của ngươi, người là của ngươi (*Vâng, người cũng là của em nó), cho dù đánh ra được đế quốc cũng là Dận Tộ đế quốc, cùng ta lại có quan hệ gì?”
Lại nói: “Sau này ta sẽ không lại vào kinh, hôm nay từ biệt không hẹn ngày gặp lại.”
Dận Tộ nói: “Vậy cũng chưa chắc.” Y cũng không dự định cả đời đều bị vây tại kinh thành.
Trần Chuyết tiếp lời: “Cũng vị tất, nếu là ngày sau ta nghe nói ngươi cũng biến thành bộ dạng kia, ta sẽ trở về đích thân làm thịt ngươi.”
Dận Tộ không đáp, giơ túi rượu: “Lên đường bình an.”
Trần Chuyết lại nhấp thêm vài hớp uốn cạn, tiện tay ném túi rượu xuống, thúc vào bụng ngựa, tuấn mã phi nhanh.
Dận Tộ thấy hắn đi xa, tìm một khối đá ngồi xuống, chờ con ngựa bị hắn đuổi đi đánh lạc hướng thị vệ trở về, bất quá xuất hiện trước mắt y cũng không phải thị vệ mà là một chiếc mã xa, một chiếc mã xa nhìn rất quen mắt.
Dận Tộ thở dài, xốc mành lên xe, nói: “Có phải mặc kệ ta làm gì đều trốn không khỏi lòng bàn tay ngươi?”
Dận Chân nhìn y ngồi xuống, đưa qua lò sưởi tay, thản nhiên nói: “Ta nếu thật lợi hại như vậy, cũng sẽ chẳng khiến ngươi không hài lòng với ta đến thế —— không phải chính ngươi nói cho ta biết muốn đưa Trần Chuyết đi sao? Ta ở cổng thành coi chừng, thấy hắn vừa rời khỏi liền dùng thiên lý kính truy theo, đương nhiên đuổi tới.”
Lại hướng ra ngoài phân phó: “Nói với bọn họ, Thái tử gia đã tìm được, bảo bọn họ về phủ chờ —— đi, hồi kinh!”
Mã xa quay đầu hồi kinh, Dận Tộ miễn cưỡng tựa lên vách xe, nói: “Cái gì hài lòng hay không, Tứ ca cũng đừng nói nữa, những lời trước đó chỉ coi như ta chưa từng nói qua là được.”
Dận Chân nhíu mày, chợt nghe Dận Tộ khẽ cườ một tiếng, nói: “Ta rốt cuộc nghĩ rõ ràng, dựa sơn sơn đảo, dựa thủy thủy khô, ta vẫn muốn có thể núp dưới cánh chim của Hoàng a mã, của Tứ ca ngươi, vui vẻ làm một hoàn khố tử đệ… Thế nhưng, các người lại đựa vào cái gì giúp ta che mưa chắn gió, dựa vào cái gì phải giúp ta đem những… chuyện dơ bẩn kia đều giải quyết hết, để ta thư thư phục phục sống cuộc sống của mình?”
“Lúc ta đối mặt với những chuyện này là phiềnl òng không ngớt, chẳng lẽ ngươi và Hoàng a mã lại không phải mệt mỏi bất kham sao? Kỳ thực người ích kỷ là ta không phải sao?”
“Dận Tộ…” Hầu kết Dận Chân lay động, hắn không biết nên nói những gì, hồi lâu sau mới thở dài, khó nhọc nói: “Lần này, là lỗi của ta, là ta không nên chẳng để tâm đến ý nguyện của ngươi, mạnh mẽ đẫy ngươi lên vị trí này, nếu ngươi thật sự không thích, ta ngày sau lại nghĩ cách… Chỉ là lúc này ngươi vừa sắc phong không được mấy ngày, thực sự không phải lúc…”
To giơ túi rượu lên ngửa đầu uống rượu, đối với lời của Dận Chân thoáng như không nghe thấy.
Dận Chân khuyên nhủ: “Thân thể ngươi không tốt, uống ít chút.” Chung quy cũng không đem túi rượu trực tiếp cướp đi.
Dận Tộ cười cười, tiếp tục uống.
Dận Chân bất đắc dĩ, chỉ phải thay đổi trọng tâm câu chuyện, muốn dời đi sự chú ý của y: “Hôm nay ngươi tiến cung náo loạn cùng Hoàng a mã?”
Dận Tộ ừ một tiếng.
“Vết thương trên người hắn, là ngươi ra tay?”
Dận Tộ lại ừ một tiếng.
Dận Chân than thở: “Ngươi nếu thật có phần tâm tư này, có bao nhiêu loại biện pháp để thu thập hắn? Tội gì cùng Hoàng a mã gây sự?”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Những chuyện khi dễ ngươi sau lưng, ta thật sự lười làm, không ý nghĩa.”
Đánh người, tự nhiên phải đánh trước mặt núi dựa lớn nhất của đối phương, nếu không làm sao khiến hắn tuyệt vọng?
“Ngươi…”
“Tứ ca yên tâm, ta cũng không ngốc như ngươi nghĩ,” Dận Tộ thản nhiên nói: “Trước kia ngươi không quan tâm ta suốt mười mấy năm, ta không phải cũng sống đến bây giờ sao?”
Không phải chỉ là giả yếu đuối giả đáng thương sao? Ai lại không biết chứ.
Lại thở dài, đơn độc mười mấy năm đều chống được, người này bắt đầu tỉnh lại bất quá chưa được hai năm y đã quen với việc ỷ lại hắn, quả nhiên bệnh lười của người ta đều là chìu chuộng mà ra. (*Vâng, anh muốn chìu em muốn ỷ lại, đến hiện tại tớ còn chưa phát hiện đâu là cp chính, hint phụ tử cũng tung ngập trời)
“Nếu ta đoán không sai, tiếp qua vài ngày Hoàng a mã sẽ tìm một lý do giam hắn lại đi?” Dận Tộ nói: “Vừa nghĩ đến thứ kia còn có thể ở bên ngoài nhảy nhót làm loạn, ta cảm thấy ngay cả không khí hít thở cũng là bẩn.”
Đây mới là nguyên nhân thực sự để y đi nháo một hòi như vậy, đáng tiếc Trần Chuyết chờ không được, không phát hiện Thái tử đã bị giam lại.
“Không cần qua vài ngày, ” Dận Chân nói: “Hoàng a mã đã đem hắn giam lại —— ngươi chân trước ra cung, chân sau ý chỉ đã truyền xuống, quyển cấm Tông nhân phủ… trong lòng có thống khoái hơn chút nào?”
“Tông nhân phủ nha!”
Cái tin này thật sự có chút ngoài ý muốn, thế nhưng còn chưa đủ để Dận Tộ kinh hỷ, bất quá y còn tưởng rằng sẽ giam ở Du Thân vương phủ đâu, Tông nhân phủ —— chỗ này cũng là đủ nghiêm ngặt…
“Án tử Dương phủ trên bề nổi nói là do nãi huynh Lăng Phổ của hắn làm,” Dận Tộ nói: “Hoàng a mã lúc này lại đem hắn giam giữ, không sợ bách tính đoán được chân tướng?”
“Đoán được thì thế nào?” Dận Chân nói: “Phóng hỏa án từ lâu cái quan định luận, còn dư lại bất quá chỉ là chết mấy gia nô, vì mấy gia nô kia Vạn tuế gia ngay cả nhi tử mình sủng ái nhất cũng đèu quyển cấm rồi, còn muốn thế nào? Người đoán được cũng chỉ có thể khen một tiếng Vạn tuế gia anh minh nhân từ.”
“Đúng.” Dận Tộ cười sặc sụa: “Đúng, đúng.”
Mặc kệ thế nào, nhân sinh vẫn là càng đổi càng tốt không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...