Ngao Trạch Vũ mang 1 bụng uất ức tủi thân gọi điện thoại: "Mẹ! Vợ con lại nhốt con ở bên ngoài"
"Đáng đời con!" Bạch Mai Nghi cúp máy cái rụp, không lưu tình chút nào.
Anh nhìn điện thoại càng tủi thân hơn, lại gọi: "Anh rễ..."
"Đừng nói nữa, em lại bị vợ đuổi chứ gì, em nói xem 1 tuần 7 ngày mà đã hết 6 ngày bị vợ bỏ, sao cái tính đàn ông của em kém thế hả"
"Ngật Quân!" Ngao Bạch Minh Nguyệt gọi vào.
"Vợ, Anh đây"
"Đêm nay ngủ ở ngoài!" đóng cửa cái rầm.
Bạc Ngật Quân quay trở về điện thoại, nổi đau khổ đã dần chai sạn: "Em rễ, chúng ta đi thuê nhà đi"
Cùng chung số phận rồi.
Ngao Bạch Minh Nguyệt cũng có thai, vì thế trai trẻ Bạc Ngật Quân bình thường bị vợ đày như cún, giờ có thêm cục nợ nên số lượng đày gia tăng.
Dưới lầu reo chuông, Ngao Trạch Vũ mở cửa, thấy Thượng Yến Phi và Ngô Tuyết đến, Anh tủi thân nhìn mẹ vợ, kể lại sự việc.
Ngô Tuyết cười lớn vỗ vai Anh rồi đi lên phòng của Cô.
Chỉ còn lại Thượng Yến Phi, cô khoanh tay thưởng thức vẻ mặt oan ức của cậu em rễ khi bị vợ đá ra khỏi phòng, cô trào phúng: "Nếu là con trai thì cháu trai của tôi nhất định đáng yêu mà cậu lại đòi đánh nó, Tiểu Khiết không cho cậu vào phòng là đúng"
Anh liếc sang: "Nếu là con gái, tôi sẽ nâng như trứng"
"Tôi sẽ cưng chiều cháu trai đến tận mây xanh đó" Thượng Yến Phi đắc ý nói.
Không lâu sau, Cậu chủ Ngao và Cô chủ Ngao ra đời.
Mọi người cho rằng cô mang thai con trai nhưng thật ra cô mang long thai, một trai một gái.
Ngày hôm đó cậu chủ Ngao và Cô chủ Ngao được 2 tuổi, 1 nhóc trai xinh xinh chơi với dì nhỏ Phi Phi ở sân nhà, 1 cô nhóc như thiên sứ nhỏ thì đùa giỡn trong căn phòng làm việc với ba ba, sau đó một nội lực rất bất lực của dì nhỏ vang lên từ sân nhà...
"Ngao Thượng Vũ Nguyên!!!!!! Cháu đang làm cái gì vậy, sao lại bẻ gãy cây son của dì nữa rồi, muốn ăn đòn sao?"
Lại thêm một sự bất lực đèn nén trong căn phòng làm việc.
Đó là 1 âm điệu vô lực...
"Ây dô, Ngao - Thượng - Khiết - Nhu, con...lại lỡ tay bán RẺ cổ phần của baba à"
"Con, thật, có, hiếu"
"Ha ha ha, baba baba vui vui" Tiểu quỷ rất khoái chí, cười khanh khách, cái miệng nhỏ chu chu bập bẹ nói.
Ngao Trạch Vũ nhìn màn hình mà rớm nước mắt, Anh thu nước mắt đè nó xuống tận cùng của nội tâm đang gào thét, nở nụ cười đau khổ với con gái cưng: "Nhu Nhu của ba, lần này thứ 6 rồi nhỉ, con mà vui vui như thế là nhà chúng ta ra đường ăn mày đó"
"Ỏ" giống như nghe hiểu, cô nhóc xụ mặt, vẻ mặt xấu xí, baba không cho cô nhóc chơi! Baba xấu tính!
Đôi mắt cô nhóc rất giống mẹ, gương mặt non nớt trong sáng lại thuần khiết, mũi cao da trắng môi đỏ giống ba là nhiều.
Vô ý lợi dụng ưu điểm, cho ba ba một đòn chí mạng, đôi mắt ngấn nước, bàn tay nho nhỏ ôm chặt lấy ngón tay út của Anh lắc lắc chu môi nũng nịu: "Baba, muốn~"
"!!!" *phiêu* trúng hồng tâm.
Ngao Trạch Vũ ôm tim đầu hàng chịu thua, đem chiếc máy tính đẩy sang cho con gái: "Con bán luôn Ngao Thị đi, ba sẽ làm lại 1 trụ sở khác, miễn sao con vui, ba liền sẵn lòng"
Ngao Trạch Vũ điển hình là người bao dung lỗi lầm của con gái, người ta nói con gái là áo bông nhỏ của ba, nên Thượng Khiết My nhìn cách Anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa thì cảm giác cô con gái mới chính là vợ, còn cô chỉ là một bà cô giúp việc nhà mà thôi, kể từ ngày có con gái, Ngao Trạch Vũ đã chính thức trở thành thê nô đi theo sau con gái! Đi đâu cũng khoe khoang đây là con gái bảo bối của tôi, áo bông nhỉ của tôi, còn cậu con trai thì Anh chẳng màn tới.
Đôi lúc Cô cho rằng Anh thiên vị thái quá.
Nhưng thật ra Anh thương yêu ai cũng như nhau, Anh ít khi dỗ ngọt cậu con trai vì muốn nó mạnh mẽ không ỷ vào ai, còn con gái...thì tất nhiên phải thương yêu hết mực rồi, con gái yếu đuối lắm nha!!!!
Ở 1 diễn biến khác...
Thượng Yến Phi nhìn cây son thứ 15 16 mười không nhớ của mình, bị bẻ gãy nhiều đến mức không nhớ.
Một lần lỡ dại ôm nhóc con vào phòng của mình, cô đi lấy nước uống quay lại phòng phát hiện toàn bộ son và đồ trang điểm đều tan nát, mà thủ phạm thì môi đỏ như máu, mặt mày quần áo ga gương đều tè le.
Từ đó về sau cậu chủ nhỏ không được vào phòng của dì nhỏ nữa, cậu bĩu môi làm nũng lại nhận được ánh mắt dao đâm của bạn trai dì nhỏ, cậu tủi thân ngậm uất nghẹn vào trong.
"Tiểu quỷ à, con lại bẻ gãy son của dì nhỏ, con muốn dì đánh mông con sao" Thượng Yến Phi bày vẻ hung hăng.
Cậu nhóc không sợ, còn lợi dụng gương mặt đẹp trai quyến rũ dì nhỏ, cười rộ 1 cái: "Dì nhỏ, xinh đẹp"
*phốc* lại 1 mũi tên trúng ngay hồng tâm.
Thượng Yến Phi nghe xong muốn rụng tim, bao nhiêu lỗi lầm của cậu nhóc đều tan biến, son gì đó cô mua lại được, còn cái miệng ngọt của cậu nhóc này nhất định phải thơm thơm vài cái.
Thượng Khiết My chứng kiến cảnh của Ngao Trạch Vũ và Thượng Yến Phi liền lắc đầu, bị mắc bẫy bao nhiêu lần cũng không bao giờ rút kinh nghiệm được lần nào.
Màn đêm buông xuống sau khi dỗ hai con ngủ xong, Anh quay về phòng lại phát hiện vợ chưa ngủ, hình như đang đợi Anh.
Anh cười nham hiểm, lần mò ôm cô vào lòng, cánh tay không an phận trên chỗ no đủ, giọng điệu không chính chắn: "Vợ, Em đang chờ Anh sao?"
Cô đánh vào cánh tay càn rỡ, liếc mắt nói: "Anh chỉ lo nghĩ chuyện không đâu, có hai đứa là em thấy đủ đau đầu rồi"
"Nhưng Anh thấy chưa đủ~" Anh đưa mặt vào hõm cổ của cô hít lấy hít để.
Cô đẩy mặt Anh ra nhìn nhìn: "Kệ Anh!"
"Em sinh con, Anh chăm lo cho chúng, việc nhà đều là Anh làm mà"
"Giỏi thì Anh sinh đi, em mới không sinh"
"Vợ~~"
"Ngủ thôi" cô tắt đèn.
Nhắm mặt được 1 lúc, một gióng nói khàn đặc quyến rũ bên vành tai cô.
"Em cứ việc ngủ, đêm nay Anh hầu hạ miễn phí cho em!"
Anh xông vào.
Cô chỉ mới kịp phản kháng: "Không...ưm.."
Mãnh liệt như thú dữ.
Cô đầu hàng rồi.
"Thượng Khiết My em là niềm kiêu hãnh của 1 người ngông cuồng mất lý trí như tôi"
_Hoàn_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...