Thanh Xuân Trở Lại! Cp Tôi Ship Real Rồi


Phó Tinh Huy là người hoàn thành phỏng vấn đơn đầu tiên.
Anh làm nghề hơn chục năm nay, tiếp nhận vô số cuộc phỏng vấn lớn nhỏ, làm sao để nói giảm nói tránh, đối phó với những vấn đề khó trốn tránh trong cuộc sống đã vô cùng thành thục.

Tổ chương trình biết anh là kiểu người cứng đầu cứng cổ điển hình, lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, nên cũng không đào quá nhiều hố cho anh.

Vì vậy, khi Phó Tinh Huy quay lại quán trọ sau khi ghi hình xong, những người khác vẫn chưa có ai trở lại.
Phó Tinh Huy quay người đi lên lầu, thay bộ quần áo ở nhà mềm mại, ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.

Không ngờ tới cứ thế lại vô tình ngủ quên mất.

Khi Phó Tinh Huy tỉnh lại, không biết ai đã tắt đèn cho anh, còn đắp cho anh một chiếc chăn lông tuyết mỏng.
Anh cảm thấy bớt mệt mỏi hơn, lúc lấy điện thoại ra liếc nhìn mới phát hiện đã hơn 12 giờ.
Sau 12 giờ, toàn bộ camera và thiết bị ghi hình trong quán trọ sẽ bị tắt, điều này đã được thỏa thuận từ trước.

Phó Tinh Huy cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhéo nhéo mũi mình, ấn tắt màn hình điện thoại đi, khi anh chuẩn bị đứng dậy thì cửa đột nhiên mở ra.
"Anh tỉnh rồi ạ?" Lộ Sóc nhìn anh, thuận tay bật đèn lên.
Trong phòng đột nhiên trở nên sáng hơn rất nhiều, Phó Tinh Huy nheo mắt thích ứng với ánh sáng một lúc mới nói: "Ừ."
Phó Tinh Huy vỗ vỗ chiếc chăn lông tuyết trên người hỏi: "Em đắp cho anh hả?"
"Kỷ Lãng đắp cho anh đó." Lộ Sóc nói: "Lúc bọn em vừa về định chơi ở tầng 2, nhưng Kỷ Lãng nói anh đang ngủ.


Bọn em sợ làm ồn anh nên xuống tầng 1.

Rủ nó chơi cùng thì nó bảo sợ anh có chuyện gì lại gọi không được ai, nên nó ngồi ngoài đọc sách canh anh ngủ."
Lúc này ở đây không có camera nên lời nói của Lộ Sóc cũng không kiêng dè gì, cậu cười nói đùa: "Đầu tiên là biết rõ anh dị ứng cái gì hơn cả em, bây giờ lại quan tâm đến chất lượng giấc ngủ của anh như thế.

Nó mà không phải con trai, với cái mức độ quan tâm anh như này, có khi em đã nghi nó có phải là "con dâu nuôi từ bé" của nhà anh không đó."
"Đừng có nói bừa." Phó Tinh Huy ngồi dậy, gấp chăn lại, liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt: "Em ấy còn ở ngoài không?"
"Không còn, em bảo nó đi tắm rồi." Lộ Sóc nói xong đột nhiên đi đến cạnh Phó Tinh Huy hóng hớt: "Aizz ~ Anh vẫn chưa nói cho em biết, hôm nay Kỷ Lãng nói anh và nó nhiều năm qua chưa từng gặp lại, rốt cuộc là chuyện như nào?"
Phó Tinh Huy vừa thu dọn đồ vệ sinh cá nhân vừa nói: "Không có chuyện gì hết.

Những gì em ấy nói đều là thật."
"Vì sao ạ?" Lộ Sóc hiển nhiên không hiểu: "Năm đó anh với nó như hình với bóng, thậm chí đến độ hận không thể mặc chung cái quần cơ mà.

Kể cả là nó đi học đại học mấy năm, xa rời giới giải trí nên anh em có chút xa cách.

Nhưng tại sao sau khi nó quay lại giới giải trí rồi hai anh em không tụ tập một lần?" Lộ Sóc nhớ lại nói: "Em vẫn còn nhớ hồi nó mới quay lại giới giải trí, không phải nó còn nói sẽ tham gia chương trình nào đó với anh sao?"
"Anh từ chối không tham gia chương trình đó." Phó Tinh Huy nói ngắn gọn: "Đối với em ấy không tốt."
Phó Tinh Huy hiểu rất rõ giới giải trí là nơi mọi việc lớn nhỏ đều có thể được phóng đại và diễn giải theo cả ngàn thuyết âm mưu khác nhau.

Khi đó Kỷ Lãng vừa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào giới giải trí, độ thảo luận về Kỷ Lãng đều liên quan đến anh, mà anh lại đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến vù vù.


Anh hot đến độ chạm tay thôi cũng phỏng, sức chiến đấu của fans bấy giờ không khác gì một đại đội xe tăng bọc thép, chắc chắn Kỷ Lãng không thể chống đỡ được.
Nếu chương trình đầu tiên Kỷ Lãng tham gia sau khi quay lại giới giải trí có anh, thì cả đời này Kỷ Lãng vĩnh viễn không thể xé được cái mác bám chặt vào CP để kiếm sự nổi tiếng.
"Vậy sau này thì sao ạ?" Lộ Sóc nói: "Mấy năm nay, Kỷ Lãng cũng phát triển khá tốt, duyên với người qua đường rất ổn.

Dựa theo danh tiếng và địa vị hiện tại của cả hai, kể cả là công khai bạn gái cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Huống hồ bộ phim kia đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, gặp riêng nhau chắc không có chuyện gì đâu.

Anh không cần né đến mức vậy vì sợ người khác hiểu lầm thế chứ."
"Không phải né tránh vì sợ người khác hiểu lầm, chỉ là lâu rồi không gặp......! Không biết phải đối mặt như nào." Phó Tinh Huy tạm dừng một lát rồi nói: "Cảm giác giống như không còn thân như trước nữa vậy."
Mấy năm nay, anh cũng thỉnh thoảng nghĩ có nên gọi Kỷ Lãng đi ăn bữa cơm hoặc làm gì đó không, nhưng do dự vài lần cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó.

Anh và Kỷ Lãng gặp nhau rồi sẽ nói gì? Nhớ lại những năm tháng thanh xuân không đáng nhớ kia hay là nói về những tin đồn trong giới giải trí này?
Hầu hết bạn bè trong cuộc đời mỗi con người đều như vậy, kể cả hồi xưa có thân thiết đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần dăm ba năm không gặp nhau, đến lúc gặp lại e rằng còn sượng sùng hơn cả người xa lạ.
"Vớ va vớ vẩn!" Lộ Sóc không nể nang gì nói thẳng: "Nếu không phải em biết anh là kiểu đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy thì chắc em đã tin những lời anh nói rồi.

Anh đâu có mắc chứng sợ xã hội, Kỷ Lãng cũng không phải là người hướng nội.

Lần trước khi chúng ta đến Systembolaget ở thành phố H, anh còn có thể lảm nhảm cả đêm với một nhà sản xuất tóc hoa râm mà anh mới chỉ gặp qua vài lần 6 năm trước.


Lảm nhảm nhiều đến độ khiến người ta cảm thấy anh là soulmate của người ta.

Còn muốn làm bạn vong niên với anh, anh cảm thấy mình với Kỷ Lãng sượng trân nổi sao?"
(*Systembolaget: hệ thống bán lẻ rượu do chính phủ quản lý)
(*soulmate: bạn thân, tri kỉ, người thấu hiểu bạn từ tận đáy lòng)
(*Bạn vong niên: làm bạn bè với nhau không phân biệt tuổi tác)
Phó Tinh Huy: "......"
"Thằng em Kỷ Lãng của em, vừa ngoan ngoãn lại vừa ăn nói ngọt ngào.

Chả có nhẽ anh đã làm gì sai với em trai em, nên mới chột dạ phỏng?" Lộ Sóc trêu chọc anh.
Phó Tinh Huy bất đắc dĩ cười một chút, nhìn túi đựng đồ vệ sinh cá nhân của mình, đổi chủ đề: "Em có thừa cái lưỡi dao cạo râu nào chưa dùng không?"
"Không có ạ, bây giờ em toàn dùng máy cạo râu chạy bằng điện thôi." Lộ Sóc nói: "Để em đi hỏi tổ chương trình coi có cái lưỡi dao cạo râu mới nào không?"
"Muộn quá rồi, đừng quấy rầy bọn họ nữa." Phó Tinh Huy nói: "Không sao, ngày mai anh đi rồi."
"Anh đi?"
"Tiểu Sóc." Phó Tinh Huy nói: "Có lẽ anh không tham gia ghi hình chương trình này nữa."
"Vì sao ạ?" Lộ Sóc nghe được quyết định của anh hiển nhiên rất kinh ngạc: "Hợp đồng anh đã ký rồi, nếu bỏ ngang giữa chừng chắc chắn phải đền tiền vi phạm hợp đồng."
"Anh biết." Phó Tinh Huy nói.
Đúng như Lộ Sóc nói, hiện tại anh và Kỷ Lãng đều đã đứng chắc chân trong giới.

Anh thực sự không cần phải lo lắng về áp lực dư luận mà Kỷ Lãng có thể phải đối mặt như anh năm đó.

Thật ra quay tiếp cũng không sao.
Nhưng anh không muốn quá khứ của anh và Kỷ Lãng trở thành mánh lới PR và công cụ kiếm nhiệt độ cho chương trình.
Lộ Sóc: "Nhưng Tiểu Lãng dường như rất vui khi gặp được anh trong chương trình."

Phó Tinh Huy mím môi: "Thế sao?"
"Dù sao thì đó cũng là cảm giác của em."
Nghe được lời này, Phó Tinh Huy có chút trầm mặc, không nói nên lời là do đâu.

Rõ ràng anh đã cân nhắc kỹ lưỡng và đưa ra quyết định sẽ rời khỏi chương trình, nhưng khi nghe được những lời này của Lộ Sóc, trong lòng anh lại có chút khó chịu.
"Thôi bỏ đi, em không hỏi nữa.

Nhóm trưởng, em tin anh nhất định có suy tính của chính mình......"
Lộ Sóc đang nói, một làn hơi lạnh đột nhiên lùa vào phòng kèm theo âm thanh "kẽo kẹt" của cánh cửa, cậu đột nhiên rùng mình không nói nữa, nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Sao cửa lại mở rồi?" Vừa nói cậu vừa đi qua đóng kín cửa lại.

Phó Tinh Huy cũng không nghĩ nhiều nói: "Chắc do gió đó."
Mà bên ngoài căn phòng kia, Kỷ Lãng tựa lưng vào tường, nhìn cánh cửa mới đóng lại kia, tay chân lạnh ngắt, bàn tay đang cầm khăn tắm siết chặt đến độ có chút trắng bệch.
Hắn xoay người, bước nhanh xuống gala ở tầng 1 của quán trọ, leo lên xe đóng "sầm" cửa lại.
Tiếng ồn ào dữ dội vang vọng trong gara, làm náo động đàn quạ sống gần quán trọ, một đàn chim bay vụt qua, kêu "quác quác" vào mặt Kỷ Lãng như trút giận.
Trong đêm tối, đèn pha bật sáng xé toạc bóng đêm đen kịt.

Cùng với tiếng động cơ, cơn gió đêm đông lạnh thấu xương như dao cắt lùa vào cửa sổ xe, vây kín lấy bộ đồ ngủ mỏng manh của Kỷ Lãng.
Kỷ Lãng chưa kịp sấy tóc, những giọt nước chảy khỏi những lọn tóc, trượt xuống hàng lông mày rậm, lăn qua đôi mắt đen nhánh.

Những giọt nước cứ "tí tách" vẽ những đường cong trên khuôn mặt, nhỏ giọt xuống lồng ngực đang phập phồng của hắn.

Có lẽ gió đêm khiến mắt hắn khô, hắn siết chặt vô lăng, hốc mắt đỏ ửng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui