Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy
"Ào ào ào.."
Mới lúc nãy trời còn trong xanh mát mẻ vậy mà bây giờ trời đã u ám, đen xịt.
Những hạt mưa bắt đầu đổ xuống.
Trong khu chung cư ấm áp ấy, Hàn Dân Khê và Lý Phương Vy đang loay hoay làm những công việc bỗn bề trong căn nhà xinh xắn.
Dù là nhà của ai đi nữa thì cả hai cũng xem như nhà của chính mình vì từ nhỏ họ đã không phân biệt rồi.
Nhất là Tiểu Vy đến cả ăn ngủ nghỉ ở nhà Hàn dân Khê thì cô cũng đã từng rồi.
Sao này mà có làm dâu thì cô không cần bở ngỡ hay ngạc nhiên điều gì, bởi cái ở ở nhà Hàn Dân Khê cô cũng biết hết trơn ak, kể cả những món đồ cha mẹ Hàn Dân Khê để đâu cậu còn không biết vậy mà Tiểu Vy thì rất rành đó nha.
Hàn Dân Khê đang chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa.
Quét nhà, dọn dẹp bết núc, lau nhà..
cả kệ sách cậu cũng sắp xếp lại cho ngay ngắn nhìn vào đẹp mắt hơn lúc trước.
Một con người hoàn hảo đa bề.
Haizzz Tiểu Vy sớm muộn gì cũng sẽ đổ cậu mà thôi.
Tuyệt vời từ ngoại hình, gia cảnh, tính cách, học hành lại chăm chỉ siêng năng.
Đúng chuẩn nam thần quốc dân trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Hàn Dân Khê nhìn qua Tiểu Vy.
Cô đang uống trà sữa và ngắm mưa rơi.
Thật nhàn hạ làm sao luôn í.
"Sao cậu không dọn dẹp nhà cửa?" Hàn Dân Khê khẽ hỏi.
"Tớ dọn rồi, ai giống cậu ba mẹ gần về rồi mới dọn." Tiểu Vy vừa nhai nhai vừa nói.
Ánh mắt cô vẫn không rời cửa sổ.
Sự làm biếng của Tiểu Vy cứ tăng dần theo thời gian.
Đáng lẽ con gái thì càng lớn càng có ý tứ càng siêng ra.
Nhưng đó là tiêu chuẩn của các cô gái khác của trong tử tưởng của Tiểu Vy thì không bao giờ có những từ điển đó, không bao giờ.
Hàn Dân Khê không bao giờ bắt cô phải học theo những cô gái khác mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng thôi, nhưng không bao giờ những lời đó có thể lọt vào màng nhĩ của cô.
Riết rồi Dân Khê cũng cảm thấy việc đó cũng chẳng có gì đáng nói.
Cô như vậy cũng dễ thương mà phải không?
Hàn Dân Khê đang lau bàn, góc nghiêng ấy lại một lần nữa lọt vào tầm ngắm của Tiểu Vy.
Cô tự hỏi rằng: "Mình thích góc nghiêng này rồi à?"
Ngay cả bản thân cô còn không hiểu mình đang nghĩ gì, đang muốn làm gì vậy thì ai có thể giúp cô được.
Ánh mắt xao xuyến của Tiểu Vy đã bị nhan sắc ấy làm say đắm.
Trước giờ Tiểu Vy chưa từng có cảm giác thế này.
Từng hạt mưa cứ rơi xuống không ngừng như thể đang đua cùng ánh mắt Tiểu Vy vậy.
Hàn Dân Khê lấy tay quơ qua quơ lại trước mặt Tiểu Vy cô vẫn chưa hoàn hồn.
Đến khi Hàn Dân Khê dùng hai tay bóp má Tiểu Vy lại.
Cô mới giật mình và nhận ra Hàn Dân Khê đã đứng sát đây từ lúc nào.
Khoảng cách này đúng là tính bằng cen ti mét rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, rất thân thiết.
"Buông ra, buông tớ ra, đau.."
Tiểu Vy gạt tay Hàn Dân Khê xuống, mặt bắt đầu đỏ, sự ngượng ngùng ở đâu đó đã ập đến và khiến cô xấu hỏ trước thanh mai trúc mã của mình.
"Làm gì nhìn tớ hoài vậy? Lần này để tớ bắt rồi nha." Hàn Dân Khê cười gian xảo.
"Ai nhìn cậu, tớ đang nhìn mưa mà."
"Ok ok, cậu không nhận thì thôi.
Mặt cậu cũng nói lên tất rồi kìa." Hàn Dân Khê quét quét nhà rồi nói.
"Mặt của tớ.."
"Đỏ hết rồi." Hàn Dân Khê tiếp lời.
Gương mặt của Tiểu Vy bấy giờ đỏ ửng lên như thể đánh má hồng quá đậm vậy.
Trông dễ thương vô cùng.
Đáng yêu quá xá.
Hehe, lần này Hàn Dân Khê phải đắm chiềm trong cơn mê rồi.
"Cậu đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy." Tiểu Vy quay mặt sang chỗ khác.
"Chà chà, nay cậu cũng biết ngại nữa à? Có chuyện gì rồi đây." Hàn Dân Khê tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ting ting ting.." tiếng chuông cửa reo lên.
Thế là ba mẹ đã về.
Tiểu Vy chạy ra dành mở cửa.
Sự lanh lẹ thì không ai hơn cô được rồi.
"Bác về rồi."
Ba mẹ Tiểu Vy đang mở cửa nhà đối diện liền quay lại.
Mẹ Tiểu Vy nói: "Con ở nhà Dân Khê à? Sao không về nhà?"
"Hồi nãy trời mưa con sợ nên qua đây, ba mẹ cũng bị ướt đó."
"Vy Vy về nhà đi con.
Ba mẹ con có mua quà cho con đó." Mẹ Dân Khê nói nhỏ với Tiểu Vy.
"Ba ba, ma ma.
Mình về nhà thôi." Tiểu Vy choàng tay vào tay ba mẹ rồi mở cửa vào nhà vừa đi cô vừa hỏi.
"Quà của con là gì vậy mẹ? Hồi hộp quá, được lần này ba mẹ về mới có quà đó nha."
Nửa tiếng là thời gian Tiểu Vy gia hạn cho ba mẹ đi tắm rửa, nghỉ ngơi.
Sau đó sẽ là màn mở quà của Tiểu Vy.
"Tiểu Vy mở cửa cho ba mẹ tớ vào." Hàn Dân Khê bỏ tay vào túi quần tay còn lại gõ cửa gọi.
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
"Tới đây tới đây."
"Bác đây là quà của con nè.
Mà con chưa mở đợi mọi người qua mở cho vui."
Tiểu Vy mở quà với sự tò mò của mọi người.
"Wow." Tiểu Vy bất ngờ.
Trog hộp quà xuất hiện ba bộ váy đẹp hết xảy luôn.
Bộ nào dường như cũng rất vừa ý cô.
Không hổ danh là mẹ Tiểu Vy lựa đồ cho con gái.
"Mọi người nhìn con biểu diễn đây."
Tiểu Vy thay đồ xong chống nạnh chuẩn bị màn catwalk.
Cùng bộ váy màu trắng tinh khôi họa tiết khá đơn giản nhưng mặc vào người Tiểu Vy thì đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
Ba Tiểu V y còn cưng con gái đến nổi bắt nhạc catwalk đệm thêm cho phần trình diễn của cô.
Quả thật là một người cha tuyệt vời.
"Ba hai một bắt đầu." Ba Tiểu Vy chiều con gái.
Nhạc lên cô bắt đầu biểu diễn.
Với biết bao ánh nhìn và đèn sáng ngời.
Bước đi của Tiểu Vy uyển chuyển như người mẫu chuyên nghiệp.
Một điều bất ngờ xảy ra, Tiểu Vy đi đến chỗ Hàn Dân Khê ngồi ghế thì đột nhiên chân bị trẹo.
"Á." Tiểu Vy vấp ngã.
"May mà có tớ." Hàn Dân Khê nhanh tay đỡ kịp Tiểu Vy.
Tư thế lúc này như đang đi khiêu vũ mà đến khúc ngã người ra sau vậy.
Nhìn đẹp cả mắt
"Đau, đau." Tiểu Vy nhảy xuống rên rỉ.
"Cũng tại cậu đòi catwalk catwalk.
Người ta thử đồ bình thường là được rồi.
Bày đặt ra vẻ." Hàn Dân Khê cằn nhằn đỡ Tiểu Vy ngồi xuống ghế.
Ba mẹ Tiểu Vy đi lấy dầu lại xoa bóp cho cô.
"Để con làm cho cô." Hàn Dân Khê lấy chai dầu đặt chân Tiểu Vy lên đùi cậu rồi bắt đầu xoa xoa thật nhẹ nhàng.
Tiểu Vy cảm giác như đang được chăm sóc rất tận tình, sự quan tâm này thật khiến cho người khác xao lòng đấy nhé Hàn Dân Khê.
"Thôi ba mẹ về trước, Tiểu Vy giao cho con đấy." Ba Hàn Dân Khê lên tiếng.
"Bác.." Tiểu Vy ngài ngại.
"Sao này còn đòi catwalk nữa là coi chừng tớ."
"Sao cậu hung dữ vậy?"
"Đối với cậu thì phải như này mới trị được cậu."
Mẹ Tiểu Vy ngồi kế cười khẽ: "Dân Khê à, con tập làm quen như vầy là tốt rồi.
Sau này phải nhờ con chăm sóc Tiểu Vy đó."
"Vâng."
Vừa nghe một chữ của Hàn Dân Khê, Tiểu Vy trố mắt bự chãng.
Ngạc nhiên tột độ.
Mọi ngày còn không đồng ý.
Thế mà hôm nay lại vâng dễ dàng như vậy.
Ba mẹ Tiểu Vy đi dọn bếp.
Tiểu Vy hỏi nhỏ: "Chữ vâng của cậu là ý gì?"
"Cậu là bạn thân nhất của tớ đương nhiên sau này tớ cũng phải chăm sóc cậu rồi."
Một lời giải thích rõ ràng hơn giải thích.
Làm trái tim của cô bé váy trắng có chút gì đó xót xót.
Tiểu Vy ngẩng mặt lên trần: "Ồ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...