Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy


Đợi cậu lên phòng, ba mẹ cậu liền hỏi Tiểu Vy đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng..

cô làm gì biết cậu đang ghen tuông mờ mịt như vậy.
"Con cũng không biết nữa." Tiểu Vy thấy mình không có lỗi, cảm thấy hơi bất thường thật nhưng sáng giờ có gặp đâu mà làm cậu giận được.
Ba mẹ cậu cũng hết đường binh.

Hàn Dân Khê lên phòng được một lúc, Tiểu Vy phụ bác gái rửa chén xong cũng tính ra cửa về.

Nhưng đi tới cửa lại bâng khuâng khó chịu trong lòng.

Cô quyết định lên hỏi cho rõ xem đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại giận cô.
Vừa lên tới phòng cô có gỗ cửa nhưng không nghe động tĩnh gì, Hàn Dân Khê đang chơi game bên trong không để tâm mọi thứ nên không nghe, mà có nghe cậu cũng sẽ giả điếc.

Tiểu Vy tự mở cửa đi vào, Hàn Dân Khê giật mình, nói to:
"Sao cậu dô phòng người khác mà không gõ cửa?"
Cô ngớ ra, hỏi lại: "Gõ cửa? Cậu với tớ mà cậu nói là cần gỗ cửa hã? Đáng lẽ bình thường tớ xông vào rồi, lúc nãy tớ đã gõ cửa rồi, tại cậu không nghe, bây giờ còn trách."
Tiểu Vy nói lại hơi to tiếng một chút thể hiện sự bất mãn.


Hàn Dân Khê cứ mặc kệ, cậu bỏ điện thoại sang một bên, chui vào trong chăn, trùm kín mít lại.
"Cậu về đi, tớ ngủ."
"Giờ này mà ngủ gì? Bình thường có ngủ trưa đâu?"
* * *
Thấy cậu không đáp lại, lần này Tiểu Vy đã xác định chính xác người bị giận là cô rồi.

Nhưng bình thường cậu sẽ không giận vô cớ, cô chột dạ liền nhỏ nhẹ đến gần cậu.

Tiểu Vy ngồi lên giường lay lay chân cậu, rồi đến tay.

Nhưng cậu cũng không thèm đếm xỉa.
"Nèk, cậu giận tớ hã?" Cô hỏi nhỏ nhẹ, có phần nũng nịu.
"Giận thật rồi sao? Cậu giận là trùm kín mít vậy đó hã?" Tuy bị giận nhưng cô càng mắc cười cách giận của cậu hơn.
Tiểu Vy bò lên giường, ôm lên cái mềm cậu đang đắp.
"Cậu làm gì vậy?" Lần này thì Hàn Dân Khê chịu lên tiếng rồi.
"Đừng giận nữa mà." Cô tiếp tục làm nũng.
"Cậu ngồi dậy rồi nói."
"Hong, cậu mở mền ra nhìn tớ."
Thật không thể chịu nổi sự làm nũng này, với cân nặng của cô thì nằm bao lâu cũng không làm Hàn Dân Khê mệt.

Nhưng mà..

cậu ngại rồi.
Hàn Dân Khê mở mền ra, cái đầu tiên cậu nhìn thấy là gương mặt đáng iu của Tiểu Vy với hai đôi mắt chớp chớp, cái mỏ còn chu ra tỏ vẻ đáng thương.
"Đi ra." Tuy cô dễ thương lắm, nhưng cậu vẫn còn giận.
"Không, tự nhiên giận, không nói lí do tớ không dậy." Tiểu Vy làm càn, ôm cậu chặt hơn.
Thấy Tiểu Vy lì lợm như vậy, Hàn Dân Khê cũng không đủ sức chịu đựng với cô, cậu muốn hỏi cho rõ: "Sáng nay cậu đi đâu?"
"Hã?"
"Lý Phương Vy, tớ hỏi sáng nay cậu đi đâu?" Cậu hằng giọng hỏi.
"Nghe rồi m, nghe rồi mà.

Đừng hung dữ vậy được không, sợ lắm đó."
"Trả lời."

"Thì đi học chứ đi đâu.

Tớ rủ cậu rồi mà, cậu bận." Tiểu Vy khai thật mà có người chưa chịu tin nèk.
"Với ai?" Hàn Dân Khê nhìn thẳng vào mắt cô.
"Vũ Ninh."
"Vũ Ninh?" Cậu cười nhạt rồi nói tiếp: "Thân quá rồi, Vũ Ninh luôn ha."
"Cậu ấy không biết làm cả cái cơ bản luôn.

Nên tớ giúp, có gì sao?" Cơ ngơ ngác nhìn cậu.
"Có cần ngồi sát vậy không?" Hàn Dân Khê quay mặt sang chỗ khác nói nhỏ.
"Cái gì? Tớ nghe đấy nhé!" Tiểu Vy nở nụ cười, đường như cô nhận ra vấn đề rồi.
"Đừng nói là..

cậu ghen đấy nhé!" Tiểu Vy nâng mặt Hàn Dân Khê lên để cậu nhìn về phía cô.
"Không có." Cậu lại quay ra chỗ khác.
"Ây da.

Tiểu Khê Khê hôm nay biết ghen nữa ta." Cô được nước lấn tới chọc cậu cho đã cái nư.
Cậu không thèm nói gì, chỉ làm ngơ cô.
"Có khi nào hôn ước thành thật không ta, cái đà này chị đây hơi nghi à." Tiểu Vy giỡn rồi cười lớn.
"Cậu thấy tớ vui không, lại còn giỡn?" Cậu hỏi.
"Chin lũi.

Mà tớ ngửi thấy mùi giấm chua thật mà, lại còn không nhận." Tiểu Vy nói nhỏ.

Cô nghiêm túc đính chính: "Tớ chỉ chỉ cậu ấy làm bài tập thôi, chẳng có gì cả.

Cậu không tin tớ à?"
Hàn Dân Khê nhìn vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc của cô rồi nói: "Nói vậy thì chắc tin."
"Chắc tin? Phải tin chứ chắc cái gì?" Cô hậm hực nói rồi đáng vào ngực cậu.
"Được rồi tin tin, đừng đánh nữa, tớ sắp bị heo đè chết rồi nèk."
"Heo đè? Cậu nói ai là heo? Lần này cậu chết chắc rồi Hàn Dân Khê" Tiểu Vy chọt lét Hàn Dân Khê, một màn giỡn hớt lại bắt đầu.
Giận ai được chứ Hàn Dân Khê sao giận Tiểu Vy được đây.

Thế đấy, làm hòa rồi.

Mỗi người đều biết vị trí của người kia trong tim mình khác với những người còn lại thế nào.

Không nói đến việc có thương hay thích nhau hay không, chỉ tính tình bạn từ hồi mới lọt lòng là đã keo lì lắm rồi.

Từng ăn chung, ngủ chung, tình bạn này gần thành tình thân luôn rồi.

Tiểu Vy sẽ không bỏ rơi Hàn Dân Khê đi tìm hạnh phúc như vậy đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận