Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy
Tối hôm ấy, Tiểu Vy trằn trọc không ngủ được.
Nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Ánh sáng của mặt trăng tròn xoe ngoài cửa sổ đã chiếu vào khung cửa sổ phòng Tiểu Vy.
Cô nhìn ánh trăng mơ màng tự hỏi.
"Mình thích cậu ấy?" Vừa suy nghĩ cô vừa cười ngu ngơ.
Như đang tự cười bản thân vì quá mơ mộng và điều ước ấy trước giờ cô chưa từng nghĩ tới.
"Reng reng reng.." chuông đồng hồ báo thức vang lên ầm ĩ.
Tiểu Vy tỉnh giấc mộng đẹp khi vừa chợp mắt được bốn tiếng đồng hồ.
Tiểu Vy ấn nút tắt báo thức tiếp tục vào chăn nằm ngủ.
Cô đã quên hôm nay phải đi học rồi sao?
Chuông điện thoại lại tiếp tục reo lên nối tiếng tiếng chuông báo thức lúc nãy làm cô chẳng thể ngủ tiếp.
Tiểu Vy bắt máy với vẻ mặt giận dữ.
"Lý Phương Vy, cậu đi học không?"
"..."
Tắt máy.
Tiểu Vy vừa nghe tiếng Hàn Dân Khê thì đã tắt máy.
Chợt nhớ hôm nay phải đi học rồi.
Không thể ngủ tiếp nữa.
Năm phút sau cô đã có mặt trước nhà.
Đợi xe đạp của Hàn Dân Khê mãi mà không thấy.
Tiểu Vy quyết định đi bộ đến lớp.
Vừa đi vừa đá cục đá lăn theo lầm bầm: "Hàn Dân Khê chết tiệt, không đợi mình."
"Lý Phương Vy." Vừa nhắc Tào Tháo, tào tháo tới liền.
Hàn Dân Khê chạy xe đạp từ từ theo Tiểu Vy, bởi vì cô không chịu lên xe.
Còn không thèm nghe cậu nói.
"Sao cậu không lên xe?"
"Còn giận tớ chuyện hôm qua à? Tớ chỉ bóp mặt cậu xíu thôi mà.
Nhẹ muốn chết, lát tớ bù cho cậu."
Hàn Dân Khê nói ra hàng loạt câu từ.
Tiểu Vy cứ cắm đầu mà đi không nhìn lại.
"Sao cậu không đi đi, lẩm bẩm quoài làm gì không biết." Tiểu Vy nghĩ.
Bắt người ta đợi từ nảy tới giờ gần gãy cả cặp dò rồi, giờ mới tới, hông giận mới lạ đó nha.
"Ủa?" Cô chợt đứng lại làm Hàn Dân Khê xém xíu đâm phải cô luôn rồi.
Mai mà Hàn Dân Khê nhanh nhẹn bẻ lái sang một bên, kết quả là đã đâm vào bức tường kế đó.
"Tại sao tớ phải tránh cậu? Ơ? Mình sao thế nhờ?"
"Lên xe." Lý Phương Vy hô lên rồi ngồi lên xe.
Hàn Dân Khê gãi gãi đầu khó hiểu.
Đúng là con gái mới có những suy nghĩ vẩn vơ, lung tung như vậy thôi.
Lần này cô không dám nhìn vào góc nghiêng ấy nữa.
Cô sợ một khi nhìn rồi thì ánh mắt xao xuyến của cô sẽ không rời mắt khỏi.
Đầu óc thì lại suy nghĩ vẩn vơ, lùng tung.
Bởi vậy cô kiếm một vài lý do để sao nhãng.
Tiểu Vy gặp bạn nào cũng chào.
Cùng lớp chào, khác lớp chào, khác khối cũng chào.
"Hôm nay Phương Vy thân thiện quá nhờ?" Lâm Lâm bạn cùng khối với Tiểu Vy thắc mắc.
Vừa bước vào lớp, biết bao ánh mắt đã dồn về phía cô.
Ào ào bàn tán xôn xao.
Loáng thoáng nghe được "Nam thần gì đó..".
Thì ra không phải nhìn Tiểu Vy mà là nhìn Hàn Dân Khê.
"Nam thần vào lớp rồi mọi người ạ." Một người cùng lớp hô to.
Hàn Dân Khê lạnh lùng vào chỗ ngồi.
Theo sau là một cục nợ khá to Lý Phương Vy.
Khi ở nhà và ở trường Hàn Dân Khê là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng sự lạnh lùng của cậu còn khiến các nữ sinh chết mê chết mệt vì phong cách ấy.
Hàn Dân Khê đem tập sách ra học bài.
Tiểu Vy cũng ra xem xem.
Các nữ sinh cùng lớp ngồi ở hai dãy hai bên đều dồn ánh mắt xao xuyến rung động lên gương mặt bảnh bao, soái ca của Tiểu Khê Khê.
"Góc nghiêng đó nhất định là của tao.
Dân Khê đẹp quá mày ạ."
"Của tao mới đúng." Hai nữ sinh ngồi kế nhau giành giật.
Ngày càng nhiều nữ sinh giành giật, lớp ồn cả lên.
Những nam sinh khác cũng chán nản vì lớp như cái chợ và hơn cả thế là mệt mỏi vì sự mê trai của những cô gái này đã đạt tới mức thượng thừa luôn rồi.
Hàn Dân Khê đột nhiên nhếch mép cười.
Dường như cậu đã hiểu Tiểu Vy tại sao đỏ mặt rồi đấy.
"Cậu ấy cười rồi kìa.
Nam thần cười rồi kìa." Chỉ vì một nụ cười khẽ của Hàn Dân Khê mà cả lớp xôn xao bàn tán.
Tiểu Vy ngồi kế, vẻ mặt bực bội.
Cô úp mặt cuống bàn.
Do cô sơ ý tưởng khoảng cách giữa mặt cô và mặt bàn gần.
Nên Tiểu Vy như mất hết sức lực úp mặt xuống bàn.
Tưởng như mặt đã banh chành rồi.
Ai ngờ một bàn tay ai đó đã đỡ mặt cô không cho đụng mặt bàn.
Tiểu Vy ngước lên.
"Mới nhiêu đó thôi mà định tự tử rồi à?"
Hàn Dân Khê châm biếm và khá đắt ý khi thấy Tiểu Vy trong hoàn cảnh này.
"Cậu mới tự tử á."
Tiểu Vy vuốt vuốt trán.
Ngoài miệng thì đang chống đối Hàn Dân Khê, nhưng trong lòng thì đang cảm ơn thầm.
Nếu không phải bàn tay của cậu kịp thời bay đến thì coi như cái mặt này khỏi ra đường luôn rồi.
Với sức lực trâu bò như Tiểu Vy thì dọng xuống bàn chỉ có thể nát như tương cà mà thôi.
"Tớ thật sự hiểu cậu rồi."
"Tớ thì..
có gì đâu mà hiểu chứ?"
Im lặng.
Tới giờ vào học rồi.
Cả lớp im phăng phắc vì đây là tiết của cô Đình.
Cô nổi tiếng là khó khăn và hung dữ nhất trường.
Đến tiết cô thì cả lớp im phăng phắc đến những thành phần cá biệt nhất cũng phải nể cô.
Bây giờ thì con ruồi bay qua có lẽ cũng sẽ biết được nó là đực hay là cái luôn đấy.
Hàn Dân Khê ghé sát mặt Tiểu Vy nói nhỏ nhỏ: "Đừng dùng ánh mắt xao xuyến ấy nhìn tớ nữa nhé."
"Hứ." Tiểu Vy đẩy Hàn Dân Khê ra khi cô đang quay lên bảng viết tựa.
Đôi thanh mai trúc mã này, rồi cũng sẽ có một ngày hiểu tình cảm của đối phương dành cho nhau là như thế nào.
Không thể nào cứ im lặng tự hiểu như thế được.
Khoảng cách của hai người lúc này đã khá gần.
Gần gũi trong gia đình, gần gũi khi cùng nhau học tập, gần gũi khi cùng đi chơi, gần gũi khi cùng đi học..
vân vân và mây mây các thứ khoảng cách gần gũi mà họ đang có.
Nhưng khoảng cách tình cảm của họ đã như thế nào, sợi dây tình cảm đã gắn liền họ hay chưa.
Vẫn chưa ai có thể khẳng định điều này.
Giờ ra chơi đã đến.
Hàn Dân Khê cùng Tiểu Vy và Dương Tề Dân ra sân ngồi ghế dưới tán cây cổ thụ già rợp bóng mát.
Tận hưởng phút giây thư giãn để thoải mái trong giờ học kế.
Trước mắt họ bây giờ là một người con trai.
Cao cũng khoảng Hàn Dân Khê.
Đeo khẩu trang đen và ăn mặc rất ra dáng, phong cách cool ngầu đúng chuẩn.
"Chào bạn, cho mình hỏi văn phòng ở đâu vậy?" Cậu ta tiến lại chỗ Tiểu Vy hỏi thăm.
"Cậu đi thẳng, rồi vào dãy đó, văn phòng là phòng đầu dãy đó á." Tiểu Vy chỉ tận tình.
"Cảm ơn." Để lại hai chữ đơn giản rồi đi không nói gì nhiều đúng là phong cách của những cool ngầu có khác.
"Ai vậy?" Hàn Dân Khê nhìn nhìn.
Dương Tề Dân nhanh miệng trả lời: "Sao tớ biết." Tiểu Vy cũng xòe tay trề miệng tỏ vẻ không biết gì.
"Reng..
reng." Chuông vào học reo lên.
Ba người ngồi ngẩn ngơ nhìn theo bóng cậu ta vắt dò chạy hớt hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...