Thanh Xuân Thân Ái

“OMG!”

Tôi biết trên mặt mình đầy những nốt thủy đậu, trên tay lại còn mang bao tay thật dày, giương nanh múa vuốt nhảy lên thì quả thật là trông rất kinh dị. Nhưng thực sự tôi quá mức hưng phấn, vội vàng ném mọi thứ trên tay xuống, muốn cầm lấy điện thoại lên chụp ảnh.

“Em muốn cho bọn họ nhìn xem, bạn trai em mặc đồ vest, đẹp trai đến mức nào!” Tôi vừa hưng phấn vừa bấm nút chụp liên tục.

Tân Đường bất đắc dĩ cười, dùng tay chống mặt, “Đừng chụp đừng chụp, bây giờ anh cởi ra ngay.”

“Không được, em còn chưa xem đủ mà.” Tôi đang muốn quấn lấy hắn, thì đột nhiên giống như có một dòng điện nhói lên trên tay, rồi sau đó lan tràn ra khắp toàn bộ cơ thể, cái điện thoại trên tay tôi còn chưa kịp buông xuống, tôi đã úp lưng bàn tay lại chà xát vào nhau. Cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng dâng lên cuồn cuộn toàn thân, tôi liền y như một con khỉ cứ vậy mà vò đầu bứt tai.

Cái điện thoại trên tay bị cướp đi, “Đừng gãi nữa, mang vào đi!” Tân Đường miệng lưỡi ra lệnh nói, sau đó đưa cái bao tay đã bị tôi vứt bỏ ra.

“Chờ, chờ một chút.” Tôi lui về phía sau, muốn tranh thủ một chút thời gian.

“Không được, mang vào ngay bây giờ!”

“Được được, mang mang mang...” Tôi ngoài miệng hứa hẹn, xong lại nhân lúc hắn không chú ý mà bỏ trốn, chạy vào trong phòng trong, còn chưa kịp khóa cửa thì Tân Đường đã xông vào. Cũng đúng thôi, chân hắn dài như vậy, bước một bước đã bằng hai bước của tôi, làm sao tôi có thể chạy trốn khỏi hắn được.

Tôi giơ tay đầu hàng, “Cho em năm phút đồng hồ được không? Chỉ năm phút thôi!”

Hắn đè tôi lên trên tường, không nói một lời, vô cùng mạnh mẽ bạo lực đeo “gông xiềng” vào cho tôi, tiếp theo hết sức hài lòng hôn hôn lên mấy nốt đậu trên trán tôi, “Được rồi đeo cái này bao lâu cũng được!”

Tôi khóc không ra nước mắt, “Anh, căn bản là anh không hiểu được ngứa ngáy tra tấn thế nào đâu, anh ác lắm!”

“Anh biết, những lúc như thế này dời đi sự chú ý là rất quan trọng. Em thử nghĩ một chút xem, bây giờ em muốn làm gì nhất?” Từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói nhẹ nhàng của hắn.

Tôi bực mình, “Căn bản là bây giờ em không suy nghĩ được gì cả...”


Vừa ngẩng đầu lên thì tầm mắt đã dừng lại ở chỗ xương quai xanh cho đến ngực Tân Đường, mặc bộ vest này áo sơ mi trắng bên trong cởi ra mấy nút phía trên, da thịt bóng loáng bại lộ ra ngoài, tôi nuốt nuốt nước miếng, nhìn đến ngơ ngẩn, nửa buổi cũng không nói nên lời.

Tân Đường không có câu trả lời, hai tay nắm lấy bao tay tôi, hơi hơi cúi đầu nói, “Nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Nghĩ, nghĩ...”

“Em làm sao vậy?” Hắn khom lưng, hai mắt nhìn tôi chăm chú, chóp mũi gần như sắp dán lên mũi tôi.

Nhất định là Tân Đường hắn cố ý, mặt của tôi bây giờ đã gần như đỏ đến mức sắp nổ tung, hắn làm sao có thể không biết bây giờ tôi đang lúng túng được. Tôi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói, “Được rồi, hình như rất gợi cảm...”

“Em nói ai?” Hắn tươi cười có vẻ hài lòng.

“Em nói anh, nói anh...”

Tôi ngửa đầu, hắn đột nhiên hôn tôi, một bàn tay giữ sau đầu tôi, một tay nắm lấy bao tay tôi, hai mắt tôi nhắm lại, đang thỏa mãn chuẩn bị đáp trả, thì bàn tay truyền đến một cơn đau đớn đột nhiên cắt ngang nụ hôn này.

“A, đau quá!” Tôi bị đau kêu lên thành tiếng

Tân Đường liền buông tôi ra, “Xin lỗi, xin lỗi anh quá mạnh tay rồi!”

“Em mang bao tay mà anh cũng có thể...” Tôi nhẹ nhàng bỏ tay xuống, nhìn thấy đáy mắt hắn còn chưa hoàn toàn rút đi cảm xúc nào đó, lập tức phản ứng, hai tay che ngực lại, “Anh, anh đừng có hòng nhé, toàn thân em trên dưới đều là nốt thủy đậu, đánh chết em cũng không cởi!”

Tân Đường đang định xem xét tay bị đau của tôi, nghe tôi nói như vậy, bất đắc dĩ xoa mày, “Trần Mộ Sanh, em nghĩ anh là cầm thú sao?”

- -------

Sau khi bệnh thuỷ đậu rút lui, thì tôi cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi đùa. Hôm đó tôi đang hết sức vui vẻ chờ mong sự tự do đã lâu mới có được, thì một cuộc điện thoại đã lập tức phá hủy toàn bộ tâm trạng tốt của tôi.


Người gọi điện thoại đến chính là con gái của cô tôi, chị họ tôi, chính là vị cô nương cứ luôn luôn thương hại gia đình rách nát của tôi, chị ta sắp kết hôn.

Đây đương nhiên là chuyện vui, chỉ là tôi còn chưa kịp nói câu chúc mừng nào thì chị ta đã tiếp tục lải nhải, “Ôi chao chúng ta đã lâu không gặp rồi, Mộ Sanh, bây giờ em sống thế nào?”

“Cũng tốt, em sắp tốt nghiệp rồi.”

“Em đã có người yêu chưa? Chị có nghe mẹ nói em đọc sách đến đầu óc mụ mị, đừng lãng phí nhiều thời gian trong sách vở như vậy chứ. Nếu em vẫn chưa tìm được người yêu, thì cứ đến tham dự hôn lễ của chị đi, chị họ sẽ giúp em tìm mấy người, em cứ yên tâm, điều kiện chắc chắn là tốt hơn em, anh rể của em cũng quen thân với họ đấy...”

Tôi xách cái túi dự định buổi tối đi mua hàng lên, hàm răng nghiến lên ken két. Không ngờ rằng vẫn còn có người không thể hiểu được như vậy, đã bao nhiêu năm không gặp mà còn ra vẻ quen thuộc với nhau đến mức đó sao? Tôi không chờ chị ta lải nhải xong đã nhẹ nhàng cắt ngang nói, “Cảm ơn. Nhưng mà em đã có bạn trai rồi.”

Tôi cho rằng mình nói những lời này thì có thể làm chị ta ngậm miệng lại, nhưng kết quả là càng đưa tới nhiều sự tò mò hơn, “A, vậy sao? Cậu ta làm việc gì? Hai người làm sao mà quen biết vậy, em đừng có thể bị người ta lừa nhé. Bây giờ những người không đáng tin ở bên ngoài rất nhiều đấy. Giống như anh rể em, người ưu tú như vậy, chị cũng phải xem xét rất lâu mới đồng ý. Chị nhìn người không sai đâu, em cứ dẫn cậu ta đến cho chị nhìn mặt đi...”

“Tham gia hôn lễ?”

Buổi tối, lúc tôi và Tân Đường cùng nhau đi siêu thị, hắn vừa ném một bao đồ lên trên xe đẩy vừa nói, “Anh đã từng gặp chị ta chưa nhỉ? Sao anh không có chút ấn tượng nào cả vậy.”

“Vậy thì anh thật là may mắn đó, chị ta đã để lại cho em một ấn tượng vô cùng sâu sắc.” Tôi không còn sức lực ngã vào trên xe, “Làm sao bây giờ, em không muốn đi, vô cùng không muốn đi.”

“Không phải là cô của em đối xử với em rất tốt hay sao? Hay là cứ đi một chút vậy.”

“Cô của em thì có ba chu toàn rồi, em không đi cô cũng sẽ có thể hiểu được. Nhưng em thấy rất phân vân.”

Tân Đường kéo xe qua, một tay ôm lấy bả vai tôi, “Em bị làm sao vậy? không giống với phong cách này thường của em... đối với những chuyện mình không thích mà phải phân vân như vậy hay sao...”

“Không phải em đã nói với anh rồi sao? Người chị họ này của em tuy rằng em không thích chị ta lắm, may mắn là mấy năm nay cũng không có liên lạc gì. Nhưng nếu chị ta yêu cầu em làm một việc gì đó, thì trong tình huống bình thường em cũng không thể cự tuyệt được.”


“Là vì cô của em sao?”

Tôi lắc đầu, “Em phân biệt rất rõ ràng. Tuy rằng cô đối xử với em rất tốt, sau này em phải đối xử với cô tốt hơn gấp bội, nhưng không có liên quan đến chị họ của em.”

“Vậy thì là sao...”

Tân Đường vươn cánh tay dài ra, hết sức tinh xảo chặn lấy hộp kem mà tôi định len lén bỏ vào trong xe, thong thả lắc đầu, “Mấy ngày này không thể ăn lạnh.”

Tôi méo miệng, nỗ lực xem nhẹ sự thất bại của chính mình, hai tay ôm lại với nhau, “Được rồi, chắc là anh không biết lúc em 6 tuổi, suýt chút nữa thì bị bọn buôn người bắt cóc. ”

Đồng tử trong mắt Tân Đường lập tức phóng đại lên, cánh tay mở tủ đông khựng lại, tôi nhân cơ hội liền chụp lấy một hộp kem vị hương thảo, “Đúng vậy, anh không có nghe lầm đâu. Đúng là em đã từng gặp chuyện bi thảm như thế trong nhân sinh.”

Hắn cười khẽ rồi vẫn hết sức thong thả cướp lại hộp kem, dựa nghiêng bên tủ đông, “Chỉ một chút nữa là không theo kịp rồi nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

“Anh muốn nghe xem câu chuyện xưa của em có rốt cuộc có đủ bi thảm hay không?”

Đáng tiếc là trình độ kể chuyện xưa của tôi không có bất cứ một sự liên quan gì đối với hai chữ “bi thảm”. Quá trình của nó rất đơn giản, chỉ là sau này thỉnh thoảng nhớ tới thì tôi vẫn có chút sợ hãi.

Khi tôi còn nhỏ cũng có thể xem là một cô bé xinh xắn, vì thế bị bọn buôn người chú ý cũng không phải là chuyện gì kì lạ. Hôm đó lúc trời chạng vạng, tôi đang trên đường đi về nhà thì có một người đàn ông đeo mắt kính rất lịch sự đến trước mặt tôi cúi người xuống hỏi, “Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi rất kiêu ngạo một chữ cũng không nói. Ông ta có hơi xấu hổ nhưng vẫn tiếp tục hỏi, “Cô bé cháu có thích mấy con mèo nhỏ không?”

“Không thích.”

“Vậy sao. Mấy hôm trước chú có thấy mấy con mèo con vừa mới sinh không bao lâu ở chỗ kia, chúng rất đáng yêu tiếc là không thấy mẹ chúng đâu cả, mấy ngày hôm nay cũng không thấy quay lại, chú có mua sữa cho chúng nó uống nhưng mà cháu thấy đó, thời tiết bây giờ càng lúc càng lạnh, nếu mấy con mèo con bị đông lạnh chết thì phải làm sao bây giờ?”

“Vậy thì phải làm sao?” Tôi nhìn về phía ông ta, hết sức chân thành hỏi lại, hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ta, “Cho dù cháu không thích mèo con, thì cũng không đến mức nhẫn tâm nhìn bọn chúng bị đông lạnh mà chết chứ?”

“Vậy thì bây giờ chú muốn làm gì? Chú có biện pháp gì không? Nếu không thì cháu đi đây.”


Có lẽ lần đầu tiên ông ta gặp được một cô bé lạnh lùng như tôi, cho nên có hơi sửng sốt một chút, rồi sau đó lập tức phản ứng lại kịp, “Khoan đã, đương nhiên là chú có cách, nhưng bây giờ chú cần cháu giúp đỡ một chút, mấy con mèo này cần phải đưa đến bệnh viện thú y để chích ngừa, một mình chú không ôm được nhiều như vậy. Cháu có thể giúp chú không?”

Tôi cảm thấy rất phiền phức, vừa đến bệnh viện vừa phải chích ngừa, thứ nào cũng là điều tối kỵ của tôi. Tôi còn đang do dự có nên giúp đỡ hay không thì ông ta đã buông ra một câu, thành công thuyết phục tôi: “Cô bé, thầy giáo luôn nói rằng phải lấy việc giúp người làm niềm vui đúng không? Cháu chắc chắn là một học sinh ưu tú mà.”

Tôi gật đầu, “Cháu còn được rất nhiều hoa hồng đấy, mèo con ở đâu?”

“Chính là ở con hẻm nhỏ bên kia, chúng ta cùng nhau đi qua đó nhé.”

Ông ta đi sau lưng tôi, khiến cho tôi cảm thấy không được tự nhiên lắm. Chẳng phải người dẫn đường thì nên đi phía trước hay sao? Vừa đi được mấy chục bước, tôi còn chưa kịp đi vào con hẻm nhỏ kia thì tay của tôi đã đột nhiên bị người ta chụp lấy, chính là cô chị họ kia của tôi.

Chị ta khi đó chỉ mới học sơ tam, cả người ốm yếu khô gầy, mái tóc cũng lộn xộn giống như tính tình của chị ta vậy, “Sao em tan học lại đi nhanh như vậy làm gì? Chị kêu em cũng không nghe.”

“Chị có kêu em sao?” Tôi khờ dại hỏi.

“Nhanh lên đi. Mẹ chị bảo hôm nay em phải đến nhà chị đấy.” Chị ta tức giận nói.

“Nhưng em còn phải giúp...”

Tôi còn chưa nói xong thì chị ta đã kéo tay tôi nhanh như chớp lủi đi mất, tôi quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa rồi, muốn nói tiếng xin lỗi nhưng ông ta cũng rất nhanh đã xoay người đi mất. Đương nhiên là ông ta cũng không đi vào con hẻm nhỏ đó.

Sau đó lúc ăn cơm cô tôi vỗ ngực, chưa hết kinh hoàng nói, “Mộ Sanh à, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, không phải đã dặn con nhớ kỹ rồi hay sao?”

“Nhưng chú kia bảo con giúp chú ấy cứu mấy con mèo.”

Chị họ tôi phì một tiếng cười lên, “Cứu cái đầu của em đấy, chỉ có mấy con mèo mà ông ta không ôm đi được hay sao, lý do thật là quá miễn cưỡng. Hơn nữa nếu người lớn cần sự giúp đỡ, thì cũng sẽ không tìm con nít như em, em phải nhớ cho kỹ đấy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em là kẻ yếu, ai lại đi tìm kẻ yếu nhờ giúp đỡ chứ?”

Tôi đã hiểu nhưng tâm trạng cũng vô cùng không tốt, cảm giác như chị ta khinh thường mình vậy. Cô tôi gắp đùi gà vào trong chén tôi, dặn dò nói, “Mộ Sanh, chị của con nói chuyện khó nghe, nhưng đạo lý là đúng đấy. Hôm nay con gặp người đó hết tám chín phần là kẻ lừa đảo rồi, chuyên lừa trẻ con, nếu như con bị bắt cóc đi thì có khả năng cả cuộc đời này cũng sẽ không còn gặp được ba mẹ con nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui