Tư Đồ Khanh Ngữ nằm trên đệm trải giường trắng tinh, cả đêm khó ngủ, cô đã từng ngủ rất nhiều lần trên giường bệnh, nhưng khăn trải giường trên giường bệnh ở phòng nghỉ dành cho bác sĩ khác với giường bệnh ở nơi này, trắng đến nỗi không có tì vết, khiến trong lòng người ta cũng cảm thấy khó chịu. Trên khăn trải giường còn có mùi thuốc nhàn nhạt, trên thực tế, không khí trong toàn bệnh viện đều có mùi này bay lãng đãng, cô đã từng cho rằng mình không thể quen được với mùi vị này, cuối cùng thì cô cũng đã ở bên cạnh nó suốt ngày, lúc làm việc thì nó vây quanh thân thể cô, lúc ăn cơm thì nó chui vào trong thức ăn, lúc nghỉ ngơi thì nó cũng theo cô đi vào giấc mộng.
Có người đã từng nói, khi bạn đã quen với một loại mùi vị, thì rời khỏi nó bạn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng Khanh Ngữ bây giờ đã cảm thấy khó chịu, loại mùi vị nồng và cay như thế khiến đầu óc người ta mơ hồ và ngao ngán. Cô sờ lên trán mình, vầng trán trơn bóng đầy đặn, lúc dậy thì, tất cả các cô gái dường như đều thích để tóc mái, duy chỉ có một mình cô là thích chải hết ra sau đầu, sau đó cột lên thành một cái đuôi ngựa, lộ ra vầng trán vừa xinh đẹp lại có thêm sự phóng khoáng.
Sau khi trở thành bác sĩ, thức cả đêm đã trở thành chuyện rất bình thường, vầng trán cũng thỉnh thoảng lại nổi lên vài hạt đỏ, những lúc như vậy cô thường dùng tay ấn ấn nó, nốt mụn tuy nhỏ, nhưng lại rất khó trị, mỗi lần như vậy đều đau đến nỗi cô cảm thấy cả người đều tỉnh táo ra. Gần đây bị bệnh, cô ngủ cũng nhiều hơn, cho nên các nốt mụn tự nhiên cũng giảm bớt, cô lại có chút không quen, giống như trong sinh hoạt của mình đã thiếu đi một cái gì đó.
Cô nghĩ lần này sau khi xuất viện sẽ lấy hết toàn bộ phép năm để nghỉ bù, bất cứ điện thoại của ai cũng sẽ không nghe. Cô ngẫm nghĩ, rồi lại cười thành tiếng, được rồi, tốt nhất là không nên lừa bản thân mình nữa, thật ra thì bất cứ một cuộc điện thoại nào cũng có thể gọi cô trở về thực tế.
Ở bệnh viện này một năm, cô cho rằng mình đã xem thường sinh tử. Chuyên môn của cô là ngoại khoa, bệnh nhân có người thiếu tay có người thiếu chân, đều cắn răng sử dụng tay chân giả thay thế, hy vọng có thể tiếp tục lao động nuôi sống bản thân. Còn có rất nhiều người bị tai nạn xe cộ, lúc đưa đến bệnh viện, còn chưa vào được cửa phòng giải phẫu, thì đã tắt thở, ngay cả nỗ lực duy nhất cho họ, cô cũng không thể làm được.
Lúc vừa mới đến đây, cô nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của cuộc sống, nội tâm bị đả kích rất sâu sắc. Bởi vì giữa lằn ranh sinh tử, thì còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa chứ?
Cô vẫn luôn chờ đợi một ngày mình có thể trưởng thành, không còn sợ bất cứ một điều gì trong cuộc sống nữa. Nhưng kết quả là cuộc sống cũng không có bất cứ thay đổi gì, những thứ trước kia cô không làm được thì bây giờ cũng không làm được, những gì trước kia cô lo lắng thì bây giờ lại càng lo lắng hơn.
Cho nên chuyện chia tay, cô càng giận bản thân mình, vì sao đến bây giờ vẫn còn khổ sở như vậy, chẳng lẽ một năm qua, được mài giũa rèn luyện, căn bản là không có ích lợi gì sao?
Trong số những người mà cô thích, Lục Minh đứng đầu, đây còn là chuyện sau khi bọn họ yêu nhau thì cô mới len lén sắp xếp lại.
Cô thích Lục Minh đến mức nào à? Vậy thì chỉ cần kể ra một chuyện thôi, đó là khi cô biết mẹ của Lục Minh muốn cậu ta làm bác sĩ, trong khi bản thân cậu ta thì hoàn toàn không muốn thực hiện ý nguyện này, cô liền thay thế cậu ta. Cô chỉ nghĩ một điều rất đơn giản, dù sao sau này hai người sống chung một nhà, chỉ cần một người làm bác sĩ là được.
Nhưng khi Lục Minh hỏi có phải là bởi vì cậu ta hay không, thì cô đã phủ nhận, cô không muốn bởi vì chuyện này mà giữa cô và Lục Minh sẽ càng ngày càng xa cách, trong khi đó lại càng lúc càng gần gũi với mẹ cậu ta hơn.
Mẹ của Lục Minh ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô, còn thường xuyên hơn so với cha mẹ ruột của cô nữa, lúc sự quan tâm quá mức vẫn còn chưa trở thành gánh nặng, Lục Minh muốn ngăn cản mẹ cậu ta ra bên ngoài sinh hoạt của cô. Có một ngày cô đang nói chuyện điện thoại với dì ấy, kiên nhẫn giải thích cho dì ấy biết hôm nay cô có một ca khó giải quyết, thì Lục Minh đột nhiên đi vào, giật lấy điện thoại, rồi nói với đầu dây bên kia bằng một giọng điệu lạnh lùng, “Mẹ đừng gọi điện thoại đến đây nữa, mẹ đã làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn con đấy.”
“Lục Minh...”
Cậu ta trả điện thoại lại cho cô, nói, “Sau này nếu bà ấy lại làm phiền em, thì em phải nói với anh.”
“Anh chờ một chút.” Khanh Ngữ đi đến trước mặt cậu ta, “Em thừa nhận số lần dì gọi tới là hơi nhiều, nhưng anh nói những lời này hình như là hy vọng em và mẹ anh không có bất cứ liên hệ gì nữa đúng không?”
Cậu ta nhếch nhếch khóe miệng, “Em thấy có được không? Nếu được thì quá tốt.”
“Lục Minh!” Cô nóng nảy, lần đầu tiên cô giận dữ như vậy với cậu ta, “Dì ấy là mẹ anh, chúng ta có thể vĩnh viễn không liên lạc với dì ấy hay sao? Nói như vậy có phải là quá nhẫn tâm rồi không.”
Cậu ta cầm lấy túi hồ sơ bên cạnh, “Chiều nay anh còn phải họp, buổi tối em ăn một mình đi.”
“Anh thực sự không dự định nói cho rõ ràng chuyện này hay sao? Bây giờ anh đã sinh hoạt theo đúng ước nguyện của mình. Vì sao lại còn phải phải gay gắt với dì ấy như vậy?”
Cậu ta quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt trước nay vẫn luôn là sự dịu dàng nhưng giờ phút này lại là tràn ngập đau thương, cậu ta chỉ lẩm bẩm nói, “Em muốn anh phải hy sinh em luôn hay sao?”
“Cái gì?”
Em muốn anh phải hy sinh em luôn hay sao?
Khanh Ngữ bỗng nhiên mở mắt ra, chung quanh an tĩnh không một tiếng động, cô đã thiếp đi từ lúc nào? Cô ngồi dậy bước xuống giường, kéo màn ra, phòng bệnh của cô đối diện với sân cỏ, lúc này bên ngoài đang trải một lớp ánh trăng nhàn nhạt, đèn đường chung quanh đó đã bị hỏng, chỉ còn có một bóng lúc sáng lúc tối, lập lòe giống như đôi mắt của một ai đó với trái tim nôn nóng bất an.
Bệnh viện ban đêm yên tĩnh vô cùng, có những bệnh nhân đang vượt qua thời kỳ nguy hiểm, có người lặng lẽ chết đi, một số người vì tiền thuốc quá đắt đỏ mà khó tránh khỏi u sầu, có người vì chăm sóc người nhà, quá mệt mỏi đã ngủ thiếp đi. Trong số họ ai khổ sở hơn ai? Ai sẽ khó ngủ hơn ai? Chúng ta đều không biết.
Trong giờ phút đó, ở một phòng bệnh nho nhỏ, một cô gái xinh đẹp cũng lặng lẽ đưa ra quyết định, là một quyết định ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô.
- ------
Khi tôi từ bệnh viện trở về nhà thì cả người đều thất hồn lạc phách, Tân Đường tan tầm thì trời đã về khuya, nhìn thấy tôi ngồi ngây ngốc trên sofa, liền giật nảy cả mình, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Tôi bổ nhào vào trong lòng hắn, nước mắt lạnh lẽo rơi trên vai hắn, “Khanh Ngữ và Lục Minh chia tay rồi.”
Tân Đường thở phào nhẹ nhõm, “Vì việc này sao? Anh còn tưởng Khanh Ngữ xảy ra bệnh tình gì nghiêm trọng chứ.”
Tôi lấy làm kỳ lạ, “Anh không cảm thấy ngạc nhiên à?”
“Về chuyện này...,” Tân Đường ngồi dậy, nghiêng về một phía vừa uống nước vừa nói bâng quơ, “Thật ra anh đã biết rồi.”
“Anh đã biết? Từ hai tháng trước?”
“Không lâu vậy đâu? Chuyện là tối hôm đó Lục Minh thất tình, cho nên đã hẹn anh uống rượu.”
Tôi vỗ mạnh vào người hắn một cái, “Anh đã sớm biết tại sao không nói với em?!”
“Anh cũng không có cách nào, là hai người bọn họ không cho nói mà, đúng không?”
Tôi ai oán nói, “Chỉ có một mình em không biết. Kể cả chuyện Đại Hoa thích Lục Minh cũng vậy.”
Tân Đường có chút xấu hổ sờ sờ ót, “Chuyện này thì...có bí mật cũng không phải là chuyện tốt. Đôi khi không biết thì càng hay hơn.”
“Anh đó, anh đó, nhìn thì có vẻ đơn thuần vô hại, nhưng trong lòng lại cất giấu nhiều bí mật như vậy. Anh hay lắm! Còn có việc gì mà em không biết nữa không?” Tôi ép hỏi.
“Không có không có, hôm nay đều đã nói hết rồi.” Tân Đường sờ sờ mũi, “Anh cảm thấy đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, hơn nữa khi mình thích một người, quan trọng nhất là phải thực hiện bằng hành động. Nếu không thì ai có thể biết được trong lòng mình nghĩ gì chứ?”
Tôi chống tay lên mặt, “Hôm nay em thật sự rất sợ. Em còn tưởng rằng Khanh Ngữ bị bệnh gì đó rất nặng. Thật ra số lần em tới bệnh viện cũng rất nhiều... Em cũng bắt đầu nghĩ một ngày nào đó nếu chúng ta già đi, thì cũng sẽ chết...Nghĩ đến đó, trong lòng em liền cảm thấy rất khó chịu.”
“Cuộc đời còn dài lắm,” Tân Đường ôm tôi, “Quan trọng nhất chính là phải làm thế nào để vượt qua và vượt qua cùng với ai.”
Tôi cầm tay hắn, “Nhưng mà cuộc đời cũng rất vô thường, biết đâu chừng một ngày nào đó em sẽ bị bệnh. Anh xem em đi, lười như vậy lại không thích vận động, khả năng bị bệnh nan y so với anh cao hơn rất nhiều đó. Nếu em thật sự bị bệnh, Tân Đường, anh không cần phải vất vả như vậy, cũng đừng quá coi trọng sĩ diện, nếu anh muốn mở nhà hàng, em sẽ nói ba em giúp đỡ anh, anh chỉ cần phấn đấu mấy năm mà thôi, phải tận hưởng cuộc sống một chút...”
“Trần Mộ Sanh.” Giọng nói của hắn đã chứa đầy sự cảnh cáo.
“Em rất nghiêm túc. Nếu em chết rồi...”
Hắn đột nhiên ôm chặt tôi, “Em có thể không nói bậy như vậy được không! Mau phun nước miếng nói lại đi, nhanh lên!”
“A. Phi, phi, phi...” Tôi cười nhìn hắn, “Sao vậy anh sợ em chết lắm hả?”
“Đúng vậy, anh rất sợ, được chưa? Cho nên em đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện vẫn chưa làm cùng nhau, đừng nghĩ những chuyện không đâu nữa.”
“Ừ.” Tôi co rút chui vào lồng ngực hắn, “Anh nói xem Lục Minh và Khanh Ngữ vì sao lại chia tay? Bọn họ đã chia tay rồi em rất sợ hãi.”
“Em sợ cái gì?”
“Trước giờ em vẫn luôn nghĩ bọn họ sẽ ở bên nhau lâu dài, đây chính là một sự tin cậy đối với tình yêu. Dù sao em cũng là chứng nhân cho tình yêu của họ.” Dừng một chút, tôi cẩn thận hỏi, “Tân Đường, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như vậy sao?”
“Sẽ không.” Hắn chắc chắn nói.
“Thật sao?” Những gì hắn nói đã cho tôi một viên thuốc an thần, tôi lại ngây ngốc hỏi thêm một câu, “Làm sao anh biết chúng ta sẽ không?”
“Em ngốc quá,” hắn búng một cái lên trán tôi, “Đương nhiên là không rồi.”
“Chỉ vì bản thân anh cảm thấy là không hay sao, có phải vì em quá tốt không? Hay là vì anh quá thích em?” Tôi da mặt dày lên.
Hắn khẽ cười một tiếng, “Bởi vì, những lúc ở bên cạnh em ngoại trừ ngọt ngào thì vẫn có một chút khổ sở.”
“Khổ sở vì cái gì?”
“Khổ sở vì thời gian sẽ trôi qua, chúng ta sẽ lại phải xa rời.” Hắn nắm chặt tay tôi, “Giống như qua tối hôm nay, thì sáng mai là phải xa rồi.”
“Nhưng tối mai còn có thể gặp mà.”
“Nhưng vẫn không muốn chia cách, đồ ngốc à.”
Căn phòng bắt đầu yên tĩnh, một lúc lâu sau, khi Tân Đường cho rằng tôi đã ngủ, xoay người lại định bế tôi lên, mới phát hiện trước ngực mình đã bị nước mắt làm thấm ướt một mảng lớn. Hắn cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Nhưng tôi cuối cùng lại không nhịn được, nức nở lên, “Anh phiền phức quá, ngày mai em sẽ đi tìm băng dán, bó chúng ta lại bên nhau luôn.”
Ngày hôm sau tôi đi đón Khanh Ngữ xuất viện, lúc chuẩn bị bước vào thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Lục Minh, cậu ta đã tới.
Tôi lặng lẽ lui ra bên ngoài, đúng lúc này thì một cô y tá lắm chuyện nói với tôi, “Trần tiểu thư, anh chàng đẹp trai bên trong đó, không phải là bạn trai của bác sĩ Tư Đồ chứ...”
Bây giờ thì không phải rồi, vì thế tôi mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô y tá kia có vẻ an tâm vỗ vỗ ngực, “Tôi đã nói rồi mà, tình cảm của cô và bác sĩ Tư Đồ tốt như vậy, nhưng dù sao cũng không nên hào phóng quá, anh chàng đẹp trai đến mức đó, mà cũng có thể yên tâm để anh ta ở cùng một phòng với bác sĩ Tư Đồ hay sao...”
Tôi nhớ tới câu chuyện buồn cười mà hôm qua Khanh Ngữ nói với mình. Cô ấy nói, bởi vì tôi hay đến đưa cơm, mà cô ấy trên cơ bản là không hẹn hò với ai, cho nên bọn họ nghĩ rằng tôi và cô ấy là một đôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...