Thanh Xuân Thân Ái

Tân Đường vội vàng nói, “Ông nội, có nước không? Chúng con đều sắp chết khát rồi.”

“Trong phòng có trà cúc hoa, tự mình uống đi, ông còn phải chẻ mớ củi này cho xong.”

Chúng tôi mấy đứa vội chạy vào trong phòng, nước trà mát lạnh vào bụng, tôi mới cảm giác được mình còn sống, ngồi xuống cái ghế con nhà ông nội Tân, “Đã lâu như vậy mà không thay đổi gì, ông nội thật là một người hoài niệm.”

Khanh Ngữ bưng chén trà, nhìn nhìn trong phòng, “Chỗ này thật tốt, vừa yên tĩnh lại xinh đẹp. Nhưng nếu ở một mình lâu ngày, thì ít nhiều cũng sẽ thấy buồn lắm.”

Đại Hoa vung tay lên, “Chờ tớ có tiền, tớ sẽ xây một cái biệt thự trong núi, thuê một đống người tới hầu hạ tớ.”

Chỉ có Lục Minh đi ra ngoài phòng, lẳng lặng hưởng thụ sự độc đáo an tĩnh của khu vực sơn dã, không trung xanh thẳm trên đầu, không khí trong lành thấm vào gan ruột, cậu ta thầm nghĩ, nếu có thể bỏ xuống mọi chuyện, trốn đến địa phương thế này lẳng lặng mà sống, cũng có thể coi là một lựa chọn tốt.

Sau khi ông nội Tân chẻ củi xong, đi nhanh vào nhà, cởi mũ rơm ra, ngồi ở bệ cửa thoải mái hút tẩu thuốc, phun ra vòng khói tròn tròn, “Chỗ của ông không có thức ăn gì ngon, mấy đứa nhóc các con tới chỗ này thì ăn cái gì.”

“Ông nội Tân chúng con không kén chọn đâu.” Tôi nhấc tay.

“Đúng rồi, cái này cho ông nội đây.” Tân Đường móc từ cặp sách ra hai chai bia, và một túi bánh mì đậu đỏ, “Mẹ bảo con mang tới”

Ông nội nheo mắt lại “Thằng nhóc này đến thăm ông là được rồi, ông đâu có nhớ thương hai cái này.”

“A, là vì ông nội không muốn ở cùng chúng con mà, ông suy nghĩ sao rồi? Mẹ con bảo con hỏi ông có thay đổi ý tưởng không đó.”

“Đã từng tuổi này rồi còn thay đổi cái gì nữa, con bé Tân Tống kia đâu, giờ nó thế nào rồi?”

“Nó ăn được ngủ được, tốt lắm.”

“Vậy là tốt rồi, được rồi.” Ông nội Tân đứng lên, “Chỗ ngủ thì dễ giải quyết rồi, nhưng ăn cơm thì các con phải tự mình làm, ông đã già rồi, nấu cơm chắc chắn các con không ăn được.”

“Con có thể nấu cơm.” Khanh Ngữ nhỏ giọng mở miệng, “Con sẽ làm đầu bếp.”

Tôi nói với Đại Hoa, “Chúng ta đi ra vườn rau hái một ít đi.”

Tân Đường đứng lên, “Tớ và Lục Minh đi bắt cá.”

Ông nội Tân cười gật đầu, “Được được, ai nấy đều có trách nhiệm rồi.”


Khanh Ngữ tìm được Lục Minh trong sân, nhẹ nhàng kéo tay cậu ta, “Cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là hơi mệt thôi.”

“Gần đây cậu có chuyện gì à? Tớ thấy tâm trạng cậu không tốt lắm.”

Cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu, Tân Đường đã chụp lấy cậu ta, “Đi, đi bắt cá đi.”

Nhiệm vụ của tôi và Đại Hoa khá nhẹ nhàng, cô ấy hái rau xong thì cũng chạy đi bắt cá, tôi đứng ở ven bờ con sông nhỏ, thời tiết nóng bức, thò chân xuống nước sông mát lạnh là thoải mái nhất... Đang ngồi trên một cục đá lớn ngủ gà ngủ gật, đột nhiên có người ôm lấy hai vai tôi, là giọng ấu trĩ của Tân Đường: “Bắt được cá rồi nè!”

“Đừng ồn mà.” Tôi tiếp tục híp mắt, lúc này mới phát hiện lòng bàn chân bởi vì leo núi mà bỏng rát.

Tân Đường cười khẽ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh tôi, lát sau lại đột nhiên hỏi, “Trần Mộ Sanh, cậu muốn thi trường đại học nào?”

“Còn chưa nghĩ tới, phải xem điểm số thế nào đã.”

“Cậu, cậu không nghĩ tới sẽ cùng tớ...chúng ta cùng vào một trường đại học sao?”

“Có thể cùng học một trường đương nhiên là tốt rồi, nhưng làm gì thuận lợi được như vậy, gần một chút là tốt lắm rồi.”

Tân Đường không nói, tôi mở to mắt, đẩy đẩy hắn, “Cậu làm sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

“Còn đột nhiên sao? Chúng ta đã lên cao nhị, hẳn là đến lúc suy xét chuyện này rồi.” Hắn lại quay đầu đi giật giật chân, “Tớ cảm thấy chúng ta nếu có thể học cùng một trường đại học thì rất tốt.”

“Cậu nói gì?”

“Tớ nói tớ muốn cùng học một trường đại học với cậu, cậu nghĩ thế nào!”

Hắn đột nhiên hung dữ, tôi ngẩn ra một chút, trên mặt độ ấm lại bắt đầu dâng lên, cúi đầu lắp bắp mở miệng, “A, được, cũng không tệ.”

“Thật sao? Vậy là cậu đồng ý hả?”

“Ừ.”


Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đứng lên, cong eo tìm cái gì đó ở trong nước, lát sau liền xòe hai khối đá cuội màu đen ra trước mặt tôi.

“Cái này là sao?”

“Vì phòng ngừa cậu nói chuyện không giữ lời.”

Tôi cười, “Cho nên cậu lấy ra hai cục đá này để đảm bảo tớ sẽ tuân thủ hứa hẹn hả?”

“Làm chứng cứ, nếu chúng ta đều làm được, chúng ta có thể được người kia thỏa mãn một nguyện vọng.”

Tôi hứng thú, “Thật sao, nhưng mà tớ có rất nhiều nguyện vọng đó.”

“Chỉ cần không phạm pháp, không phải phi thực tế, tớ đều có thể làm cho cậu, đương nhiên, cậu cũng phải làm được.”

“Đồng ý!” Tôi vui vẻ lấy một cục đá, “Nguyện vọng của tớ có thể rất khó thực hiện, đến lúc đó cậu đừng có khịt mũi khóc thút thít đó.”

Ông nội Tân chỉ có một cái giường, mấy người trẻ chúng tôi đều ngủ dưới đất. Trên núi không có internet, tín hiệu điện thoại cũng không tốt, di động coi như không dùng được gì. Khi không có tivi và điện thoại di động, thời gian trống rất nhiều, một ngày đột nhiên trở nên rất dài.

Ban ngày còn ổn, chúng tôi có thể tìm được chuyện gì đó để làm, nấu cơm nè, chẻ củi nè, tưới hoa tưới cây trong sân, hoặc là ngồi xổm xuống nhìn gà con mổ thóc. Thời gian trôi chậm rãi cứ giống như sữa bò nhiễu ra từng giọt, một trận gió núi thổi qua, tựa hồ mang theo toàn bộ hơi thở của núi rừng.

Buổi tối lại khó có thể đi vào giấc ngủ, tôi đoán là vì ban ngày tôi làm việc quá lười biếng, những người khác thì đã mệt đến mức ngủ say sưa, Đại Hoa còn phát ra từng tiếng ngáy nhỏ. Tôi trở mình, bốn phía quá yên tĩnh, có vẻ tiếng trở mình của tôi ngược lại còn khiến đêm tối không còn yên tĩnh. Tôi mở lớn hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảng trời đêm lộ ra, ánh trăng là nửa vòng tròn, tinh tú lập loè. Ngày mai, có lẽ trời rất đẹp.

Tôi tỉnh rất sớm, những người khác đều còn đang ngủ, Đại Hoa ôm chặt Khanh Ngữ, nửa người Tân Đường đều đè lên trên mình Lục Minh, giữa hai người, có một đôi tay nắm chặt nhau. Tôi nhếch miệng cười, thật muốn lấy di động chụp lại cảnh tượng này.

Lúc đi ra ngoài thấy ông nội Tân mặc một bộ đồ trắng, đang đánh Thái Cực trong sân, tôi le lưỡi không dám quấy rầy, nằm lên cái ghế trên hành lang. Ngày hôm qua cục đá Tân Đường cho tôi vẫn chưa cất, tôi lấy nó ra từ trong túi, quan sát kỹ lưỡng, đây là một cục đá rất bình thường, nhưng bị hắn nhặt được, lại giao cho tôi thì đã không còn ý nghĩa bình thường nữa, cho nên nhìn mới có vẻ khác đi.

“Cho nên, đây có phải là may mắn của mày không? Hay là mày chỉ muốn làm một cục đá bình thường?”

Tôi đang lẩm bẩm, Tân Đường đột nhiên vỗ tôi một cái từ phía sau “Xin chào.”

“A, xin chào.” Tôi muốn đem cục đá cất đi, đáng tiếc đã bị hắn thấy được, hắn nghiêng đầu cười cười, “Là đang tự hỏi nguyện vọng của mình hay là không tự tin?”


“Ai không tự tin? Ngược lại là cậu đó, cậu phải nỗ lực cho tốt đi.”

“Tớ nhất định sẽ nỗ lực. Nhưng cậu phải dạy kèm cho tớ.” Hắn ra vẻ đương nhiên.

“Vì sao?”

“Đương nhiên vì thực hiện nguyện vọng của chúng ta, nếu chúng ta có thể cùng học một trường đại học thì tốt biết bao.” Hắn chợt ôm lấy bả vai tôi “Nhưng không phải là dạy kèm không công. Cậu có thể ra điều kiện với tớ.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, nói đi, tớ chịu trách nhiệm ba bữa cơm một ngày cho cậu hay là quà vặt đây?”

Tôi thừa dịp mặt còn chưa thiêu cháy, vội đẩy hắn đi, “Ai thèm. Nhưng mà cậu phải đồng ý với tớ. Trong lúc học thêm cần phải nghe lời tớ.”

Hắn bỗng nhiên cười, nụ cười so với ánh nắng ban mai còn tươi đẹp hơn, hắn đứng lên, vươn bàn tay to rộng sờ sờ tóc tôi, “Biết rồi, cô ngốc.”

Tôi lại ngây ngẩn cả người. Kỳ thật tôi không thích người khác sờ tóc tôi, tôi có chút mê tín, cảm thấy tóc vốn dĩ đã ít, bị người khác sờ sẽ rụng nhanh hơn. Nhưng Tân Đường thì khác, độ ấm trên tay hắn rất tốt, nhiệt độ từ đỉnh đầu truyền xuống trong lòng, rất ấm áp.

Tôi vừa vuốt tóc mình vừa cười ngây ngô, bỗng nhiên nhìn thấy ông nội Tân vẻ mặt biết hết rồi nhìn tôi cười, rồi lại thở dài nói, “Tuổi trẻ thật là tốt.”

Lúc ăn bữa sáng, chúng tôi nói với ông nội Tân rằng chúng tôi chuẩn bị về, ông vẫn trưng ra khuôn mặt ‘chảnh chọe’ nói “Đi đi, đi đi.”

Tôi vội vàng nói, “Ông nội, lần sau chúng con lại đến thăm ông.”

Ông nội Tân quay đầu, “Lần sau tới, ông cũng không có gì tốt để chiêu đãi đâu.”

Tân Đường nói, “Ông nội, ông đừng nói như vậy, nhớ con thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho con, lần sau con dẫn Tân Tống tới thăm ông.”

“Thôi đi, nó còn nhỏ không nên vất vả lên đây làm gì, ông đã già nhưng xương cốt cũng vẫn còn mạnh khỏe lắm.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Viết Lại Những Vì Sao
4. Trẫm Không Dám Nữa
=====================================

“Cứ quyết định về ở cùng với chúng con đi, trong nhà lúc nào cũng để lại một phòng cho ông.” Tân Đường nhân cơ hội nói.

Ông nội Tân banh mặt không được, cười cười nói, “Ông sẽ suy nghĩ.”


Ông lão thích ở một mình là sự thật, nhưng tôi cũng có thể nhận thấy được ông rất cô độc, mấy người trẻ chúng tôi ăn uống rơi vãi, ồn ào nhốn nháo, ông cũng không trách mắng, chỉ cười tủm tỉm nhìn, có lẽ sự náo nhiệt như vậy cũng là cái ông cần.

Lúc trở về phòng thu dọn, sau khi nhét mọi thứ vào cặp sách, tôi phát hiện không thấy tai nghe, lại quay ra tìm trên mặt đất, lật ngược mấy cái chăn lên hết cả, không chỉ tìm được cái tai nghe, mà còn tìm được một đồ vật đã qua sử dụng...một gói thuốc lá! Nói cho chính xác mà nói, là nửa gói thuốc lá.

Người mà tôi nghi ngờ đầu tiên chính là Tân Đường, đúng lúc đó thì hắn cũng đi vào nhà, tôi ném nửa bao thuốc lá kia lên người hắn “Cậu bắt đầu hút cái này từ khi nào hả?”

Hắn cầm lấy nhìn kỹ lại, rồi ném ngược lại tôi, “Nè nè, tớ không hút thuốc lá nha.”

“Không phải cậu thì là ai? Đám con gái chúng tớ không thể hút thuốc được.”

“Vậy thì chưa chắc, hút thuốc đâu có phân biệt nam nữ.”

Tôi hồ nghi nhìn về phía hắn, “Thật không phải cậu sao?”

“Thật không phải tớ mà, ngay cả mùi khói thuốc tớ cũng không thích.” Tân Đường bỗng nhiên tạm dừng lại, “Nói đến mùi thuốc lá, hình như trên người Lục Minh, tớ có ngửi được một chút...”

“Lục Minh? Không thể nào, cậu ấy sao lại hút thuốc chứ?”

“Thật mà, lúc đó tớ còn nghĩ rằng ai đó hút thuốc phả vào người cậu ấy, cậu biết đó, ban Khoa học tự nhiên bọn họ có rất nhiều nam sinh, những người nghiện thuốc lá cũng không phải là ít.”

Đúng lúc Đại Hoa và Khanh Ngữ vào phòng, tôi liền nói chuyện này với hai cô ấy, Khanh Ngữ nhận lấy gói thuốc lá, nghiêm túc nhìn nhìn, nhưng không nói gì.

Tôi vội vàng nói, “Tân Đường cũng chỉ là suy đoán, cũng có thể gói thuốc này là của ông nội thì sao.”

“Không thể nào, ông nội của tớ là hút cái này.” Hắn làm động tác hút thuốc bằng tẩu.

“Là Lục Minh, đêm qua tớ có thấy.” Đại Hoa đột nhiên mở miệng.

Tôi kinh ngạc, “Cậu thấy Lục Minh hút thuốc?”

Cô ấy gật gật đầu, lại cười, “Nhưng mà chuyện này cũng không có sao mà, có thể là cậu ấy gặp áp lực trong chuyện học hành. Tớ đã thấy ở trường chúng ta có rất nhiều người hút thuốc, ngay cả nữ sinh cũng vậy.”

“Đúng vậy, gần đây áp lực của cậu ấy quá lớn.” Khanh Ngữ ngơ ngác mở miệng, lông mi dày rậm rũ xuống, thanh âm cũng thấp thấp, “Nhưng mà chỉ có một mình tớ phát hiện ra, còn cậu ấy không nói gì với tớ cả.”

Tôi nghĩ đến chuyện Lục Minh và mẹ cậu ta, không biết có nên nói với Khanh Ngữ không “Có lẽ, cậu ấy không muốn làm cậu phiền lòng.”

Khanh Ngữ đi đến một chỗ trong phòng, bỏ gói thuốc lá đó vào ba lô của Lục Minh, cố gắng cười cười, “Giúp tớ một chuyện, mọi người cứ giả vờ không biết được không? Tớ sẽ hỏi rõ ràng.”

Chúng tôi nhìn nhau một cái rồi cũng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui