Thanh Xuân Tạo Ấm

Tô Huyền vươn tay bắt được gối, nhìn thấy Hứa Viên quắc mắt trừng trừng nhìn anh.

Anh cười bất đắc dĩ, “Người của Ức Dương đến Trung Quốc đã lâu, chuyện hợp tác vẫn kéo dài, vốn định sau hội nghị hôm qua là kí hợp đồng, nhưng hôm qua vì em bị say nắng, anh lại cho người ta leo cây, sáng nay anh nghe nói cơ quan đứng đầu Ức Dương ở bên kia có chuyện khẩn cấp, họ đặt vé máy bay lập tức về nước xử lý ngay hôm nay, nếu họ về nước rồi, chuyện hợp tác e là chỉ có thể lại kéo dài, anh đành gọi điện bảo người ta đến đây vậy.”

Hứa Viên trừng mắt nhìn anh, tức giận, “Rõ ràng anh có thể gọi tôi dậy trước rồi nói cho tôi biết, bây giờ lại bắt tôi nằm cứng đờ làm cương thi tận nửa tiếng đồng hồ, anh cố ý.”

Tô Huyền buồn cười, gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, “Ừ, anh cố ý.”

Hứa Viên thấy anh vậy mà lại thừa nhận, lại muốn bùng cháy, “Tô Huyền, tôi và anh có thù oán hả?”

Tô Huyền lắc đầu, đi tới, đặt gối lên giường, nhìn cô, cười mỉm nói: “Em và anh là quan hệ bạn trai bạn gái, sao có thể là kẻ thù được?”

“Quan hệ bạn trai bạn gái nhà ai như thế này hả? Bắt nạt người ta không đền mạng à.” Hứa Viên căm giận nhìn anh.

Tô Huyền thấy cô tức giận đến mặt đỏ bừng, lại buồn cười, “Hôm qua tự em chạy tới cục dân chính, sau đó lại phơi nắng rồi bị say nắng, anh trông em nửa ngày nửa đêm, cho Ức Dương leo cây, sau khi em tỉnh lại, giữa đêm giúp anh xem tài liệu, đánh dấu những chỗ không hợp lý, bây giờ hợp đồng có thể kí kết thuận lợi và nhanh chóng, cũng có một nửa công lao của em, như vậy tính ra, em bắt nạt anh, anh cũng bắt nạt em, hòa nhau.”

“Ai hòa nhau với anh, hòa nhau cái con khỉ ấy!” Hứa Viên cáu giận xuống giường đi giày.

Tô Huyền bật cười, “Không hòa nhau thì thế nào?”

“Cả đời không qua lại với nhau!” Hứa Viên căm phẫn nói.

Tô Huyền lắc đầu, “Vậy không được, anh vẫn muốn chúng ta có thể duy trì quan hệ hữu hảo trường kỳ.”

Hứa Viên hừ lạnh một tiếng, “Cứ mơ giấc mộng xuân thu của anh tiếp đi!”

Tô Huyền cười khẽ, nhìn cô hậm hực đi giày tìm di động muốn rời đi, dáng vẻ thật sự muốn cùng anh cả đời không qua lại với nhau, anh dựa vào bàn, nói từ tốn: “Không biết lúc giả vờ ngủ em có để ý đến những người tiến vào phòng không? Trong đó có một người là phóng viên thời sự.”

Hứa Viên bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, có một dự cảm không tốt.

“Vân Thiên và Ức Dương hợp tác, hạng mục lớn như vậy, kí hợp đồng, sao có thể không có phóng viên làm chứng được?” Tô Huyền như cười như không nhìn cô, “Nếu anh đoán không sai, bây giờ tin tức đã được lan truyền rồi, bên ngoài bệnh viện nhất định có rất nhiều phóng viên vây quanh.”

Mặt Hứa Viên nhất thời đen xì.

Tô Huyền nháy mắt với cô, “Vốn anh còn đang nghĩ lát nữa chúng ta ra ngoài, anh nên tìm lời thế nào để ứng đối câu hỏi của phóng viên, nhất là về chuyện của chúng ta. Bây giờ xem ra không cần thiết rồi, dù sao em cũng muốn cùng anh cả đời không qua lại với nhau, chuyện mất mặt như vậy, anh ngại ra ngoài bệnh viện lắm, định là vẫn ở lại đây, tự em đi nói với phóng viên đi.”

Mặt Hứa Viên càng đen.

Tô Huyền không nhìn cô nữa, xoay người ngồi xuống ghế, thuận tay cầm một quyển tạp chí, tùy ý lật xem.


Hứa Viên đứng ở cửa, nhìn Tô Huyền, thấy anh thật sự thảnh thơi đọc tạp chí, thảnh thơi đến mức cứ như đang ở nhà mình vậy, cô hận nghiến răng, tức giận nói: “Phóng viên anh gọi tới, tự anh đi mà giải quyết.”

Tô Huyền lắc đầu, “Không có tâm tình mà giải quyết.”

Hứa Viên nghẹn, nghiến răng hỏi: “Thế nào mới có thể có tâm tình?”

Tô Huyền cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thu hồi lời em vừa nói là cả đời không qua lại với nhau.”

Hứa Viên xoay người bước đi, dứt khoát vặn núm cửa, đi ra ngoài, “ầm” một tiếng, theo cô rời đi, cửa đóng lại.

Tô Huyền cười cười, nhìn thoáng qua, tiếp tục đọc tạp chí, không đứng dậy.

Qua năm phút, cửa lại mở, Hứa Viên đen mặt trở về từ bên ngoài, tức điên người đi đến trước mặt Tô Huyền, vươn tay cầm tạp chí của anh, ném xuống đất,  nổi cáu hỏi: “Bốn phía đều là phóng viên, cửa trước cửa sau cửa trái cửa phải, canh chừng đông muốn chết, có phải anh cố tình sắp xếp phóng viên tới đây bao vây không hả?”

Tô Huyền nhìn cô đầy vô tội, “Phóng viên làm công việc gì chứ, em xác định em hiểu rõ sao?”

Hứa Viên trừng mắt.

“Phóng viên là nghề không khe nào không chui, trực tiếp lấy tin tức và tư liệu để kiếm sống.” Tô Huyền nghiêm túc nhìn cô, “Vân Thiên và Ức Dương dây dưa, giày vò lâu như vậy, cuối cùng cũng đạt thành hợp tác, lại còn là ở nơi như bệnh viện, còn là trong phòng bệnh em nằm nữa, trường hợp thế này, kí kết hợp đồng, hơn nữa quan hệ của em và anh, em nói xem, tin tức đó phóng viên có thể bỏ qua sao? Không cần anh gọi, nghe thấy chút tin tức là họ đã đến rồi.”

Hứa Viên không biết nói gì mà ứng đối.

Tô Huyền đưa ra chủ ý cho cô, “Thật ra, em có thể hoàn toàn không để ý tới phóng viên, cứ cắm đầu đi ra, phóng viên ngăn em, em cứ nghiêm mặt không nói một lời mà rời đi. Cục diện rối rắm còn lại giao cho anh thu dọn là được rồi.”

Hứa Viên câm nín, “Anh nói thì đơn giản thế, nếu tôi thật sự rời đi theo kiểu anh nói, không chừng sau đó họ lại viết vớ vẩn gì nữa đấy.”

Tô Huyền cười khẽ, buông tay, “Đúng nhỉ, viết vớ vẩn gì đó, cũng là chuyện không ngăn được.” Dừng một chút, anh lại nói: “Dù sao em và anh cả đời cũng không qua lại với nhau nữa, cho dù phóng viên viết linh tinh, em đã hạ quyết tâm rồi, cũng không liên quan đến anh, người ta cũng chẳng làm gì được em.”

Hứa Viên lại dùng sức đạp anh.

“Dáng vẻ tức giận cũng rất xinh đẹp, chắc là sau khi bị phóng viên chụp ảnh, cũng sẽ rất ăn ảnh đây.” Tô Huyền nhìn cô rồi nói tiếp.

Hứa Viên gần như muốn nổi cơn, “Tô Huyền, anh có phải người không hả, có tin tôi xé rách miệng anh không.”

Tô Huyền buồn cười nhìn cô, thấy cô thật sự sắp phát cáu, không chọc cô nữa, vươn tay túm cô, cười mỉm hỏi: “Còn đoạt tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau nữa không?”

Hứa Viên không nói gì, một bụng tức.


Tô Huyền dịu dàng vỗ vỗ mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng êm tai dỗ dành cô, như dỗ trẻ con vậy, “Được rồi, đừng giận nữa, đám phóng viên đó cứ để anh giải quyết.”

“Anh giải quyết thế nào?” Hứa Viên tức giận hỏi.

Tô Huyền thu dọn đồ xong, vươn tay nắm tay cô, “Chúng ta đi làm thủ tục xuất viện trước đã.” Dứt lời, anh kéo cô ra khỏi phòng.

Hứa Viên không có cách nào, chỉ có thể đuổi kịp anh, trong ngoài ba tầng đều là phóng viên, cho dù cô mọc cánh cũng không thể bay đi được.

Phóng viên cắm điểm có tinh thần bám riết không tha, dù cô ở đây nghỉ ngơi ba ngày, đoán chừng phóng viên cũng sẽ không giải tán.

Tô Huyền làm xong hết thủ tục xuất viện, gọi Tiểu Lý tới, thấp giọng dặn cậu ta mấy câu.

Tiểu Lý gật đầu, đi ra ngoài từ cửa chính trước.

Tô Huyền khẽ dặn Hứa Viên, “Lát nữa chúng ta đi ra ngoài, em chỉ cần đi theo anh là được, không cần để ý tới phóng viên, cũng không cần trả lời câu hỏi của phóng viên, cứ để anh trả lời.”

Hứa Viên nhìn anh đầy do dự, “Không phải anh có thể kiểm soát giới truyền thông sao? Có thể bảo họ rời đi được không?”

Tô Huyền bật cười, “Em tưởng anh là ai chứ? Thực sự không có gì không làm được sao? Vân Thiên nắm trong tay một vài phương tiện truyền thông, nhưng còn chưa đến mức một tay che trời được. Vả lại, với giới truyền thông phải giỏi dẫn dắt, không thể một mực cưỡng chế được, nếu không sẽ không có món ngon mà ăn đâu.”

Hứa Viên đau đầu, chỉ có thể thỏa hiệp, “Vậy được rồi!”

“Đừng sợ!” Tô Huyền xoa xoa đầu cô, giọng nói ấp áp trấn an cô.

“Ai sợ!” Hứa Viên gạt tay anh.

Tô Huyền cười khẽ, kéo cô, bước chân thoải mái như thường ra khỏi bệnh viện.

Hai người vừa mới đi ra, nhất thời đã có micro chìa đến, đèn flash, máy ảnh, máy quay, mọi người như ong vỡ tổ xông lên trước, nhanh chóng vây quanh hai người, rất nhiều ánh đèn nhắm vào hai người, cả đống câu hỏi ập xuống.

Hứa Viên không quen với ống kính và trường hợp thế này nên nghiêng đầu, hận không thể trốn sau Tô Huyền.

Tô Huyền cầm tay cô khẽ nhéo một cái, mỉm cười với ống kính, cười nói: “Tôi chỉ có thể cho mọi người hai đến ba phút thôi, dù sao bạn gái tôi mới ra viện, sức khỏe vẫn chưa quá tốt, trời lại quá nóng, mọi người có câu hỏi gì, hãy chọn lấy câu hỏi quan trọng để hỏi, câu mà tôi có thể trả lời, tôi nhất định sẽ thỏa mãn mọi người.”

Phóng viên vừa nghe xong, nhất thời vui vẻ gật đầu.


Có một người hỏi trước, nói rất nhanh, “Tô thiếu, xin hỏi, cô Hứa Viên đây bị bệnh gì?”

Hứa Viên vốn rất căng thẳng, nghe đến câu hỏi đầu tiên, cô hận không thể trợn mắt, nhưng vì rất nhiều ống kính ở xung quanh, cô cố mà nhịn xuống, lòng thầm phỉ nhổ, câu hỏi vớ vẩn vậy mà cũng hỏi.

Ngược lại, Tô Huyền rất kiên nhẫn, cười nói: “Bị say nắng nặng.”

Lại có người lập tức hỏi: “Tô thiếu, hôm trước anh và cô Hứa Viên đến cục dân chính, là để đăng kí kết hôn sao?”

Tô Huyền mỉm cười, nói giễu, “Chúng tôi đều là người chưa kết hôn, dù sao thì đến cục dân chính cũng không thể là để ly hôn rồi.”

Các phóng viên nhất thời ồ lên, lập tức sôi nổi.

Hứa Viên quay đầu nhìn Tô Huyền, hận không thể cào chết anh, nói cái quái gì vậy?

Anh cũng đến cục dân chính lúc nào?

Đây là phóng viên vớ vẩn gì thế!

Lại có người hỏi ngay: “Tô thiếu, hôm trước các phóng viên chỉ thấy cô Hứa Viên một mình đến cục dân chính, anh thì sao? Vì sao anh không đến?”

“Tôi vẫn chưa đến, đã có người dọa cô ấy chạy mất rồi, cô ấy nhát gan lắm đấy.” Tô Huyền cười nói.

Các phóng viên nghe vậy lại ồ lên, hưng phấn đến nấc cao nhất.

Dù Hức Viên đã cố hết sức kiềm chế, nhưng mặt vẫn sa sầm.

Có người lại lập tức xông lên, “Tô thiếu, hôm trước không lấy giấy đăng kí kết hôn thành công, vậy thì hôm nào đi lĩnh tiếp? Định làm tiệc rượu lúc nào? Không đính hôn mà trực tiếp lấy giấy đăng kí kết hôn luôn sao? Hai bên cha mẹ đều đồng ý với hôn sự này phải không?”

Tô Huyền trả lời từng câu một.

“Suy nghĩ của tôi là mau chóng đến cục dân chính tiếp, còn về thời gian là lúc nào, không dám để lộ ra đâu, hi vọng đến lúc đó đừng có ai dọa bạn gái tôi chạy nữa.”

“Về phần làm tiệc rượu, bố mẹ Viên Viên ở nước ngoài, còn cần gặp gỡ bố mẹ vợ và thông báo cho người lớn hai bên đã.”

“Lĩnh giấy đăng kí kết hôn, đính hôn và làm tiệc rượu không xung đột với nhau nhỉ?”

“Bố mẹ và người lớn trong nhà tôi đều rất thích Viên Viên, rất vừa lòng với hôn sự này, bố mẹ vợ và bà nội cô ấy đều rất thích tôi.”

Các phóng viên vừa ghi âm ghi chép, vừa reo hò đầy hưng phấn.

Mặt Hứa Viên hoàn toàn đen như đáy nồi, cô trừng mắt nhìn Tô Huyền.

Anh nói xằng nói bậy gì vậy?

Đây là cái mà anh gọi là bảo cô đừng nói gì, để tự anh xử lý?


Nếu cô không nói, thì sắp bị anh bán đến nơi rồi.

Cô vừa nhịn không được muốn mở miệng, Tô Huyền lại vừa cười vừa nói: “Được rồi, hôm nay mọi người vất vả canh ở đây, chắc hẳn không phải chỉ vì chuyện riêng tư của tôi, nếu dọa bạn gái tôi chạy mất, tôi không thể tiếp chuyện nữa đâu.”

Nói xong, anh cười nhìn Hứa Viên, vươn tay ôm cô vào lòng mình, tư thái vô cùng thân mật tự nhiên.

Các phóng viên nghe vậy thì cũng cảm thấy được quan hệ thật sự của Tô Huyền và Hứa Viên, họ cũng đã lấy được tin tức cần dùng, mà mặt Hứa Viên rất đỏ, hình như thật sự thẹn thùng, họ rất biết điều chuyển đề tài đến chuyện hợp tác của Vân Thiên và Ức Dương.

Tô Huyền trả lời tất cả.

Anh định trả lời hai đến ba phút, nhưng thực ra là trả lời năm phút đồng hồ.

Sau năm phút, Tiểu Lý đúng lúc đi ra ngăn cản các phóng viên tiếp tục truy hỏi, các phóng viên cũng cảm thấy hôm nay đủ rồi, mau chóng tránh đường.

Tô Huyền kéo Hứa Viên đi đến bãi đỗ xe, nhìn thì như chiếc ôm hờ vô cùng thân mật, thực chất là Hứa Viên nghẹn một bụng tức không muốn động đậy, Tô Huyền nửa kéo nửa ôm cô lên xe.

Sau khi lên xe, máy ảnh, máy quay, đèn flash và giọng nói vui vẻ của phóng viên vẫn bay lượn trước mắt Hứa Viên.

Tiểu Lý lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện.

Hứa Viên tựa như thoát khỏi địa ngục, cả người đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy Tô Huyền không phải người, sau một lúc lâu, khi suy nghĩ tỉnh táo hơn một chút, cô quay phắt đầu, phát cáu dùng sức vươn tay véo anh.

Tô Huyền không né không tránh, để mặc cô véo đủ, mới cười nói: “Sức ở tay mạnh thật, tay anh chắc là xanh tím một mảng lớn rồi, không đến mười bữa nửa tháng chắc không biến mất được.”

“Đáng đời anh!” Hứa Viên mắng anh, “Ai bảo anh không phải người chứ hả! Có người trả lời câu hỏi như anh sao? Anh như thế là giải quyết vấn đề cho tôi? Dù tôi có nghiêm mặt lao ra cũng còn tốt hơn anh trả lời câu hỏi như vậy.”

Tô Huyền để lộ ra vẻ ấm ức, nhìn cô rồi nói: “Nếu anh không trả lời như thế, vậy nên trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói với phóng viên, nói bạn gái anh tự mình chạy tới cục dân chính sao? Phóng viên sẽ viết vớ vẩn, nói em muốn kết hôn chắc đến mức sắp điên rồi, anh còn chưa cầu hôn, em đã muốn đến…”

“Tô Huyền!” Hứa Viên muốn giơ chân, “Anh mới muốn kết hôn đến điên đấy!”

“Vậy em đến cục dân chính làm gì?” Tô Huyền nhìn cô, buồn cười hỏi: “Chẳng lẽ đi chơi à?”

Hứa Viên đen mặt, nhớ tới lời cầu hôn của Lâm Thâm, bây giờ mới có hai ngày ngắn ngủi, bởi vì Tô Huyền mà đã biến thành chuyện rối tung rối mù, tin tức hôm nay nếu bị tuôn ra, cô không dám tưởng tượng Lâm Thâm nhìn thấy thì sẽ thế nào nữa?

Cô bỗng cảm thấy trước mắt là một mảng xám, trên đỉnh đầu không phải xe có mui che, mà là đám mây đen nhìn không thấu, cô bỗng nản lòng, nói không có sức lực: “Tôi muốn kết hôn với người khác, không được sao?”

Tô Huyền nghe vậy thì không cảm thấy bất ngờ, dường như mơ hồ đoán được minh chứng thật, ôn hòa nói: “Không được, vất vả lắm anh mới tìm được một cô bạn gái, sao có thể để em kết hôn với người khác được? Cho nên, hợp tác với Ức Dương mới mau chóng chọn kí ở bệnh viện, cũng tiện thể tự công bố chuyện của chúng ta ra ngoài, chỉ có biến thành sự thực, ván đã đóng thuyền, người khác muốn cướp cũng mới không cướp nổi.”

Hứa Viên nghe vậy thì nhất thời trợn mắt, quay đầu nhìn Tô Huyền, “Đám phóng viên đó quả nhiên là do anh sắp xếp!”

Tô Huyền lắc đầu, “Anh chỉ đánh tiếng chút thôi, họ tự đi theo đường anh chỉ.”

Hứa Viên vươn tay chỉ vào anh, nhất thời, tức đến không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui