Cô thích Lâm Thâm, nhưng vậy thì sao?
Có thể thế nào?
Cô có thích hơn nữa, Lâm Thâm cũng không thích cô. Huống hồ, ba năm rồi, cô có thích hơn nữa thì cũng mệt.
Hứa Viên nói xong câu đó, liền im lặng cúi đầu ăn cơm, dù Lâm Thâm đi tới đặt đồ ăn xuống, cô cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu Dương bỗng cảm thấy trong giọng nói của Hứa Viên có thứ gì vỡ thủng, không biết là tốt hay xấu, cậu ta cũng không dám nói lung tung nữa, cầm đũa, yên lặng ăn cơm.
Lâm Thâm đã quen kiệm lời, dù gia nhập bàn ăn của Triệu Dương và Hứa Viên, cũng không nói gì, yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Triệu Dương buông đũa, hỏi Hứa Viên: “Nói vậy thì, hôm nay không chơi bóng rổ được nhỉ?”
Hứa Viên gật đầu, “Vốn tôi mặc thế này, cũng không thể chơi được, hôm khác nhé, tôi hẹn cậu.”
“Ok! Hai người đã có chuyện, vậy tôi về kí túc đây.” Triệu Dương thức thời rút lui trước.
Hứa Viên nhìn Lâm Thâm.
Lâm Thâm cầm túi laptop, đứng lên, “Đi thôi.”
Hứa Viên xách túi, hai người rời khỏi nhà ăn.
Đèn trong trường lúc này đều sáng, hai người đi trên đường, cùng kéo ra hai chiếc bóng thật dài.
Vì Lâm Thâm vừa đi học vừa bận chuyện của công ty, một giảng viên trong trường có quan hệ không tồi với Lâm Thâm đưa chìa khóa văn phòng riêng của mình cho anh, để lúc buổi tối anh có thể xử lý chuyện công ty trong văn phòng thầy mà không bị ai quấy rầy. Cho nên, chỗ cũ mà Lâm Thâm nói, là chỉ văn phòng của giảng viên.
Ba năm nay, Hứa Viên và Lâm Thâm cùng đến văn phòng đó rất nhiều lần rồi.
Dọc đường đi, không ai nói chuyện, yên lặng đi.
Đi vào văn phòng, Lâm Thâm dùng chìa khóa mở cửa, đặt máy tính lên bàn làm việc, quay đầu hỏi cô: “Uống gì?”
Hứa Viên lắc đầu, “Nước lọc thôi.”
Bước chân Lâm Thâm hơi dừng lại, anh gật đầu, đi đến máy nước rót cho cô một cốc nước lọc vào chiếc cốc dùng một lần.
Hứa Viên đặt túi lên ghế, vươn tay nhận, “Cảm ơn anh.”
Lâm Thâm cũng rót cho mình một cốc nước lọc.
Hứa Viên ngồi trên ghế, nhìn chiếc máy tính anh để ở trên bàn, tay cầm cốc uống một ngụm nước, hỏi anh: “Lần trước anh nói, còn nốt một lần bảo vệ. Bây giờ lần bảo vệ cuối cùng qua rồi chứ?”
Lâm Thâm gật đầu, “Qua rồi.”
“Nói cách khác, giờ xem như đã tốt nghiệp, chỉ còn chờ lấy bằng tốt nghiệp là được nhỉ.” Hứa Viên hỏi.
Lâm Thâm “Ừ” một tiếng.
Hứa Viên lộ ra ý cười, “Chúc mừng anh nhé, cuối cùng cũng hết khổ rồi, sau này không cần lo đến chuyện bài vở học hành nữa, chỉ cần chuyên tâm để ý đến công ty là được.”
Lâm Thâm hơi cong khóe miệng, buông cốc nước, bật máy tính.
Hứa Viên thấy anh bật máy tính, nói đến chuyện công việc theo thói quen, “Bây giờ anh tốt nghiệp rồi, công ty nên mạnh bạo thay đổi một phen nhỉ! Năm nay định có hoạt động lớn gì?”
“Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc.” Lâm Thâm nói.
Hứa Viên sửng sốt, không nói chuyện công việc thì nói chuyện gì?
Giữa cô và anh, từ trước đến giờ chỉ có chuyện công việc có thể trở thành đề tài thì phải? Cô không biết là không nói chuyện công việc nữa thì còn có thể nói chuyện gì.
Cô nghi hoặc nhìn Lâm Thâm.
Sau khi bật máy tính lên, Lâm Thâm đăng nhập vào một trang, nhanh chóng mở một tệp văn bản, chuyển máy tính về phía Hứa Viên, ý bảo cô xem.
Khi Hứa Viên nhìn thấy dòng chữ kết toán chia lợi nhuận, cô hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm.
“Đây là lợi nhuận chia hoa hồng năm phần trăm cổ phần công ty ba năm nay, kết toán đến cuối năm trước, năm nay phải tới cuối năm mới kết toán.” Lâm Thâm nói xong, lấy một chiếc thẻ từ trong người ra, đặt ở trước mặt Hứa Viên, “Anh đã để lại cho em vào trong chiếc thẻ này, mật mã là ngày tháng năm chúng ta quen nhau.”
Hứa Viên đờ người một lát, đẩy chiếc thẻ về, lắc đầu, “Lúc trước em chưa từng muốn lấy cổ phần công ty anh, anh trả em tiền lương cũng không thấp, em không cần thứ này.”
“Anh đã từng nói vậy với em, đương nhiên anh sẽ thực hiện lời hứa, tuy lúc trước chúng ta vẫn chưa có thỏa thuận, nhưng anh cũng sẽ không tư lợi mà bội ước. Huống hồ, anh đã bảo luật sư làm công chứng cổ phần công ty rồi.” Lâm Thâm lắc đầu, không nhận lại thẻ, ngược lại lấy thứ gì đó từ trong túi máy tính ra, đặt ở trước mặt Hứa Viên.
Sổ hộ khẩu, chứng minh thư, thẻ ngân hàng.
Hứa Viên nhìn thấy ba thứ này, lại ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh.
Lâm Thâm nhìn thẳng vào mắt Hứa Viên, ánh mắt sâu thẳm, một lát sau, anh từ từ mở miệng: “Anh vốn dự định, đợi năm nay anh tốt nghiệp rồi, anh sẽ cầu hôn với em, dự tính của anh là, chúng ta đính hôn trước, chờ sang năm em tốt nghiệp thì kết hôn.”
Hứa Viên bỗng mở to mắt, không dám tin nhìn anh.
Cô hoài nghi bản thân mình nghe lầm.
Lâm Thâm thấy vẻ mặt của cô, cười chua xót, giọng trầm xuống, “Không ngờ rằng, anh còn chưa nhận được bằng tốt nghiệp, em đã trở thành bạn gái của người khác trước rồi. Anh không có thứ gì hơn Tô Huyền, nhưng, anh không muốn từ bỏ, anh vẫn muốn cưới em.”
Cả người Hứa Viên đều đông cứng, trong đầu ầm một tiếng.
Lâm Thâm nhìn chăm chú vào mắt Hứa Viên, cân nhắc từng câu từng từ rồi nhấn mạnh, “Đây là sổ hộ khẩu, chứng minh thư, thẻ ngân hàng của anh, nếu sau này, cả đời này, anh đều sẵn lòng đưa chúng cho em bảo quản, em có bằng lòng cho anh một cơ hội không?”
Hứa Viên ngồi cứng đờ trên ghế, ngơ ngác nói không nên lời.
Lâm Thâm lẳng lặng nhìn cô, một lát sau, anh lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi mở ra, đặt ở trước mặt cô.
Một chiếc nhẫn kim cương.
Dưới ngọn đèn, viên kim cương trên mặt nhẫn lóe sáng.
Hứa Viên nhìn, nhất thời như bị rút đi linh hồn, cả người ngẩn ngơ, đờ đẫn, cứng ngắc.
Cô nghe thấy tiếng tim đập run rẩy truyền đến.
Nghe được sau hồi lâu trống ngực mình mới đập dồn dập.
Dù thế nào cô cũng không thể dự đoán được chuyện Lâm Thâm muốn nói ngày hôm nay lại là chuyện này.
Như thế… Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện này…
Gần như trong nháy mắt, cô có một xúc động muốn khóc, nhưng cô không khóc được, cô bị những thứ trước mắt đâm vào làm mắt nhói đau.
“Anh vốn nghĩ rằng, anh thích em, em cũng thích anh, có lẽ là anh đã quá tự tin.” Lâm Thâm nhìn cô, “Anh vẫn luôn cảm thấy, chúng ta đi qua ba năm, thấu hiểu lẫn nhau, có một số chuyện, anh không cần sốt ruột, có những lời, anh không cần phải nói, em sẽ có thể hiểu được.”
Thấu hiểu lẫn nhau?
Thấu hiểu sao?
Anh không nói, cô có thể hiểu được?
Hiểu được cái gì!
Hứa Viên chậm rãi mím miệng.
Giọng nói của Lâm Thâm lại thấp đi mấy phần, “Anh nghĩ khi cầu hôn, anh muốn mang lại cho em những thứ tốt đẹp, rồi lại vẫn không có những thứ tốt đẹp bằng người khác, nhưng anh cảm thấy, mặc dù anh không bằng người khác, ngượng lấy những thứ bản thân mình có ra, nhưng nếu anh không lấy ra, để em rời xa anh, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.”
Hứa Viên bỗng nhắm hai mắt lại.
Lâm Thâm thấy sắc mặt cô lúc ban đầu thì ngẩn ngơ, không dám tin, cứng ngắc, lúc này cảm xúc lại diễn biến cực kì phức tạp. Thứ cảm xúc đó, dường như từ sâu trong tâm trí phơi lên khuôn mặt cô, khiến cô ở dưới ngọn đèn có chút run sợ nhẹ, dường như đang khống chế cảm xúc, dường như lại không phải…
Anh mím miệng, không nói nữa.
Sau một lúc lâu, Hứa Viên mở to mắt, từ từ chống bàn rồi đứng lên, nhìn Lâm Thâm.
Khóe môi Lâm Thâm mím thành một đường, thần sắc trên mặt là vẻ căng thẳng trước giờ Hứa Viên chưa từng thấy, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô một tấc không rời.
Ánh mắt đó, dường như sợ cô nói ra lời cự tuyệt.
Hứa Viên nhìn thẳng vào anh một lát, cúi đầu, nhìn chứng minh thư, sổ hộ khẩu, hai chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Lâm Thâm, em vẫn luôn không phát giác ra suy nghĩ của anh rằng anh thích em anh muốn lấy em. Là em rất đần, hay là tỉnh cảm của anh quá mức hướng nội?”
Tay Lâm Thâm đặt trên bàn nắm chặt lấy một góc bàn, giọng anh khàn khàn, “Anh không tốt về biểu đạt, nghĩ rằng lòng em và lòng em đều giống nhau, anh…”
Hứa Viên ngẩng đầu, cắt lời anh, nghiêm túc nói: “Đúng là em thích anh.”
Cả người Lâm Thâm hơi chấn động, anh chậm rãi buông tay ra, nhìn cô chăm chú, “Vậy… bây giờ, còn muộn không?”
Hứa Viên khẽ cười, “Nếu bàn về thích, đương nhiên là không muộn, dù sao em vẫn còn thích anh.”
Dứt lời, cô rời khỏi bàn, đi đến trước cửa sổ.
Cửa sổ sau văn phòng này đối diện với phía sau sân thể dục, có người ngược ngọn đèn đường đang chơi thể thao: bóng rổ, bóng đá, cầu lông; bởi vì là mùa hè, rất nhiều người rất náo nhiệt.
Lâm Thâm nhìn bóng lưng Hứa Viên, một lát sau, anh cũng đi theo đến trước cửa sổ, đứng bên cạnh cô.
Hứa Viên nhìn phía sau sân thể dục, ánh mắt u tĩnh, cô nói khẽ: “Nhớ ngày đó, đấu thầu thất bại, em không đi xem mắt, lúc Đình Đình nổi nóng, anh nói với nó, em không phải bạn gái anh.”
Sắc mặt Lâm Thâm căng thẳng, “Hôm ấy nghe nói em đi xem mắt, anh nhất thời tức giận, nói mà không suy nghĩ.”
Hứa Viên nghe vậy thì trầm mặc một lát, “Sau đó anh cũng không tìm em giải thích nguyên nhân, em về trường gặp phải Triệu Dương, anh và Trình Nghiên Nghiên cùng xuống xe. Khi đó, anh cũng phủ nhận.”
Lâm Thâm cắn môi, “Anh nhìn thấy Triệu Dương quấn lấy em, liền nhớ tới hôm đó em đi xem mặt.”
Hứa Viên bỗng nở nụ cười, quay đầu nhìn anh, “Lâm Thâm, em nên nói anh rất kiêu ngạo đấy nhỉ? Hay là nên nói anh nóng tính? Cho tới giờ, em thực sự không phát giác, anh là vì để ý đến em, cho nên quăng mặt mũi em đi, tức giận thậm chí là nói rằng em không phải bạn gái anh trước mặt mọi người.”
Lâm Thâm nhìn Hứa Viên, nụ cười của cô dưới ngọn đèn ghim thẳng vào lòng anh, anh im lặng một lát, rồi thấp giọng nói: “Đều là lỗi của anh.”
Hứa Viên lắc đầu, “Chuyện tình cảm, đâu có gì đúng hay sai?”
Cô xoay người, đi đến trước bàn, cầm túi trên ghế, đi ra ngoài.
Lâm Thâm quay người lại, ba bước chuyển thành hai bước đuổi theo cô, túm cô một phen, giọng khàn khàn, “Hứa Viên!”
Hứa Viên dừng bước.
Tay Lâm Thâm hơi run rẩy, “Em… thực sự không muốn cho anh một cơ hội nữa?”
Hứa Viên đứng yên, không nói gì.
Tay Lâm Thâm nắm rất chặt, sự run rẩy qua lòng bàn tay anh truyền tới lòng bàn tay Hứa Viên, “Là anh tự phụ, là anh kiêu ngạo, là anh nóng nảy, là anh tính tình không tốt, tính cách quái gở, là anh…”
Hứa Viên bỗng vươn tay bịt kín miệng anh.
Lâm Thâm ngưng bặt, nhìn cô.
Hứa Viên nhìn Lâm Thâm, đây là lần đầu tiên cô chạm vào anh thân mật như vậy, cô có thể cảm thấy rõ hơi thở của anh phả vào lòng bàn tay cô, cô từng ảo tưởng rất nhiều lần, ngón tay cô giật giật, cô chậm rãi bỏ tay ra, cúi đầu xuống, nhìn gạch men dưới sàn, thấp giọng nói: “Lâm Thâm, đừng nói mình như vậy.”
Lâm Thâm tiến lên một bước, ôm lấy cô.
Hứa Viên không nói gì nữa, nhưng cũng không đẩy anh ra, người hơi run rẩy.
Cái ôm này, cô đợi bao lâu rồi? Vì thế cô ở trong lòng anh, hoảng hốt đến tưởng là mơ.
Nhưng cô biết rõ, đây không phải là mơ.
Nhưng mặc dù không phải là mơ, lại vẫn không giống thật.
Lâm Thâm cảm thấy cả người cô run rẩy, cánh tay anh ôm cô chặt thêm, “Vốn là anh đã sai, anh nói mình như vậy thì không có gì là không đúng cả. Anh quá thản nhiên, nghĩ rằng bất luận lúc nào anh mở miệng nói về chuyện của chúng ta, cũng đều như nhau, em sẽ một mực ở bên cạnh anh chờ anh mở lời, sau khi anh tốt nghiệp, sau khi em tốt nghiệp, tất cả đều nước chảy thành sông, không ngờ rằng…”
Hứa Viên cúi đầu nhìn mũi bàn chân, nền gạch ở dưới ánh sáng ngọn đèn trở nên sáng như gương, nhưng dù sáng như gương thì rốt cuộc cũng không phải gương.
Soi không rõ lắm khuôn mặt và biểu cảm của cô, cũng soi không rõ lắm khuôn mặt và biểu cảm của Lâm Thâm.
Cô không biết bây giờ mình có vẻ mặt gì.
Càng không biết bây giờ mình phải có phản ứng nào là tốt nhất, cô dứt khoát không lên tiếng.
Qua hồi lâu, Lâm Thâm nhìn cô, vẻ mặt thất bại, “Hứa Viên, thật sự không có cơ hội sao? Bất luận anh làm gì, cũng vô ích sao? Em thật sự… không có Tô Huyền thì không được sao?”
Hứa Viêm mím môi, vươn tay khẽ đẩy Lâm Thâm ra.
Sắc mặt Lâm Thâm nhất thời ảm đạm.
Hứa Viên ngẩng đầu, nhìn Lâm Thâm chằm chằm, hỏi khẽ: “Lâm Thâm, anh thực sự thích em sao? Không phải vì Tô Huyền đột nhiên xuất hiện, anh phát giác người vốn đi theo bên cạnh anh thuộc về anh bị người ta đoạt đi, nên anh mới muốn cướp về?”
Ánh mắt Lâm Thâm sâu thêm, “Hứa Viên, em nhìn việc anh cầu hôn em hôm nay thành như vậy?”
Hứa Viên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: “Lâm Thâm, anh nói chúng ta thấu hiểu lẫn nhau, anh nói sai rồi, em không hiểu anh. Em có thể cảm thấy được thành ý khi anh cầu hôn em, nhưng em không nhìn thấy được trái tim anh, anh ở trước mặt em, giống như một mảng biển rộng vậy.”
Lâm Thâm bỗng quay lưng lại, giọng nói trầm khàn, “Em muốn anh làm thế nào? Em mới có thể nhìn thấy trái tim anh?”
Hứa Viên không nói gì nữa.
Nột tâm của Lâm Thâm, từ trước đến nay đều thâm trầm, vẫn luôn là nơi cô muốn chạm đến muốn nhìn thấu, nhưng cho tới giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấu được.
Trước kia là vậy, hôm nay cũng thế.
Đúng là cô thích anh, thích đến biết bao lần tim run rẩy đau.
Hôm nay đối với cô mà nói, hẳn là sự kinh ngạc vui mừng, nhưng kinh ngạc hoàn toàn che mất vui mừng, đáy lòng cô vậy mà chẳng khơi dậy nổi chút vui mừng nào. Có, chỉ là quá đột ngột, quá không dám tin, quá chấn động, nhưng không có dũng khí có thể đủ để thừa nhận.
Cô không khơi dậy nổi niềm vui để trả lời một tiếng “Được”.
Nhưng cô cũng không từ chối được, đây là mưu cầu ba năm nay, hơn một nghìn ngày đêm của cô.
Cô nắm chặt túi, mở miệng túi, rồi lại đóng miệng túi, đóng rồi, lại mở ra, sau mấy lần lặp lại, cô thấp giọng nói: “Lâm Thâm, quá đột ngột, hãy để em suy nghĩ thêm, được không?”
Lâm Thâm xoay người, nhìn cô, chầm chậm gật đầu, “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...