Ngày hôm sau Minh Hiểu Khê trở về nhà.
Vừa vào đến nhà, một mùi nồng nặc sộc thẳng vào mũi.
Tiếp theo chính là hình ảnh, khắp phòng khách là những lon bia lăn lóc khắp mọi nơi.
Minh Hiểu Khê tròn mắt, nghĩ đến có phải mình đã đi nhầm vào nhà của một con ma men nào đó hay không.
Nhưng khi ngó đến khung cảnh trong nhà.
"Đây đúng là nhà của mình mà."
Cô cẩn thận bước qua đống lon bia ngổn ngang, đi vào bên trong nhà.
Nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đang nằm trùm hụp chăn trên sô pha, còn có cả tiếng gáy đều đều.
Minh Hiểu Khê đen mặt đi tới, kéo chăn ra, đá cho tên kia một cái.
"Ái ui..."
Đoàn Trường Sinh bị đá tỉnh, vừa mở mắt ra, còn muốn chửi bậy thì nhìn thấy Minh Hiểu Khê đang đứng chống nạnh nhìn mình chằm chằm.
Sắc mặt vô cùng không tốt.
Đầu óc Đoàn Trường Sinh chậm chạp load thông tin.
Ánh mắt nhìn đến xung quanh, khi nhìn thấy sắc mặt đang vô cùng không tốt của Minh Hiểu Khê mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Em về rồi sao?"
Minh Hiểu Khê ném cho anh một ánh nhìn hình viên đạn, giọng nói mang theo một tia u ám.
"Đoàn Trường Sinh..."
Bị gọi cả họ và tên, Đoàn Trường Sinh sống lưng bỗng chốc cứng đờ.
Anh nhanh chóng lia mắt nhìn khắp mọi nơi trong nhà, mong muốn sống online, nhanh chóng bật người dậy, cười nói.
"Anh dọn ngay đây..."
Minh Hiểu Khê liếc mắt.
"Dọn cho sạch vào đấy..."
Nói xong, cô liền xoay người đi vào trong phòng ngủ của mình.
Ai có thể ngờ cho mượn nhà có một hôm, tên kia lại có thể biến ngôi nhà sạch đẹp của mình thành cái dạng này cơ chứ.
Đoàn Trường Sinh vô cùng tự giác, dọn dẹp mọi ngóc ngách trong nhà.
Đến khi dọn dẹp xong, trên người đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nhơm nhớp khó chịu.
Còn có mùi bia theo mồ hôi tiết ra, khó ngửi vô cùng.
Anh nhanh chóng vọt vào nhà tắm, dội nước ào ào.
Đến khi đi ra bên ngoài, thấy Minh Hiểu Khê đang nấu mì.
Mùi mì thơm nức truyền đến.
"Ọt..."
Cái bụng của Đoàn Trường Sinh rất không có tiền đồ mà lên tiếng kháng nghị.
Minh Hiểu Khê nghe tiếng động quay sang nhìn.
"Anh muốn ăn không?"
"Có..."
Đoàn Trường Sinh nhanh chóng trả lời, như thể sợ chỉ cần chậm một giây thôi là Minh Hiểu Khê sẽ đổi ý vậy.
"Vậy thì đến bê mì của mình ra bàn đi."
Minh Hiểu Khê chan nước mì nói.
Đoàn Trường Sinh đi tới bưng mì ra bàn ăn, lấy đến thìa, đũa bày ra.
Hai người mỗi người một tô mì, nhanh chóng giải quyết xong.
Đoàn Trường Sinh tự giác nhận nhiệm vụ rửa bát đũa.
Đối với sự tự giác của anh Minh Hiểu Khê rất hài lòng.
Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sắp đến kỳ thi kiểm tra học kỳ.
Minh Hiểu Khê nhìn đống đề ôn luyện trước mặt, như nhìn kẻ địch vậy.
"Sao lại nhiều vậy chứ?"
Nguyễn Hương Giang cùng như cùng chung nổi niềm.
"Đúng vậy, quá nhiều rồi đó..."
Đỗ Thu Hoài cũng không khá khẩm hơn được bao nhiêu.
"Mệt chết mất thôi.
Không biết sau này có thể làm ông bọ bà kia hay không.
Nhưng tớ biết tớ sắp rồ chữ rồi..."
"Ôi!..."
Ba cô nàng chụm đầu than vãn cùng rên rỉ.
" Quá mệt rồi, quá nản rồi..."
Đoàn Trường Sinh vẫn đang chăm chú làm một đề toán nâng cao, liếc nhìn các cô nàng.
"Thời gian các cậu than vãn, chi bằng tranh thủ làm cho nhanh xong, rồi nghỉ ngơi có phải tốt hơn không."
Ba cô nàng đồng thời ngẩng đầu nhìn đến, ánh mắt như muốn nói, cậu đang nói tiếng người sao?
Vũ Duy Mạnh cũng vô cùng đồng tình với các cô bạn xinh đẹp, ánh mắt u oán nhìn đến Đoàn Trường Sinh.
"Cậu thì giỏi rồi, lại còn tranh thủ làm cho nhanh, cậu nghĩ nó dễ như ăn cơm chắc."
Đoàn Trường Sinh nhìn bọn họ, thẳng thắn.
"Còn không phải như thế sao? Cơm ngày nào cũng phải ăn, mà đã là học sinh thì ngày nào chẳng phải học..."
"Các bạn, chúng ta không cần nói chuyện với con quái vật này nữa, chúng ta nói chuyện của chúng ta."
Vũ Duy Mạnh vô cùng bất mãn, xoay người lại, quay sang nhóm người Minh Hiểu Khê, không muốn để ý đến Đoàn Trường Sinh nữa.
Đoàn Trường Sinh cảm thấy mình chẳng nói gì sai cả, khẽ nhún nhún vai, mặc kệ bọn họ, anh cứ tranh thủ làm cho xong bài tập của mình là được.
Minh Hiểu Khê không phải không thể làm những bài tập này, cũng không phải than vì nó quá khó, mà là nó quá nhiều rồi, làm xong đống bài tập này tay cô cũng muốn gãy mất.
Mà quan trọng là cô đang cày một bộ truyện ngôn tình rất hay nữa, cô muốn cày chuyện aaa...
Trong tiếng kêu rên của học trò, Trần Thanh Trúc bước vào trong lớp, tâm tình lại vô cùng tốt.
"Cả lớp trật tự.
Cô muốn thông báo một thông tin quan trọng."
Trần Thanh Trúc lấy ra một tập tài liệu, ánh mắt vương ý cười.
"Sắp tới, cuộc thi Olympic Học Trò quốc tế sẽ diễn ra.
Nhà trường đã phát xuống công văn để cho học sinh các lớp tham gia."
Trần Thanh Trúc mở máy chiếu, chiếu lên thể lệ cuộc thi.
Cuộc thi Olympic Học Trò quốc tế, dành cho tất cả học sinh độ tuổi từ 15 đến 18, trên tất cả các quốc gia và vùng lãnh thổ tham gia.
Thể lệ cuộc thi: Học sinh sẽ thi theo các vòng, sơ loại, loại, tứ kết, bán kết và chung kết.
Vòng sơ loại: Thi online.
Tất cả các học sinh trong độ tuổi quy định đều có thể tự do tham gia.
Mỗi học sinh sẽ làm tổng cộng là bốn đề thi, trong bốn ngày liên tiếp (mỗi ngày một đề.).
Điểm số sẽ lấy là điểm của bài thi có điểm số cao nhất.
Vòng loại: Thi online.
Diễn ra vào một tuần sau khi vòng sơ loại kết thúc.
Vòng này, thí sinh sẽ cùng lúc đăng nhập, làm bài thi vào giờ thi và ngày thi được quy định rõ ràng.
Thí sinh sẽ làm bài trong thời gian quy định, điểm số sẽ lấy từ cao xuống thấp.
Tứ kết: Thi online.
Diễn ra sau khi vòng loại kết thúc 15 ngày.
Ở vòng này, ngoài việc thí sinh làm bài thi chung vào ngày và giờ quy định.
Mỗi người còn phải quay một video thuyết trình riêng về chính bản thân và đất nước mình bằng tiếng anh.
Bán kết: Thi trực tiếp.
Diễn ra sau khi vòng tứ kết, kết thúc 1 tháng.
Ở vòng này, các thí sinh sẽ đến nước M để tham gia.
Chung kết: Thi đấu trực tiếp.
Đây là vòng dành cho 20 thí sinh xuất sắc nhất.
Vòng thi này diễn ra sau khi vòng thi bán kết, kết thúc năm ngày, tại sân vẫn động lớn nhất và quy mô nhất.
Các học sinh đọc thông báo thì nhao nhao nghị luận.
Nếu có thể, chỉ cần lọt vào đến vòng thi tứ kết của cuộc thi này thôi, cũng đủ để chứng minh thực lực trâu bò.
Những người vào đến vòng bán kết thôi, cũng đã rất có mặt mũi, được các trường đại học trong nước để mắt đến.
Kể cả là khi tính đến chuyện đi du học nước ngoài, đây cũng là một bàn đạp rất tốt.
Minh Hiểu Khê nhìn bảng thông báo kia, trong lòng cũng tính toán thử sức một chút.
Cô thích nhất là những thử thách.
Trần Thanh Trúc để cho học sinh thảo luận một hồi, lúc này mới nói.
"Nhà trường đã có công văn chỉ đạo, tất cả các học sinh đều có thể tự do tham gia.
Nhưng mỗi lớp lại bắt buộc phải có ít nhất năm học sinh tham gia."
"Ây ây! Đã nói là tự do, lại còn bắt buộc là sao?"
"Đúng vậy..."
Trần Thanh Trúc cũng không để cho bọn họ ồn ào thêm, liền nói tiếp.
"Nếu các em ai muốn tham gia thì tự do đăng nhập đăng ký.
Nhưng hiện tại, cô muốn chắc chắn lớp mình có ít nhất là năm bạn tham gia.
Nếu ai quyết định tham gia rồi có thể giơ tay lên cho cô biết."
Không chờ cô giáo nói xong, lớp trưởng là người đầu tiên giơ tay, tiếp theo là Đào Anh, lớp phó học tập và hai bạn cán sự của lớp.
Học sinh trong lớp thấy đã đủ số lượng rồi cũng lười giơ tay.
Trần Thanh Trúc rất hài lòng gật đầu, sau đó lại phổ biến nhắc nhở học sinh một chút rồi mới rời đi.
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...